Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Liễu Thư cước bộ nhẹ nhàng đi đến phòng bếp, nhìn bóng dáng Allen đang bận rộn, cười hì hì liền tiến lên, từ phía sau ôm lấy thắt lưng tráng kiện của hắn, vô cùng thân thiết nói: "Anh từ chổ nào chuẩn bị nhiều mía như vậy?" Vừa rồi ở ngoài sân liền vừa vặn nhìn thấy một đống lớn cây mía, thật sự kinh hỉ cô không biết nói thế là tốt đây nữa.

"Cây mía?" Allen nghi hoặc, nhưng mà bạn lữ nhà mình tỏ vẻ thân thiết với mình hắn vẫn có vẻ vừa lòng, nắm tay cô xoay người, khe khẽ ôm vào trong ngực, thoáng nhíu mày: "Cây mía cái gì, không phải nói đống xếp trong viện đó đi?" Hắn hôm nay trở về liền mang cái này.

"Đúng vậy." Liễu Thư mừng đến gặp răng không thấy mắt, tâm tình tốt nói: "Anh thật là tốt quá." Nói xong liền kiễng mũi chân, lại in một cái hôn vang dội trên gương mặt Allen.

Allen thụ sủng nhược kinh, từ lúc Liễu Thư mang thai hắn cũng không chạm qua nữa, cũng thường xuyên nhẫn nại, không có biện pháp vẫn sợ không cẩn thận lau súng cò thì không được. Hiện tại có được một cái hôn môi chủ động như vậy, miễn bàn trong lòng có bao nhiêu đẹp, đối với cây mía mình mang về vốn muốn cho nhóm tiểu thú trong hậu viện thêm thức ăn cũng không làm giải thích nhiều. Hiện tại hắn ít nhiều có chút hiểu biết Liễu Thư, nếu cô để bụng với cây mía như vậy khẳng định là cực thích, tuyệt đối là sẽ không làm đồ ăn cho nhóm tiểu thú.

Khoan hãy nói, lần này Allen là đoán đúng rồi, khi Liễu Thư nhìn thấy cây mía đầu tiên là nghĩ ăn, thứ hai chính là nghĩ tới đường, nói cô ủ rượu nho lần đầu tiên thất bại, ít nhiều có quan hệ nhất định với việc cô không bỏ đường. Đường mặc dù không phải chủ yếu, nhưng đôi khi thật sự còn thiếu không được nó, trên một và chuyện cho dù là mật cũng ngọt giống vậy nhưng vẫn không được. Nói tới mật, chỉ mang về được một chút như vậy, qua đi lâu như vậy đều ăn gần hết rồi, hiện tại có đường cô thật là vui vẻ hỏng rồi, cuối cùng khẩu vị lại có thay đổi, bắt đầu thích ngọt, thật là thực buồn rầu.

"Anh ở trên đường nhìn thấy có thú ăn cỏ thích ăn, sẽ tùy tay rút mấy cây nhìn xem, sau đó nếm thử, thứ này có rất nhiều nước, nhưng mà chỉ chút nước ấy, cái khác đều không thể ăn." Sợ Liễu Thư muốn ăn cái này, Allen vẫn là thực lo lắng nhắc nhở.

"An tâm." Không thèm để ý khoát tay, trên mặt Liễu Thư lộ vẻ cười: "Cái này em biết, em cũng không phải là lấy nó đến ăn, đương nhiên em muốn làm ăn ngon."

Dù sao Liễu Thư làm thứ gì đó mới mẻ cũng không phải một ngày hai ngày, Allen đều quen, chính là sủng nịnh cười với cô: "Được, em muốn làm cái gì cũng có thể, nhưng mà, hiện tại bụng của em đã muốn rất lớn, việc nặng nhọc em cũng không được làm, có cái gì cần thì nói anh thì tốt rồi, biết không?" Duy nhất điểm này, Allen rất kiên trì.

Liễu Thư đương nhiên biết tình huống hiện tại bản thân mình, cũng không cự tuyệt hảo ý của hắn, vô cùng rõ ràng gật đầu: "Em đều nghe lời anh, được rồi, em đói bụng nấu cơm nhanh chút hôm nay em muốn ăn mật thịt nướng." Thịt nướng quét thượng mật, hương vị đó a, chậc chậc ngẫm lại liền chảy nước miếng. Cũng chỉ nhà cô xa xỉ như vậy, nhà khác có mật ít nhiều đều ăn vô cùng tiết kiệm, mỗi lần ăn một chút cũng chính là một chút, cũng chỉ ở trong nhà cô, Allen theo cô, muốn ăn ngọt, mặc kệ cái gì chỉ làm hài lòng, cũng khó trách nhà cô ăn mật dùng là nhanh nhất.

Ăn cơm xong Liễu Thư liền có chút mệt nhọc, Allen muốn cho cô đi nghỉ ngơi, cô cũng mặc kệ không chịu, mỗi ngày đều ngủ như vậy, sớm hay muộn sẽ biến thành một đầu heo, aiz, cô vẫn nên tiết chế chút thì tốt hơn, nếu không dưỡng như vậy thật sự là... Rất làm cho người ta sa đọa, chậc chậc.

"Allen em em muốn dùng cây mía làm đường." Liễu Thư liếm miệng nói, sau khi ăn xong món điểm tâm ngọt chính là mía, vô cũng dũng cảm hai đốt nắm một cây mía cắn một ngụm miệng dùng sức ăn, cảm giác được miệng ngọt nước, miễn bàn đẹp bao nhiêu.

"Được." Allen không có ý kiến, Liễu Thư muốn làm gì chỉ cần không phải quá thế nào, hắn đều sẽ đáp ứng, nhưng lại sẽ giúp đỡ cùng làm, cho nên một chut cũng không do dự liền gật đầu đồng ý, cuối cùng còn nói: "Chúng ta có cần chuẩn bị một vài thứ hay không?" Thật là rất chăm chỉ.

Liễu Thư thực vừa lòng, 'Phi' một tiếng phun bã mía đã muốn xử lý sạch sẽ, vui rạo rực nói: "Không có gì khác, đều là một ít chuyện đơn giản, chúng ta tìm Alice Eva bọn họ cùng nhau lại đây đi, đến lúc đó chế được đường cũng đưa cho họ một ít."

"Ừ, khi nào, anh ở nhà cùng em." Allen tiếp tục gật đầu, hắn nửa thú hóa cầm móng vuốt xử lý mía, sửa sang lại sạch sẽ từng cây, cành lá vụn còn lại gì đó đều ném tới trong chuồng làm đồ ăn cho tiểu thú.

"Vậy mai kia là được, anh đương nhiên phải ở nhà theo giúp em." Liễu Thư đương nhiên, còn có thật nhiều chuyện, nhóm giống cái khí lực nhỏ không làm được, vẫn là được thú nhân mới được, nghĩ đến đây cũng không khỏi xoa bóp cánh tay của mình, được rồi mềm núc ních, kỳ thực vẫn có một chút cơ bắp nhỏ, khụ khụ, tại không làm việc nặng chứ sao, nên không có đi.

Buổi tối tương đối thỏa mãn làm tổ ở trong lòng bạn lữ, trong tay nắm ngón tay hắn thưởng thức, sau đó nói một chút dự tính về sau, Liễu Thư nghĩ đợi khoai lang lần thứ hai thành thục thu hồi xong, trong đất sẽ không trồng nữa, vừa vặn cho nó nghỉ ngơi một chút, miễn cho không biết tiết chế như vậy ruộng tốt đều phế đi. Hơn nữa phía sau núi có 'Phân' đợi thu hồi khoai lang, vừa cày cấy ruộng vừa rắc lên phân, chờ sang năm còn có thể có thu hoạch rất tốt.

"Vậy đậu tương của em thì sao?" Allen cũng biết Liễu Thư đặc biệt coi trọng mấy hạt đậu tương đó của cô, mấy ngày hôm trước nhìn lại, đều đã muốn lớn lên thật dài thật cao, nói vậy tiếp qua không lâu là có thể nở hoa kết đậu, hắn nghĩ đợi thu hồi một kỳ này có phải muốn trồng lại một ít hay không, dù sao đậu tương tương đối ít, cuối cùng thu hoạch lần này chỉ có thể chịu đựng nhà mình ăn mấy ngụm. ChieuNinh:{\|}[email protected]#$ &^* lequydonD^d^l^q^d

"Không vội." Liễu Thư đã sớm nghĩ tới cái này, hiện tại một chút cũng không nóng nảy, thực bình tĩnh: "Đậu tương chỉ bờ ruộng nhà chúng ta cũng đủ dùng, em tính tính ngày, vừa vặn đủ hai mùa, đợi đến mùa đông chúng ta thu hoạch những mầm móng vậy là đủ rồi, còn có thể làm chút ăn đấy."

Allen kỳ thực đối với đậu đó cũng không quan tâm gì, nhưng mà Liễu Thư thích, hắn liền yêu ai yêu cả đường đi, hiện tại thấy cô có tính toán rồi cũng không nói thêm cái gì, chính là an bài mọi chuyện cho tốt là được, cái khác... Vẫn là ở nhà cùng tức phụ nhi là được, cái khác dù sao không nghĩ nhiều lắm.

Liễu Thư cũng không phải là người vừa nghĩ rồi thôi, đã muốn chế đường như vậy cũng làm nhanh chút, đợi mấy người Alice Eva tới cô liền vội lôi kéo người ý thuyết minh đồ của mình, ngày đó mấy người các cô gần như đến báo cáo mỗi ngày, cho nên đều không cần cô đi tìm người, không qau bao lâu đã đầy đủ, sau đó liền hết sức chuyên chú nghe cô nói.

"Hương vị đường này giống như mật sao?" Ăn hàng Kathy vĩnh viễn đều là quan tâm nhất cái này, nhìn mắt cô nàng mở ra thật to thật mong đợi nhìn Liễu Thư, Liễu Thư co rút khóe miệng bất đắc dĩ gật đầu lại lắc đầu: "Không phải củng một kiểu dạng, mật có mật hương vị cách ăn riêng, đường lại là một loại khác, nhưng mà cả hai vẫn có chỗ giống nhau, chính là rất ngọt." Liễu Thư ba ba giải thích, nói nhiều hai câu nhưng là nhìn bộ dáng mọi người, bất đắc dĩ để cho Allen bế mấy cây mía lại đây, cắt mấy người các cô một người một đoạn.

"Các cậu tự mình nếm thử đi." Nói xong Liễu Thư liền tựh mình dẫn đầu nếm, kẽo kẹt kẽo kẹt nhấm nuốt phá lệ hương vị ngọt ngào, mọi người nhìn, tuy rằng cũng chưa hưởng qua, nhưng thấy cô ăn cũng đều động miệng, sau đó chính là ăn rối tinh rối mù, càng không thể vãn hồi, cuối cùng vẫn là Allen lại đưa đến mấy cây, mấy người phân chia xong mới từ bỏ.

"Tớ thấy còn không bằng cứ ăn như vậy đi." Kathy thấy cây mía này cứ ăn như vậy cũng rất có hương vị, nghe ý tứ Liễu Thư, chế đường chính là ép mía ra nước, ngẫm lại cảm thấy không có ý nghĩa, vẫn là ăn như thế này thì thống khoái, dù sao đều là ăn đi.

Cô nàng nghĩ như vậy, Liễu Thư cũng không đồng ý, hung hăng liếc mắt cô nàng một cái mắng: "Cậu chỉ có biết ăn thôi, nếu thật sự là một dạng tớ còn phí tâm tư này làm chi hả." Một điểm cũng không biết khổ tâm của cô, thật là tức chết người đi được, đường mới tốt nhá, tốt thì có thể làm ra đường đỏ, tối thiểu dì cả mẹ đến sẽ không thống khổ như vậy nhá. Ặc, trước khi chưa mang thai có lẽ là bị lạnh mỗi lần dì cả mẹ đều đau bụng lợi hại, cuối cùng tìm Vu y làm chút dược mới dễ chịu chút, nhiều nhất mỗi lần có chút không thoải mái mà thôi. Nhưng đường đỏ là vật tốt hạ hàn khí, bổ huyết khí, Liễu Thư quyết định vẫn làm ra, đối với quảng đại đồng bào nhóm giống cái bộ lạc đều mới có lợi đây.

"Được rồi được rồi." Alice vội vàng làm người hoà giải, ngăn lại hai người lời qua tiếng lại, một người cứ như đứa nhỏ, một người đang hoài đứa nhỏ, thật là một người hai đứa đều làm cho người ta đau đầu: "Để Liễu Thư làm đi, tớ cảm thấy đường cũng không tệ đâu, Kathy trước đó không phải cậu nói muốn ăn ngọt ngọt sao, về sau ăn hết mật rồi, nhìn xem cậu ăn cái gì, vẫn làm ra đường mới tốt."

Kathy kỳ thực cũng chính là phạm lười, hiện tại Alice vừa nói như vậy, ngẫm lại cũng đúng, liền không hề phản bác, ngược lại hưng trí bừng bừng lên, vỗ tay nói: "Đúng đúng, khi nào thì chúng ta bắt đầu làm?" Trong nháy mắt liền đã quên vừa rồi mình còn phản đối, quả nhiên ăn hàng cái gì, ăn mới quan trọng nhất.

Ánh mắt thực khinh bỉ liếc mắt con hàng này một cái, Liễu Thư nói: "Liền ngày mai đi, tớ thấy cũng kêu thú nhân nhà các cậu đến đi, nhân thủ nhiều hỗ trợ tốt thôi."

"Ừ, mấy ngày nay cũng không bận, có thể kêu Ngải Đạt đến." Alice bên này không tính toán, ngày hôm qua Ngả Đạt còn nói muốn ở nhà với hắn đây, vừa vặn cùng nhau đến, mọi người cùng một chỗ làm việc còn có thể càng thêm bồi dưỡng cảm tình, khụ khụ, làm việc rất tốt.

"Mia, ngày mai anh trai có thời gian không?" Rõ ràng là ca ca mình, Noreen hỏi cũng là Mia, ý tưởng này không cần nói cũng biết, Mia bị ánh mắt những người khác nhìn mà mặt đỏ không thôi, lặng lẽ trừng mắt nhìn Noreen trêu cô, tức giận nói: "Sander nhà em thì sao, nghe nói hai người đã định ra ngày sang năm ký khế ước?" Sang năm Noreen thành niên rồi, Sander đẽ có thể lấy bạn lữ về nhà, hiện tại liền lại trêu ghẹo cô ấy.

Noreen cũng là đỏ mặt lên, nhưng mà tiểu nha đầu thật ra rất lợi hại, một lát sau liền trấn định xuống, ngược lại nhíu mày nhìn trở về: "Ca ca còn không có bạn lữ ký khế ước em không vội, em chờ ca ca xong rồi mới đi theo Sander." Tiểu nha đầu nói thoải mái, chọc cho mọi người bật cười, chẳng qua đều cười là thiện ý, cô cũng không thèm để ý, ánh mắt nhìn chằm chằm Mia đã thực rõ ràng, liền muốn cô ấy nhận thức đây.

Từ bộ lạc Dực Xà trở về chuyện Mia và Noah đã không phải bí mật nữa, mọi người đều báo thiện ý đối đãi một đôi này, hiện tại xem biểu tình Mia, tin tưởng cũng coi như chắc rồi. Liễu Thư nhìn ở trong mắt, trong lòng cảm thán một phen, hình như gần đây tình lữ càng ngày càng nhiều, Mia Noah, Carmen Gina, Noreen Sander, chậc chậc, bộ lạc tuyệt đối muốn làm vài lần việc vui đây.

Ngày hôm sau mọi người đều đến đầy đủ hết, vì chế đường, vì sợ mía không đủ, vài thú nhân lại chạy tới nơi mía sinh trưởng chặt mấy đống lớn trở về, thẳng đến khi Liễu Thư vội nói đủ rồi mới từ bỏ, chính là nhìn mía xếp đống cao cao, làm cho cô không khỏi liền hết hồn lau mồ hôi. Mấy người này cũng thật là một chút cũng không biết tiết chế, nhiều như vậy làm đường thật ra cũng đã đủ rồi, nhưng mà cũng nhiều lắm, cuối cùng ngẫm lại quên đi, cùng lắm thì đều làm, đường nhiều đều phân chia cho mọi người, nếu không thành, mía cũng có thể thêm cơm canh cho nhóm tiểu thú, không quan trọng.

Cây mía chế đường nói phức tạp cũng không phải, nhưng nói đơn giản lại có chút phiền toái, đầu tiên thì cần thu thập sạch từng cây mía, sau đó ép ra nước, điều này liền giao cho các thú nhân là được, Liễu Thư liền phụ trách để cho bọn họ dùng tảng đá đào một cái cối đá, đây vốn ý là tưởng này ban đầu của cô sau này phát hiện có thể mang xay hạt thóc hoặc dùng là tuốt hạt tiểu mạch.

Hiện tại trước tiên làm ra, trực tiếp ép nước mía, cối đá làm rất lớn, với mấy người Liễu Thư thì quá lớn cũng quá nặng, nhưng mà thú nhân dùng chính là  vừa vặn, vì thế nhóm giống cái liền bẻ gẫy từng cây mía bỏ vào trong cối đá, thú nhân cầm gậy đá dùng sức đập, sau đó chính là bung vỏ mía, nước văng khắp nơi, nhưng mà chảy nước, bước đầu ép nước này xem như hoàn thành.

"Liền ép nước đường này." Kathy vẫn không biết nên chế đường thế nào, tò mò không được hỏi, Liễu Thư chết phiền cô nàng, đây cô nàng qua một bên nói: "Còn phải hầm nấu, cậu nhanh đi rửa sạch nồi một lần, chúng ta liền đắp lò nấu đường ở trong sân, nhanh đi."

Còn có một bước như vậy khiến Kathy thấy vẫn là rất có ý tứ, lúc này cũng không làm ầm ĩ, ngoan ngoãn đi rửa nồi, Allen phía sau vừa vặn chém một đống củi trở về, thấy Liễu Thư cứ như vậy đứng ở trong sân nhìn bọn hắn làm việc, đi qua đi liền lôi kéo người đến dưới mái nhà, chuyển cái ghế để cho cô ngồi xuống: "Đừng luôn đứng, nghỉ ngơi nhiều chút."

Người này thật là càng ngày càng bá đạo, trong lòng oán thầm một câu, Liễu Thư cũng không dám phản bác trên mặt, Allen đương nhiên là sẽ không làm gì cô, nhưng mà con hàng này cũng không biết học với ai, một khi cô không yêu quý bản thân mình, cũng sẽ không mắng cô chính là cứng rắn lải nhải ở bên tai cô mãi, thật sự sắp biến thân Đường Tăng, cô  bất đắc dĩ cũng chỉ có thể bại lui.

Vừa lòng thấy bạn lữ biết tự chăm sóc mình, Allen sờ sờ đầu của cô, khích lệ một câu, đi xuống bậc thang đi theo bọn họ làm việc một trận, để lại một mình Liễu Thư cả mặt hắc tuyến, người này vừa rồi biểu tình động tác đều coi cô thành cẩu cẩu đi, thật đáng ghét.

Nếu mọi người đều ghét bỏ cô vướng bận, Liễu Thư quyết định mình vẫn không làm cho người ngại là được, thật sự ngồi ngay dưới mái nhà nhìn bọn hắn làm, đương nhiên rảnh trong tay còn ôm đồ ăn vặt, từ lúc biết là song thai, trong nhà chính trên bàn suốt ngày vốn chưa từng ngừng ăn, cô muốn ăn cái gì ăn cái gì, khi nào thì đều có thể ăn, thật là sa đọa quá thể.

Người rơi xuống sa đọa đang thỏa mãn nhấm nuốt ăn ngon nhìn mọi người bận rộn khí thế ngất trời, ít nhiều cảm thấy có điểm ngượng ngùng, vì thế thừa dịp Allen không nhìn, về phòng nhân tiện cầm một bình trà cầm vài cái bát đi ra, cũng không dám đưa xuống, liền cẩn thận đặt ở trên bậc thang, ai thấy được tự nhiên sẽ đi lấy.

Liễu Thư bụng cực lớn xoay người đều không thuận tiện, thật cẩn thận đặt xong ấm nước, sau đó dư quang khóe mắt nhìn thấy một bóng trắng chợt lóe mà qua, được, cái gì cũng không cần phải nói, lại là vật nhỏ Tiểu Bạch. Nhưng mà nhóc này từ sau lúc muốn mọc cánh, mỗi ngày đều ngoan ngoãn, hơn nữa hai ngày này bọn họ đều nhìn, bọc nhỏ sau lưng nó có bộ dạng càng ngày càng lớn, có lẽ không qua bao lâu sẽ mọc ra cánh nhỏ, hiện tại nó không ngoan ngoãn đợi thì lại làm sao đi? ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d

Nghĩ đến vật nhỏ trước kia thỉnh thoảng không về nhà, cho dù đã trở lại cũng là trong miệng ngậm tiểu thú bị cắn chết muốn cô làm đồ ăn ngon, điều này cùng tốt, làm xong nó ngậm đồ ăn bỏ chạy, loại chuyện này phát sinh cũng không phải một lần hai lần, hiện tại càng nghĩ là càng khả nghi, Liễu Thư thực hoài nghi Tiểu Bạch hẳn sẽ không là mùa xuân đến đi.

Chậc chậc, cũng không đúng, Tiểu Bạch mới bao nhiêu chứ, tính tổng mới mười tháng đi, còn chưa tới một tuổi, ặc, được rồi, giới động vật tuổi thọ coi như không chính xác, nhưng mà nhìn thú lắm lông trong chuồng, nhóm thú lắm lông sinh cùng ngày với nó vẫn như là đứa nhỏ còn uống sữa, Tiểu Bạch trưởng thành cũng quá sớm, làm cho cô người làm chủ nhân thật sự gấp trọc đầu thôi.

Hiện tại ở trong lòng có ý tưởng, Liễu Thư liền không làm sao an tĩnh được, vụng trộm lấy khóe mắt nhìn Allen, bên kia hắn đang hết sức chuyên chú ép nước mía, hẳn là không chú ý tới cô, vì thế nhẹ tay nhẹ chân liền đi qua chiếu theo phương hướng Tiểu Bạch rời đi, xem vừa rồi bộ dạng nó hẳn là đi hậu viện, dù sao không xa, lại là nhà mình, không có việc gì.

Từ trong phòng tìm bộ quần áo mặc vào, Liễu Thư ôm bụng giống như tản bộ bình thường mà nhanh nhẹn rời đi, nhìn mặt sắc cũng thực bình thường, Allen kỳ thực sớm chú ý cô, phải nói tầm mắt của hắn luôn chú ý cô, nhìn cô vô nhà lấy ấm trà gì đó, đều lo lắng đề phòng, nhưng cũng biết quản quá mức Tiểu Thư sẽ mất hứng, cho nên hắn cũng chỉ có thể chịu như vậy. May là cũng biết đúng mực, làm xong cái đó sẽ không làm nữa, để cho hắn thở nhẹ một hơi, nhưng mà tiếp theo lại muốn đi bộ, nhìn cô cũng biết tìm cho mình bộ quần áo, Allen nhìn cô ngay tại chung quanh, lúc này mới chính thức yên tâm, liền nghiêm túc ép nước mía, thật sớm chút làm xong.

Đi bộ một vòng ở chung quanh, Liễu Thư liền bắt đầu di động cước bộ sau hậu viện, sau đó thành công đi qua, hậu viện vẫn là như vậy, trái phải trên đường nhỏ nở ra mấy đóa hoa dại không biết tên, còn có trồng cây non cây ăn quả, sang năm có thể có trái cây ăn. Vườn rau cũng ở trong này, bên trong hiện tại không còn bao nhiêu rau, ngày hôm qua mọi người mới giúp cô thu hết rau để đều ướp, vuốt cằm nghĩ chờ thêm vài ngày lại trồng xuống một ít là được, rau xanh ăn hơn tốt, trị táo bón... ——!

Trong chuồng thú hết thảy bình thường, Liễu Thư nhìn trái nhìn phải đều không nhìn thấy Tiểu Bạch, không phải chứ, rõ ràng thấy nó đi đến bên này. Cô nhăn mặt muốn kêu vài tiếng, nhưng lại sợ mấy người đằng trước ngạc nhiên chạy tới, may mà nhịn xuống, lại đi tới phía trước một chút, đi nữa chính là sơn động hậu viện còn có hầm. Mắt thấy là thật không có bóng dáng Tiểu Bạch, Liễu Thư nghĩ vẫn là trở về, cùng lắm thì buổi tối kêu Allen qua xem, ngay tại khi cô chuyển cước bộ muốn rời đi, trong sơn động đột nhiên thoát ra bóng trắng lưu lại trong tầm mắt của cô, nhìn kỹ không phải Tiểu Bạch thì là ai.

Tiểu Bạch cũng bị hù nhảy dựng, mới từ sơn động chạy đến liền nhìn thấy chủ nhân nhà mình, thật là sợ cái gì đến cái đó, ừ, không biết hiện tại giả chết có thể được không, cái này hiển nhiên là không thể, nhưng mà nhìn Liễu Thư từng bước đi tới chỗ nó, nó cũng là các loại nôn nóng bất an, lay móng vuốt vài cái, cúi đầu kêu lên ô ô.

"Đừng kêu." Đợi nó liếc mắt một cái, liền biết giả bộ ngoan, khẳng định là phạm chuyện không tốt gì rồi, bằng không thế nào vừa thấy cô thì giống như gặp phải cái gì. Liễu Thư thở phì phì lại trừng mắt nhìn một chút, ôm bụng đi tới, ngoài cười nhưng trong không cười, cũng không quản Tiểu Bạch rốt cuộc có nhìn nghe hiểu hay không: "Mi cứ giả bộ đi, cũng đừng kêu, dù sao tao nghe không hiểu."

"Chít chít chít chít." Hình như thật là đã hiểu, nói nghe không hiểu ngay sau đó vật nhỏ sẽ không kêu, nhảy bắn lại đây, hai cái chân trước lay trụ chân Liễu Thư, bộ dạng không cho tiến lên, cái này ngược lại làm cho cô nheo mắt lại, càng thêm xác định Tiểu Bạch nhất định ẩn dấu cái gì ở trong sơn động, chẳng lẽ là ăn ngon, không phải chứ, chẳng lẽ nó còn có thói quen chứa đựng đồ ăn ngủ đông, chậc chậc, quả nhiên kết quả hỗn huyết vượt qua chủng tộc, ở một ít phương diện nào đó chính là có chút bất đồng.

"Được rồi mi cũng đừng che giấu, hôm nay nếu không cho tao xem rốt cuộc mày làm cái quỷ gì, sẹ khiến cho Allen cẩn thận thu thập mày, mày nha cũng đừng tưởng đi ra ngoài." Vươn tay xoay người muốn đi níu gáy Tiểu Bạch, đáng tiếc bụng lớn, không dễ xoay người, Liễu Thư cũng không miễn cưỡng, tuy rằng động tác từ bỏ, lời nói trong miệng vẫn là phải nói.

"Mi phải hiểu rõ ràng nha." Vừa nói Liễu Thư đã bắt đầu cất bước đi vào trong, Tiểu Bạch muốn ngăn, nhưng mà cho dù nó là thú cũng là con thú có hiểu biết, biết chủ nhân nhà mình hiện tại là thời kì phi thường thiên thiên vạn vạn không động đậy được, cho nên cũng không dám động, sợ chạm vào cô. Hơn nữa nó đối với ba chữ Allen này thực khắc sâu trong lòng, nháy mắt liền biết ý tứ đại khái cô nói, với là phi thường rơi vào đường cùng, chỉ có thể thực khuất nhục bị bắt làm thịt, để cho Liễu Thư thoải mái đến gần trong sơn động.

Nhìn sơn động, đây là phòng ở lúc mới đến ở, nhớ tới khi đó, lại đối lập hiện tại, chỉ có thể nói thời gian thật sự qua rất nhanh, vừa tới vẫn là hai mắt mê mang không biết làm sao, hiện tại đã hoàn toàn ở trong này lá rụng về cội, hơn nữa gả cho người, cũng sắp sinh con, lúc trước ai lại sẽ tưởng cho tới bây giờ, thời gian a, thời gian.

Thoáng cảm khái một phen, Liễu Thư vẫn là đặt lực chú ý đi ở trong sơn động, nhìn trái nhìn phải, sơn động chỉ lớn như vậy, không có gì đặc biệt, chẳng lẽ Tiểu Bạch chính là đột nhiên muốn ở trong này, nhưng càng nghĩ cũng không giống, bằng không vừa rồi nó sẽ không nhanh chóng nhảy lên nhảy xuống như vậy. Dư quang nhìn về phía nó, Tiểu Bạch vẫn là một tiểu thú đơn thuần, tuy rằng ngẫu nhiên giảo hoạt nhưng ở trước mặt Liễu Thư vẫn là một con thú nhỏ thực đáng yêu, nhìn nó một đôi mắt đen không thêm che giấu nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm nơi nào đó, cô chỉ có thể thở dài, rất trắng.

"Chít chít." Tiếp tục nhảy nhảy, nhưng lại gấp cũng không dám nhảy lên trên người Liễu Thư.

Lập tức đi qua, Liễu Thư nâng chân lên, không có biện pháp không thể xoay người lấy tay phải không, một cước liền đá văng ra giỏ mây xếp thành một đống, sau đó... Không có sau đó, cô trực tiếp ngây ngẩn cả người, sửng sốt một lát mới quay đầu nhìn Tiểu Bạch bởi vì sự việc đã bại lộ trở nên an tĩnh lại, im lặng nói: "Mi chính vì nó à."

Đúng, đúng là 'nó'.

Một cước đá văng mây giỏ ra, đập vào mắt chính là một đống cỏ khô với da thú rách chấp vá lung tung làm tổ, bên trong tổ có một tiểu thú màu lửa đỏ, thật sự thật không ngờ nơi này sẽ có một vật nhỏ như vậy. Tiểu thú màu đỏ rất nhỏ, tựa như vừa mới sinh ra không đến hai tháng, mao lông thật ra đều dài cả người, nhưng mà thân mình hình như có chút yếu nhược, cho dù là bị Liễu Thư làm kinh sợ, cũng chỉ ghé vào trong tổ không hề động, da lông màu đỏ đôi mắt đen bóng nhìn có vẻ phá lệ sáng ngời. Nhưng mà cũng xinh đẹp không thôi, Liễu Thư hình như có chút biết Tiểu Bạch vì sao phải cất giấu, có vẻ là đang nuôi nàng dâu nhỏ đây.

Hơi đen mặt quay đầu nhìn Tiểu Bạch, Tiểu Bạch cũng nhìn cô, một người một thú đối diện, sau đó chính là Tiểu Bạch kêu một tiếng với Liễu Thư, liền bật nhảy vào trong tổ. Tiểu thú màu đỏ vừa rồi thật sự bị dọa hiện tại nhìn đến Tiểu Bạch quen thuộc, lập tức mềm yếu kêu một tiếng, một đầu chui vào dưới cổ Tiểu Bạch, hai con tiểu thú tựa cổ vào nhau yếu ớt gọi nhau.

Liễu Thư thấy mình có phải hoa mắt nghe lầm hay không, một màn trước mắt này, rõ ràng là tiểu hồng thú đã bị ủy khuất, làm nũng cùng Tiểu Bạch đây, mà Tiểu Bạch nhà cô ở trước mặt bọn họ thì là vật nhỏ Tiểu Bạch kiêu ngạo làm nũng, hiện tại nghiễm nhiên là dáng vẻ thực có trách nhiệm an ủi người ta.

Đột nhiên, Liễu Thư thấy trong lòng có chút chua chua, có loại cảm giác 'Nhà ta có con trai trưởng thành, có nàng dâu không cần nương'... 囧!

"Tiểu Thư." Thanh âm trầm thấp mà quen thuộc từ sau lưng truyền đến, vừa nghe liền hù Liễu Thư nhảy dựng, lập tức liền ném Tiểu Bạch, tất cả trong lòng đều là nguy rồi nguy rồi, thừa dịp Allen không chú ý liền loạn trèo, hậu viện tuy là nhà mình, nhưng một người ít nhiều cũng chút sơ ý.

Vội vàng bận bận xoay người, nhưng mà bởi vì quá nhanh, chân trái vấp chân phải liền vuống víu, lập tức trọng tâm không xong một cái liền muốn ngã quỵ, trong lòng Liễu Thư hoảng hốt theo bản năng mượn tay chống đỡ. Mặc kệ như thế nào thế nào cũng không thể làm cho bụng chạm đất, nhưng mà mong muốn bàn tay chống đất không có thực hiện, trong kinh hách cô trực tiếp nhắm hai mắt lại, lúc này hồi lâu không sao, run run rẩy mở ra, vừa vặn chống lại ánh mắt Allen lo lắng kích động, còn có không biết làm sao, trong đôi mắt ngăm đen cô nhìn thấy màu vàng kim chợt lóe lên.

"Allen..." Được Allen vững vàng ôm lấy, lòng Liễu Thư mới xem như buông lỏng, cuối cùng là không ngã sấp xuống, nếu thật sự cô quăng ngã... cô cũng không biết nên thế nào mới tốt, nghĩ tới trên mặt đều muốn khóc tang lên, nhìn Allen đều lắp bắp rồi.

Allen cũng không mặc kệ cô, vừa rồi thật là làm hắn sợ tới mức vỡ mật, nếu không phải hắn tay chân mau, đón được người, thật sự không biết phải làm thế nào mới tốt, hiện tại vừa nghĩ tới vừa rồi thật sự là càng nghĩ càng sợ, đồng thời cũng âm thầm cáu giận mình sao mà lỗ mãng dọa đến Tiểu Thư.

Hiện tại lại thấy bộ dạng cô hơi sợ, chỉ nghĩ đến vừa rồi dọa cô không nhẹ, bây giờ trong lòng còn nghĩ cái gì rõ ràng là giống cái không nghe lời chạy loạn này nọ, liền vội vàng ôm chặt người, miệng không được an ủi: "Đừng sợ đừng sợ không có việc gì, là anh không tốt, làm em sợ, không có việc gì đi, cũng làm sợ anh, cũng tại anh ở phía sau em nói chuyện với em." Một người hăng hái nhận sai, thái độ tốt làm cho Liễu Thư cũng không biết nên nói như thế nào, trên mặt lại xấu hổ. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh

Hồi lâu sau mới vỗ bả vai, ôn tồn nói: "Em không sao, không trách anh là em sai, anh không cần tức giận được không."

"Hả?" Allen phía sau cũng nghĩ đến hình như sai nhiều nhất vẫn là người trong lòng, nhưng mà ngẫm lại vừa rồi hắn lại thật sự không nói cô ra miệng được, cuối cùng chính là thở dài, cái gì cũng không nói nhiều, liền ôm người nhẹ giọng thở dài nói: "Đừng cho anh lo lắng nữa." Cảnh tượng vừa rồi ngẫm lại đều sợ, Allen cũng không nguyện lại nhìn thấy nữa.

"Vâng vâng." Vô cùng thuận theo đáp ứng, hiện tại thật là Allen nói cái gì cô sẽ đáp lời cái đó.

Liễu Thư thấy dỗ người tốt rồi, cũng không thấy hắn tự trách mình, biết hắn đau lòng cũng ngượng ngùng, vừa định nói trở về, nhưng đầu óc vừa chuyển liền nghĩ tới đầu sỏ gây nên, vì thế bộ dạng rất cáo trạng lại chỉ vào một lớn một nhỏ đang ở trong tổ, một trắng một đỏ, hai tiểu thú nói: "Vừa rồi em thấy Tiểu Bạch tới đây, liền nghĩ đến xem xét một chút, xem, vừa vặn phát hiện tiểu tử kia, Tiểu Bạch đối với nó cũng tốt lắm, anh nói là Tiểu Bạch muốn tìm vợ đúng không?"

Tiểu Bạch tìm không ra nàng dâu Allen mới mặc kệ ấy, hiện tại vừa nghe việc này là vật nhỏ cấp nháo ra, lúc này đôi mắt chính là nhíu lại, Liễu Thư đưa lưng về phía hắn nên không nhìn thấy, hơn nữa ánh mắt đó cũng không phải hướng về phía cô, cũng không cảm giác được, cho nên một chút ý thức đều không có. Nhưng mà Tiểu Bạch mặt đối mặt lại nhìn rõ ràng, nhìn cái tên ác nhân này đối với mình, nhất thời khóc không ra nước mắt, chẳng qua cho dù như thế vẫn che chở tiểu hồng thú, bộ dạng như bao che cho con, Liễu Thư nhìn một chút lại hâm mộ ghen tị hận, loại cảm giác nhi tử nuôi lớn không cần nương thật sự không tốt đâu, aiz, quả nhiên đều là đến đòi nợ mà.

"Tiểu Bạch thích thì giữ đi." Hiếm khi Allen thế nhưng nói ra loại lời này, kỳ thực Liễu Thư cũng biết Allen vẫn rất không muốn thấy Tiểu Bạch, không vì cái gì khác, chính là trước kia Tiểu Bạch đặc biệt dính cô, con hàng này ghen, không nghĩ tới dấm chua còn cực lớn, vẫn liên tục đến bây giờ.

"Thật sự à?" Liễu Thư kinh hỉ.

"Đương nhiên." Đối với Liễu Thư chính là cười ôn nhu như gió xuân, thời điểm quay người lại nhìn Tiểu Bạch, tiểu tử kia bị ánh mắt sắc bén làm sợ run cả người, trong lòng giấu không được.

"Nhưng mà anh thấy tiểu thú này hình như thực không tầm thường, không bằng đi lấy cho Vu y nhìn một cái." Tiểu Bạch che chở như vậy, Allen nghĩ, khiến cho mọi người phải nhìn xem, hừ, cho mày lì lượm, xem lần này cho mày lì.

Hết chương 31_Q3.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play