*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
"Đều là trúc lớn." Nhìn trong viện từng cây tre đều lớn gần bằng miệng chén, mắt Liễu Thư đều sắp muốn tỏa ra những vì sao, lần trước đi ra ngoài thu thập được tre đều là một ít cây non nhỏ, thế nên đều di dời trở về. Hiện tại Oman thế nhưng tìm trở về cho cô nhiều tre như vậy còn lớn như vậy, quả thực đều vui vẻ tỏa bong bóng hồng. Tre có rất nhiều tác dụng, trong nhà bát đũa đều có thể dùng, mặc dù có đồ gốm, nhưng có lẽ là nung chế có vẻ thô nát, có vết rạn thực sự nhiều, không hỏng nhưng mà vẻ ngoài không dễ coi, tre xanh non làm ra dụng cụ, tuyệt đối là vừa đẹp lại có chổ dùng tốt.
"Còn nha, nhìn bộ dạng cậu này." Eva nhìn bộ dạng Liễu Thư thật buồn cười, nhịn không được lắc đầu, nhìn về phía tre trên đất bĩu môi nói: "Cậu muốn cái này rốt cuộc là để làm gì chứ, trong nhà đều trồng rồi, thứ này tớ đã nhìn qua, cứng rắn lắm, không cẩn thận còn đứt tay nữa, cây vốn không thể ăn."
Đen mặt một phen, Liễu Thư co rút khóe miệng: "Cậu không cần ba câu không rời ăn có được hay không, cái này không phải ăn." Ừ, cũng không đúng, măng có thể ăn mà, ừ, hiện tại mùa xuân thật sự là thời điểm tốt để ăn măng, cái này có thể có.
"Hắc hắc." Ngượng ngùng gãi đầu, Eva ngượng ngùng cười: "Không phải, mỗi lần cậu thần thần bí bí làm này nọ bình thường đều là ăn, không phải tớ phản xạ có điều kiện sao."
Liễu Thư quyết định tự hỏi một chút, chẳng lẽ cô thật là một tên ăn hàng à, bằng không vì cái lông gì làm ra đều là vì ăn, được rồi, dân dĩ thực vi thiên, thú nhân chỉ cần ăn no thì cái gì cũng tốt hơn, đây là một đạo lý quang minh chính đại đáng giá tiếp tục giữ vững, vừa nghĩ như vậy liền thỏa mãn, cũng không quản Eva trong tối ngoài sáng nói cô ăn hàng.
"Nhưng mà cậu nói cũng đúng, cái này thật đúng có thể ăn, lần trước tớ còn để lại một ít măng không hái xuống, lúc này vừa vặn ăn cũng được, hôm nay giữa trưa tới nhà của tớ ăn cơm, dù sao Oman cũng không ở nhà." Mùa hạ sắp sửa tiến đến, vì nghênh đón khách nhân từ bốn phương tám hướng đến, tộc trưởng và chúng tộc nhân đều rất bận rộn, hiện tại phòng ở mới cho thú nhân ngoại lai cư trú còn chưa hoàn thành, Oman cũng là mỗi ngày bận không về nhà, hôm nay có thể đưa tre tới còn làm cho Liễu Thư rất cảm động đây.
"Được, tớ chờ." Nhìn biểu tình Eva thấy tớ nói trúng rồi đi, nhất thời làm cho khóe miệng Liễu Thư lại co rút, nói sang chuyện khác: "Tớ nói là tre non, nho nhỏ mập mạp non non, không phải loại này, quên đi tớ nói với cậu tre này tớ tính bện chiếu tre."
"Chiếu tre? Đó là cái gì?" Eva còn chuẩn bị chê cười Liễu Thư hai câu, vừa thấy cô còn nói đồ mới lạ, nhất thời hứng thú lên, kinh ngạc nói: "Tre này còn có thể bện đồ à, thô như vậy bện thế nào chứ?" Không nên trách đầu óc cô không đủ linh hoạt, thật sự là không nghĩ tới có được không.
"Quên đi giải thích cũng không rõ ràng lắm, thời điểm tớ muốn bện cũng phiền toái, các cậu đến giúp tớ bận là được, tớ quyết định bện nhiều một chút, chúng ta trải da thú trên giường đất đều làm da thú hỏng rồi, nếu trải tầng chiếu chẳng những mùa hè ngủ mát mẻ, mùa đông cũng có thể cách nhiệt không để thân thể bị nướng khô."
"Tốt như vậy à." Eva thực thật không ngờ tre này còn có ưu việt như vậy, lập tức hứng thú lên: "Được, tớ lúc này đi gọi mấy ngượi họ lại đây." Nói xong muốn đi, lại bị Liễu Thư một phen giữ chặt, cho cô nàng một cái khinh bỉ tức giận nói.
"Lúc này là lúc nào rồi, có lẽ đều ở nhà nấu cơm, đừng đi tìm, cậu đi tìm Lỗ Cách cùng hai đứa nhỏ trở về tớ đi nấu cơm, chúng ta trước ăn xong rồi nói sau." Nói xong cũng không đợi Eva trả lời, thản thản nhiên nhiên liền xoay người trở về, miệng còn nói nhỏ, Eva nghe được là phải chuẩn bị làm đồ ăn, cười đau đầu xoay người nhìn trái nhìn phải chuẩn bị đi sau viện, ba đứa nhỏ có lẽ chỉ ở phía sau thôi.
Sắp tiến vào mùa hạ hai tiểu thú nhân Lotter Leila trưởng thành bay nhanh, chẳng những mồm miệng càng ngày càng rõ ràng, cái đầu cũng càng lớn, chỉ là bước chân nhỏ bước còn không quá vững chắc, nhưng mà càng nhìn lại càng chọc người yêu thương, nhất là thời điểm hai đứa trưởng thành một dạng manh hổ cùng nhau hỗ động là rất đáng yêu.
"Lỗ Cách sao lại bắt nạt em trai." Eva nghiêm mặt hổ chống nạnh đứng tại cửa hậu viện, vừa rồi cô vừa tiến đến liền nhìn thấy Lỗ Cách ỷ vào thể hình lớn đặt ở trên người hai đứa nhỏ, xem mao lông hỗn độn bẩn hề hề trên người bọn hắn khẳng định là đang đánh nhau. Cô ngược lại cũng không tức giận, thú nhân từ bé lớn lên ở trong cạnh tranh, cạnh tranh lẫn nhau mới có thể trưởng thành, cô thật ra không phản đối, chỉ là Lỗ Cách dù sao lớn hơn Lotter Leila không ít, khi dễ người ta như vậy cô vẫn cảm thấy rất ngượng ngùng. Sau khi đi qua liền đẩy Lỗ Cách ra, ôm lấy hai tiểu manh hổ bị áp ở dưới mặt đất lên, thương tiếc đều lấy xuống cỏ lá dính trên lông bọn họ, yêu thương xoa xoa đầu da lông ngắn, thế này mới cúi đầu nhìn con trai: "Được rồi, đi về sau nhớ kỹ có thể chơi đùa, nhưng mà phải biết rằng bọn em trai còn nhỏ không thể đè nặng như vậy, sẽ bị thương, chúng ta trở về đi, hôm nay ngay ăn cơm ở nhà a sao Liễu Thư, sẽ có ăn ngon." Nói xong xoay người liền đi.
Nhìn bóng dáng a mẹ không lưu luyến chút nào, Lỗ Cách đều sắp khóc oa oa, cái gì kêu khi dễ em trai hả, rõ ràng là em trai khi dễ nó có được không, một mình nó bị hai bọn họ đánh, tuy rằng em trai rất nhỏ nhưng mà khí lực rất lớn đó, nhất là hai đứa còn vô cùng có ăn ý. Rõ ràng vẫn đều là nó đang bị bọn em trai cắn tuy rằng không đau nhưng rất chật vật, vừa dùng sức ngăn chận hai đứa nó, a mẹ đã tới rồi. Hu hu, nó dám khẳng định bọn em trai nhất định là cố ý, xem vừa rồi bộ dạng ủy khuất rầm rì trong lòng a mẹ, tự đắc như gì,