Khi bộ lạc hoàn toàn biến mất từ trong tầm mắt, Gina mới rốt cục lưu luyến không rởi quay đầu lại, cô đơn nhìn chăm chú vào tiền phương, Carmen lúc này cũng không trầm mặc, mở miệng an ủi bạn lữ của mình: "Chúng ta còn có thể trở về, đến lúc đó vừa có thời gian anh liền cùng em về thăm được không?" Carmen cảm thấy rất có lỗi với Gina, nếu không phải hắn, cô cũng không đến mức đi xa tha hương.
Kỳ thực muốn nói thì có ở hay không đều thuộc về đại thúc Buck, ông bay ở bên cạnh, nhìn vợ chồng son đối thoại, cảm thấy thực sự có lỗi, kỳ thực đại thúc Buck là chuẩn bị tự mình một người đi theo bộ lạc Dực Báo trở về, ở trong suy nghĩ của ông, con trai rốt cục được mình nuôi lớn rồi, nhiều năm đều trôi qua như vậy, ông cũng nên về xem, cũng muốn đi xem bạn lữ chết đi của mình, nghĩ thời gian về sau đều ở lại bầu bạn.
Chỉ là không nghĩ tới con trai và con dâu đều không yên lòng ông, được rồi, tuy rằng cánh tay ông khỏe rồi, nhưng di chứng còn lưu lại, hiện tại có thể săn bắn, chẳng qua luôn không tốt bằng trước kia. Hai người Carmen cũng lo lắng ông trở về một mình cuộc sống sẽ không như ý, mặc kệ khuyên nhủ như thế nào thì hai người cùng đi theo ông, như thế luôn làm cho trong lòng ông băn khoăn nha.
Gina cũng chẳng qua là mất một hồi mát này, thấy mình như thế làm Carmen cùng Buck đại thúc đều mang vào trong cảm xúc, cũng thực ngượng ngùng, cười cười sau đột nhiên nhớ tới đến, cúi đầu xem hòm ôm trong tay cười nói: "Còn không biết Tiểu Thư thần thần bí bí cho em là cái gì vậy nữa." Nói xong liền lấy ngón tay đẩy ra da thú cột trên hòm, liền dễ dàng mở hòm ra.
"Này, đây là." Vừa mở hòm ra, Gina liền hơi hơi trừng mắt to, kinh ngạc ra tiếng.
Carmen cõng Gina trên lưng cho dù trợn trừng mắt cũng không không tới, liền có vẻ nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy, Liễu Thư còn có thể đưa em cái gì kỳ quái gì hay sao."
Gina hoàn hồn, khóe miệng là vểnh lên không dấu được, vỗ vỗ đầu Carmen, giọng điệu có chút nhẹ nhàng: "Thứ kỳ quái thì đến nỗi, nhưng mà cũng là một trân bảo."
Vừa nói như vậy Carmen liền cũng kỳ quái, có thể bị Gina nói như vậy xem ra thật là thứ tốt, vì thế liền truy vấn: "Rốt cuộc là cái gì hả, xem ra em thực thích."
Đại thúc Buck cũng bị hấp dẫn, thoáng bay gần chút, vừa rồi ông không thấy rõ ràng, lúc này sẽ vô giúp vui: "Tiểu Thư đứa nhỏ này cũng không biết cho con kinh hỉ gì, cao hứng như vậy."
"Là Hồng Anh quả." Gina mở hòm ra, cho đại thúc Buck nhìn thoáng qua, sau đó lại cúi người lung lay sáp lên ở trước mắt Carmen một chút, thế này mới mĩ mãn thu lại, ngón tay vuốt ve hòm, trong lòng liền cảm thấy ấm áp nồng đậm: "Thực thật không ngờ Tiểu Thư thế nhưng có thể có Hồng Anh quả, nhưng lại đưa nó cho em, thật sự là thật cám ơn cậu ấy."
Kathy mang thai, đó là một đại hỷ sự, nhưng đồng thời mọi người đã nghĩ, bình thường thú nhân giống cái ký khế ước đều ở tại nhiều năm sau mới có thể có ấu tể, đương nhiên, Liễu Thư chỉ do là cái ngoài ý muốn. Mà Kathy đã có thai ở một năm sau, trong đó không ngoài liên quan tới việc cô nàng đã ăn Hồng Anh quả đâu, chúng giống cái ngay cả biết được cũng chỉ có thể hâm mộ, thoáng mang điểm ghen tị nho nhỏ, đương nhiên Gina cũng là một người trong đó. Vốn cũng nghĩ đến mình phải đợi nhiều năm sau mới có thể có đứa nhỏ cùng Carmen, nhưng hiện tại có Hồng Anh quả này, nói vậy nhiều nhất qua một năm mình cũng có thể có tiểu ấu tể đi, vừa nghĩ đến vậy, ý mừng trên mặt cho dù thế nào cũng dừng không được, tay cũng theo bản năng xoa lên bụng mình, cả mặt đầy vui vẻ.
Đầu tiên lộ ra ý mừng chính là đại thúc Buck, Hồng Anh quả ông làm sao không biết tác dụng thần kỳ chứ, nghĩ đến mình rất nhanh có thể ôm cháu nội trong lòng, mồm rộng kéo quả thực là thấy răng không thấy mắt, phỉa nói đại thúc Buck thực sự ưu sầu, con trai lớn lại không đáng yêu, nghĩ đến lập tức sẽ có tiểu báo mềm mại, một lòng đều mềm mụp, ừ, ấu tể gì đó mới là đáng yêu nhất, trưởng thành sẽ không đáng yêu nữa.
Carmen bay rất bình thường, đương nhiên nếu có thể nhìn hắn ở ngay mặt mà nói sẽ phát hiện hắn có vẻ mặt mặt lạnh tê liệt hạng nhất lúc này kéo miệng cười quả thực giống như một ngốc tử, bên cạnh có Dực Báo tộc khác cách hắn có vẻ gần nhìn thấy của dạng ngốc của hắn, một đám đều liếc qua khinh bỉ, vừa rồi đều nghe được bọn họ đối thoại, họ đều có vẻ có chút hâm mộ đây. —— "Tiểu Hỏa lần này làm không tệ, quên đi, đành bỏ qua sự kiện mi cùng Tiểu Bạch gặp rắc rối." Về nhà Liễu Thư rất là khích lệ Tiểu Hỏa một phen, lúc này đây có thể kịp lúc tặng Hồng Anh quả đi cũng rất là không dễ dàng. Hồng Anh quả vốn còn chưa chín sớm như vậy, chẳng qua sự kiện Gina đều phải đi không đợi người, may mà Tiểu Hỏa là thân thú bầu bạn Hồng Anh quả, hai bên gắn bó tương tồn luôn có loại liên hệ đặc thù, lúc này không chín cũng phải chín, nhanh đuổi chậm đuổi mới tại một khắc cuối cùng tới kịp.
Trở về cũng liền bỏ qua không đề cập tới chuyện Tiểu Bạch cùng Tiểu Hỏa một khi cao hứng sơ sẩy mang theo hai tiểu bao tử ra bộ lạc, hơn nữa chuẩn bị bữa cơm tối khao một phen ăn ngon. Dưới tâm tình tốt cũng liền đến buổi tối, Allen đều khôi phục trí nhớ tự nhiên hai người cũng không cần phân phòng ngủ, vì thế hai tiểu bao tử đã bị dời ra khỏi phòng ngủ chính, sớm sẽ không còn phúc lợi tốt ' cùng nhau ngủ với ma ma '.
Hai ngày đầu nhóm tiểu tử rất không thích ứng, đã làm xong chuyện nửa đêm vụng trộm chạy tới, Liễu Thư vừa thấy vậy liền đau lòng, ôm hai đứa nhỏ để lại trên giường, vì thế chính là một nhà bốn miệng cùng ngủ chung, nhưng một ngày thì hoàn hảo Allen cảm giác cũng rất tốt, hai ngày cũng có thể, nhi tử tuy rằng làm ầm ĩ chút, nhưng cũng đáng yêu, nhưng mà ba ngày, bốn ngày, tất nhiên không thể chấp nhận được. Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
"Ngoan ngoãn đi ngủ, không được nửa đêm chạy loạn nữa." Allen nhìn hai tiểu tử ngoan ngoãn nằm trên giường kia, mặt thực nghiêm túc nói.
"Dạ dạ." Hai khuôn mặt giống nhau như đúc, trăm miệng một lời, đồng loạt gật đầu đáp lời, hình ảnh đó thật sự rất đáng yêu, nhưng Allen mới sẽ không bị mê hoặc, mặt tê liệt nghiêm túc, duy trì khuôn mặt nghiêm phụ của mình: "Nếu lại chạy sang bên kia, sẽ không mang bọn con bay bay."
"Phốc xuy." Liễu Thư nhịn không được liền phun cười ra.
Cô tựa vào trên khung cửa, lẳng lặng nhìn Allen 'Giáo dục' hai đứa nhỏ, chỉ là phương thức cùng nội dung này thật sự là làm cho người ta buồn cười, cười cong thắt lưng xoa xoa bụng thẳng đứng dậy, vui vẻ nói: "Có làm a ba như anh vậy sao?"
'Làm chuyện xấu' bị nắm thóp, Allen cũng tương đối thấy xấu hổ, cào đầu hai cái sau cười rộ lên: "Đây, đây không phải lần đầu, lần đầu sao."
Liễu Thư nở nụ cười một trận cũng mềm lòng, được rồi, hai đứa nhỏ đầu gấu mỗi ngày chạy tới, kỳ thực thật sự rất quấy rầy người, tiến lên dịch dịch góc chăn cho hai hài tử, thanh âm ấm áp mềm giọng: "Có muốn bay bay không? "
Câu đầu tiên mở miệng Allen nghe cũng muốn cười, phương thức lý do này và mình không phải cũng giống nhau sau, chẳng qua một khắc nở nụ cười này nhanh chóng ngừng lại, mình cũng không thể cứ như vậy cười nhạo bạn lữ, nếu không...
Liễu Thư tự nhiên là nghe được tiếng cười của Allen, liếc trắng mắt, không để ý tới hắn ngược lại tiếp tục ôn nhu nhìn hai tiểu bao tử, vỗ nhẹ nhẹ hai đứa ý cười hoà thuận vui vẻ nói: "Nhìn thấy bộ dạng cánh nhỏ trên người Lỗ Cách ca ca không?"
Hai tiểu bao tử đầu tiên là mắt sáng lên, sau đó liếc mắt nhìn nhau một cái, cuối cùng Lotter nãi thanh nãi khí mở miệng trước, hai cái tay nhỏ bé cầm lấy chăn, mắt mở thật to: "Thấy được, Lỗ Cách ca ca có thể bay bay."
Cánh Dực Hổ cũng không phải vừa sinh ra liền có ngay, là phải dựa vào mọc ra từng ngày, cái này gần như tại Dực Hổ tầm sau một tuổi thì bắt đầu sinh trưởng, Lỗ Cách nhà Eva đã sớm mọc ra, nếu nói ngày thường trong lúc chơi đùa cùng hai tiểu bao tử bị bắt nạt cái gì đó, cũng là Lỗ Cách thiên tính hàm hậu không so đo cùng hai đứa nhỏ thôi. Chỉ là có một lần bị làm ầm ĩ lợi hại, trực tiếp vỗ cánh lảo đảo bay lên trời hai đứa nhỏ Lotter Leila ngạc nhiên rất nhiều cũng chỉ có thể đứng trên mặt đất nâng đầu nhỏ lông xù ngửa mặt nhìn lên trời ngóng trông, vốn đang muốn nhảy lên, nhưng mà cho dù Lỗ Cách bay xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng tuyệt đối không có nguy hiểm rơi xuống, mà bọn họ cũng chỉ có thể ngắm thú than thở thôi.
Từ đó về sau giống như là tìm được nhược điểm ngăn cản hai đứa nhỏ đầu gấu, tiểu tử Lỗ Cách này cũng hư hỏng lên, ngoạn nháo cùng hai đứa nhỏ, một khi chọc mao lông liền lập tức vỗ vỗ cánh bay lên, vài lần như thế ngay cả Lotter Leila cũng bị đùa choáng choáng váng váng đầu não, còn bị tức không nhẹ, nhưng tụi nó còn chưa mọc ra cánh nhỏ là tuyệt đối bắt không được Lỗ Cách đã có thể tự do bay lượn rồi, đang rất nhụt chí đây, không nghĩ a mẹ nhà mình lại nói lời này, lúc này đồng nhất liền đánh lên tinh thần.
Bị hai đôi mắt đen tròn vo nhìn chằm chằm, Liễu Thư cảm thấy vẫn rất là hưởng thụ, cười tủm tỉm sờ soạng đầu nhỏ hai con trai một phen mới chậm rì rì nói: "Các con phải ngoan ngoãn nghe a ba nói, nếu buổi tối ngoan ngoãn ngủ chạy chạy loạn, như vậy a ba các con sẽ dạy các con biện pháp mọc cánh bay lên như thế nào, như vậy được không?" Trong lời nói tràn ngập hương vị dụ dỗ.
Ừ, kỳ thực cũng không xem như dụ dỗ, Liễu Thư tuyệt đối chưa nói sai, tiểu ấu tể phải mọc cánh thật sự là cần a ba dẫn dắt, đương nhiên cũng không nhất định, thú nhân trưởng thành khác cũng có thể dẫn đường, đương nhiên chính a ba của mình đến dẫn đường là rất tốt không phải sao, dù sao cũng là huyết mạch tương liên. Kỳ thực lúc trước Liễu Thư cũng nghĩ qua, nếu Allen còn chưa có thể trở về, tiểu bao tử sau tròn một tuổi sẽ do Oman đến dẫn đường bọn nó mọc ra cánh.
Đó là một dụ hoặc rất lớn, chẳng qua cùng nhau ngủ với 'Ma ma' cũng rất quan trọng, trong lúc nhất thời hai hài tử do dự, Leila có vẻ dính Liễu Thư, quyệt quyệt miệng năn nỉ nói: "Muốn cùng nhau ngủ ngủ với a mẹ."
Thanh âm mềm manh manh Liễu Thư nghe được tìm cũng hòa tan, chẳng qua, ừ, nguyên tắc là không lay chuyển được, đau lòng vuốt đầu đứa nhỏ, tiếp tục nói: "Đây là không được nga, học bay bay sẽ không thể cùng nhau ngủ với a mẹ, hơn nữa Leila và ca ca đều trưởng thành rồi đúng hay không, Lỗ Cách ca ca người ta đều là tự mình ngủ kìa."
Tiểu bao tử hơi nghiêng đầu nghĩ nghĩ đúng thật là vậy, còn có chút không cam lòng.
Allen thấy vậy thừa cơ thêm dầu, sáp lên liền nói: "Chẳng lẽ Lotter và Leila không muốn tự mình cũng bay lên trời sao? Năng lực phi hành thú nhân Dực Hổ chúng ta là không gì sánh kịp, không muốn thể nghiệm một chút?"
Xem như một cọng rơm cuối cùng áp đảo đi, tiểu hài tử chung quy là nhỏ, có thể bay bay thật là chiếm cứ chú ý cùng tinh lực chủ yếu của bọn họ, vì thế thống khoái hơn nữa vui thích không ngừng gật gật đầu nhỏ của mình.
"Dạ dạ, muốn muốn muốn."
Rất tốt, cọc hiệp nghị này cuối cùng đạt thành viên mãn.
Bạn lữ hai người dỗ đứa nhỏ ngủ xong mới cùng rời khỏi phòng, sau đó, ừ, chính là một đêm không biết xấu hổ không thẹn cuộc sống. —— Lễ ký khế ước của Mia và Noah tại nửa tháng sau ngày trao đổi chấm dứt, lúc này đây cũng là một phen tụ hội long trọng, chỉ là mấy giống cái tại thời điểm bầu bạn cùng Mia vẫn có chút tiếc nuối nho nhỏ đối với Gina vắng mặt, chẳng qua đây là ngày đại hỉ việc này cũng không bị nói nhiều, mọi người vừa múa vừa hát, ừ, Liễu Thư lại cống hiến ra một đống rượu.
Lễ vật ký khế ước của mọi người cũng là đủ loại, Liễu Thư đưa tất nhiên là một quả Hồng Anh quả, lúc này đây Tiểu Hỏa tổng cộng liền chín hai quả, một quả đưa cho Gina, mặt khác vừa vặn kịp lúc lễ ký khế ước của Mia. Kỳ thực cô cũng là nhìn còn có mấy quả thời gian tương đối cũng sắp chín, đến lúc đó Alice còn có Noreen đều được cô để dành, còn lại sẽ không dễ tặng người, trái cây này đối với Tiểu Hỏa cũng là vô cùng quan trọng, nếu không phải cô đánh bài cảm tình, đúng là trăm ngàn lần khó khăn đoạt thức ăn từ trong miệng nó nha. ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
Vô cùng náo nhiệt ngoạn nháo một hồi sau đó bộ lạc cuối cùng là hoàn toàn bình tĩnh trở lại, lần này trên tụ hội Allen cũng hoàn toàn để lộ ra chuyện mình đã khôi phục trí nhớ, cũng sớm nên nói ra rồi, nhưng bởi vì trí nhớ khôi phục rất đột nhiên, cũng cần dịu đi một chút, như thế mới kéo dài thời gian.
Tin tức này tự nhiên là tin tức tốt thật lớn, nhất là đối với những người vẫn luôn quan tâm không thôi như Ngả Đạt Abby và chúng thú nhân còn có mấy người Alice Kathy lo lắng cho Liễu Thư, hiện tại tốt rồi, vui mừng như thế, làm cho lễ ký khế ước của Mia lại là một phen tưng bừng, cũng làm cho Noah vui đến cười toét miệng không khép được.
Hết chương 107_Q3.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT