Trọng tâm đề tài cha mẹ cuối cùng không có dừng lại lâu lắm, đầu tiên Allen dẫn theo Liễu Thư đi dạo ở bộ lạc, quen thuộc bộ lạc cũng là bước đầu tiên cô cần làm.

Trong bộ lạc mỗi ngày đều có thú nhân đi ra ngoài săn bắn, đương nhiên cũng có giống như Allen để đó không dùng tới. Cho nên gần như có thể nhìn thấy vài ba thú nhân hoặc là giống cái đi khắp nơi trong bộ lạc.

Bộ lạc Dực Hổ tọa lạc ở một khu thung lũng khổng lồ, thung lũng khổng lồ này ban đầu vốn là một ngọn núi lớn.

“Là thần thú ban cho cho chúng ta.” Allen kiêu ngạo nói cho Liễu Thư nghe đủ loại trong bộ lạc.

“Thần thú?” Nhìn chỗ thung lũng này, chính là di chuyển một ngọn núi đi mới hình thành, sức người gần như không thể làm được, có vẻ như chỉ có thần thú theo như lời Allen thì có chút đáng tin, nhưng mà vừa nghĩ như vậy thì thấy nó thật không đáng tin: “Thời gian hình thành nơi này đã rất lâu sao?”

“Hẳn là vậy, thú nhân lớn tuổi nhất trong bộ lạc nói, ngay khi ông ấy con nhỏ thì đã có rồi, hơn nữa trong ghi chép của các đời Vu y cũng tỏ vẻ bộ lạc hình thành ở thật lâu trước kia, là thần thú thương hại tộc nhân Dực Hổ không có chổ dừng chân nên đặc biệt ban cho. Nghe nói lãnh địa phía đông của bộ lạc Dực Xà tộc và phía tây của Dực Báo tộc đều là thần thú ban thưởng.”

“Còn có lãnh địa Ưng tộc phương bắc và gấu ngựa tộc đều là thần thú ban cho.”

Nghe Allen vừa nói như vậy, hiện tại lãnh địa của các bộ lạc lớn trên phiến đại lục này đều do cái gọi là thần thú ban cho. Nói thật Liễu Thư thật sự bắt đầu tin tưởng thế giới này có khả năng thật sự có thần thú. Nếu như nói có, như vậy cô xuyên qua, trăm phần trăm thoát không được liên quan với vị đại thần này.

“Vì sao có thú nhân giống cái cư ngụ ở trong sơn động, mà còn có người lại dựng lều trại mà ở?” Đi lại trong bộ lạc, cô thấy có thú nhân từ trong sơn động bay ra, hoặc là bay trở về, nhưng mà vẫn có dựng lều trại da thú ở trên đất trống trong thung lũng, đối cái này Liễu Thư đã sớm tò mò, lúc này vừa vặn hỏi ra.

“Trước kia tất cả chúng tôi bao gồm thú nhân và giống cái, ấu tể đều ở trong sơn động, nhưng mà trong sơn động thực râm mát ẩm ướt nhóm giống cái không thích. Hơn nữa chỗ ở lại rất cao, nhóm giống cái ra vào đều rất không thuận tiện, đối với ấu tể cũng rất là nguy hiểm. Dần dần thì có người dựng lều trại ở phía dưới sơn động, mà nhóm giống cái cũng thích ở lều trại, như vậy còn có thể đi dạo khắp nơi, không cần thú nhân mang theo.”

“Oman và Eva cũng ở dưới này, nhìn xem, chính là cái lều trại đó.” Allen chỉ vào một căn lều trại da thú cách đó không xa nói.

“Ở trên vách núi đá phần lớn đều là vị thành niên hoặc là thú nhân độc thân, tôi thì ở chính giữa.”

Hiện tại sơn động Liễu Thư đang ở là của Phân Đạt, ở dưới cùng, căn bản không cần thú nhân vác bay, rất thuận tiện.

“Chúng ta có thể đi ra bên ngoài bộ lạc không?” Liễu Thư nhìn triền núi đối diện bộ lạc thật lâu, đâu phải không có nhiều cây, hẳn là có thể tìm được rau dại để dùng.

“Có thể, để tôi cõng em đi.” Allen gật đầu.

“Không cần.” Liễu Thư khoát tay cười nói: “Chỉ xa có chút thế này thì đi qua đi.”

Tuy rằng thực thất vọng vì không thể cõng giống cái mình thích, nhưng vừa nghĩ đến hai người có thể cùng đi tới thì Allen lại vui vẻ, cùng nhau đó.

Hôm nay trông coi cổng chính của bộ lạc không phải anh em Ngải Đạt Abby mà thay đổi thành hai thú nhân khác. Allen rất quen thuộc nhiệt tình chào hỏi, hai dũng sĩ thú nhân ôm thiện ý rất lớn đối với Liễu Thư. Kỳ thực có thể thấy được, bất kỳ một thú nhân nào cũng thực ôn nhu săn sóc đối với giống cái. Liễu Thư không thể không cảm thán, không khí bộ lạc nguyên thủy thật tốt, phải tiếp tục duy trì, cố gắng duy trì, vẫn tiếp tục duy trì nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play