Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

     Allen lộ ra móng vuốt cười cười với Liễu Thư, sau đó ngay tại khi cô nhìn soi mói, đưa một đầu ngón tay sắc nhọn khoa tay múa chân lên hạt châu ở trên vòng tay của Liễu Thư, xem móng tay sắc bén cùng vòng châu yếu ớt, Liễu Thư liền lo lắng, đây tuyệt đối chịu không nổi kéo một cái.

     Nhưng mà cô nhưng nghĩ sai rồi, Allen không phải phá hỏng, mà là vân vê một hạt châu trong đó tinh tế dùng móng tay khắc ở phía trên, ra vẻ đang khắc vật gì đó, trong nội tâm vừa động, Liễu Thư giễu cợt: "Khắc cái gì vậy, chẳng lẽ còn có lời gì muốn khắc ở phía trên hay sao?"

     Allen không để ý, chỉ nghe, đợi cho tinh tế khắc xong cũng không cho Liễu Thư, lại khắc tiếp, Liễu Thư không giải thích được, rốt cuộc khắc cái gì đây. Đợi sau khi xong đưa vòng châu cho cô xem, tò mò tiếp nhận xem xét, cô liền nở nụ cười, Allen cũng không khắc cái gì ở phía trên, chẳng qua là khắc tên của hắn thôi, cô buồn cười chính là hắn vẫn còn có tư tưởng như thế, ngược lại xem thường hắn rồi.

     "Có khắc tên của anh, phải thời thời khắc khắc đều ở bên cạnh em." Allen ý nghĩ chân tình nói, sau đó lại lấy vòng tay qua, lần này mới cẩn thận buộc lại trên cổ tay trái cho Liễu Thư, sau đó thắt nút, giống như sợ mất, làm cho cô đau lòng một hồi.

     "Được rồi, anh cũng đã khắc tên, cũng khắc tên của em lên." Biết nghe lời phải, Liễu Thư nhíu mày nhìn hắn, chỉ chỉ hạt châu trên cổ tay hắn mình vừa cột lên nói: "Cũng phải thời thời khắc khắc cùng anh, miễn cho anh một hồi không thấy thì nhớ." Phía sau liền vui đùa lên, chỉ là thú nhân thì cực kỳ hài lòng, liền vui rạo rực càng làm hạt châu dính chặt trên tay mình.

     Nhìn hai cái tên trên một đôi vòng tay, tựu như chuyện định cuộc đời này, Liễu Thư cảm giác mình đột nhiên ngây thơ một cái cũng là rất cola, thỏa mãn ôm eo Allen, hai người ôm nhau mà ngủ, giống như hai tiểu thú, nương tựa vào nhau làm cho người ta cảm thấy tình cảm ấm áp nồng đậm.

     Đêm đã khuya, cuộc đời này bọn họ còn rất dài.

     Liễu Thư hôm nay để cho Allen lấy ra Bồ Đào Tửu trong hầm ngầm, tính toán thời gian hẳn là có thể mở niêm phong uống, đây không phải nhóm Bồ Đào Tửu (rượu nho) đầu tiên, lần đầu tiên nhưỡng rượu cũng không biết phân đoạn nào xảy ra vấn đề, dù sao cũng không có chuẩn bị cho tốt, chờ đến một tháng mở niêm phong thì có mùi lạ làm cho Liễu Thư hiện tại cũng quên không được, quá khiêu chiến người.

     Vốn cô cũng nản lòng, không định làm nữa, chính là trời thu đến, trái cây chín khắp nơi, Allen hình như biết rõ cô nhưỡng rượu không được, nhưng vì để cho cô vui vẻ không biết từ chỗ nào lại mang vài giỏ nho trở về, bất đắc dĩ hơn nữa không phục, cô liền nhưỡng nữa, lần này cô chú ý không một chút phân tâm, cũng không thể lại làm cho người ta thất vọng.

     Cẩn thận đẩy ra bùn niêm phong, mở cái nắp, lần này có lẽ là chó ngáp phải ruồi, vừa mở ra một cổ mùi thơm Bồ Đào Tửu đập vào mặt, cuối cùng là thành công, cũng không uổng cô hao hết tâm tư.

     "Nhanh, cầm thìa tới, chính là cái chuôi thật dài kia." Vừa ngửi mùi thơm Liễu Thư mà bắt đầu thèm, vội vàng khoát tay để cho Allen cầm đồ cho cô múc, cầm là một cái thìa cán dài, cô cũng là vì rượu mà đặc biệt làm ra, cẩn thận múc một muỗng tại vò rượu ra, Liễu Thư lúc này đã muốn uống một ngụm.

     Chẳng qua vì bánh bao trong bụng, tuy Bồ Đào Tửu nồng độ rất thấp, nhưng cô cũng không muốn ảnh hưởng đến hài tử, chỉ là để sát vào nhẹ nhàng thêm nếm một ngụm, ừm, hương vị kỳ thật không tốt như trong trí nhớ, cũng là tay nghề của cô thô lậu đương nhiên so ra kém công nghiệp hoá người ta, hơn nữa cảm giác rượu cồn nồng độ không cao, ngược lại vị hoa quả nặng, đây cũng chính là loại rượu hoa quả khác.

     Nhưng mà có thể có thành tựu ủ tốt như vậy thì thỏa mãn, cao hứng bừng bừng sẽ đưa rượu cho Allen, nháy mắt nhìn hắn: "Mau nếm thử, uống được không."

     Allen một hơi l uống hết trong thìa, chép chép miệng sau đó đánh giá: "Dễ uống."

     Nam nhân sẽ không có ai chê rượu, tuy nhiên nồng độ Bồ Đào Tửu này không cao, nhưng cũng có chút, thú nhân uống nhiều hai cái cho tới bây giờ chưa có tiếp xúc qua hắn hình như nếm đến vị rồi, nói: "Anh cảm thấy được không quá... ừm, đủ mạnh." Allen nói rất thành thực.

     Liễu Thư buồn cười, xem ra thích rượu là bệnh chung của nam nhân rồi, Bồ Đào Tửu tự nhiên không thể giải được thèm này: "Đây là trái cây nhưỡng cứ như vậy, nếu như sau này có thể nhưỡng rượu lương thực thì tốt rồi, như vậy anh có thể uống được rượu chân chính."

     Allen rất chờ mong, nhưng mà trước mắt Bồ Đào Tửu hắn uống liền thỏa mãn, quyết định thời điểm săn bắn thì mang theo một túi nước, cũng tốt đều chia xẻ cho các đồng bạn. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh

     Cất rượu thành công làm cho trong nội tâm Liễu Thư rất cao hứng, tuy rằng đả kích ngay từ đầu, nhưng hiện tại qua, tin tưởng về sau, liền càng cảm thấy hứng thú đối với cất rượu. Vừa vặn mùa này cái gì không nhiều lắm chỉ trái cây là nhiều, Allen mỗi khi về tộc đều mang về rất nhiều, mà cô bắt đầu nếm thử ngoại trừ Bồ Đào Tửu ra thì còn những thứ rượu hoa quả khác, dù sao phần lớn hiệu quả như nhau.

     Ngoại trừ cất rượu còn lại trái cây nhiều, tháng này phần Liễu Thư đã vượt qua một hồi không thoải mái thời kì trước, quả thực là muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, hơn nữa hương vị cũng lạ, một hồi chua một hồi cay, sau đó lại muốn ăn ngọt, mỗi lần ăn cơm này đều là đa dạng chồng chất. Cũng may mắn Allen không kén ăn, làm cái gì ăn cái đó, nếu thay đổi là người bình thường, thật đúng là chịu không được khẩu đặc biệt vị này, ừm, thật sự thật làm khó cho hắn.

     Mấy ngày nay Liễu Thư muốn ăn chua chua ngọt ngọt, đã nghĩ yêm chế trái cây, trái cây chua ngọt, như vậy thời điểm không yêm chế Gina bọn họ vừa vặn tới la cà, thì đến hỗ trợ, vài người vừa rửa trái cây vừa nhét vào trong vò, ngược lại phân công rất tốt, mà Liễu Thư người trong cuộc này thì là ngồi ở trên mặt ghế đẩu nhỏ, không ngừng lấy tay vân vê trái cây ăn, kèm thêm chỉ huy người ta làm sao làm như thế nào, bộ dáng kia không cần phải nói nhàn nhã cỡ nào.

     Alice nhìn hột đầy đất, lại nhìn bụng Liễu Thư, sau đó lông mày liền nhíu lại, không nhịn được nói: "Tiểu Thư cậu đừng ăn nữa, xem xem bụng của cậu bao nhiêu, cậu nói nếu cậu nuôi con quá lớn, không dễ sinh thì làm sao bây giờ?" Cô thật sự rất lo lắng.

     Nghe được Eva cũng thẳng gật đầu khuyên bảo: "Đúng vậy đó đúng vậy đó, thời điểm tớ mang thai Lỗ Cách năm tháng cũng không lớn như vậy, aiz, nói đến cậu hai ba tháng mà bắt đầu lộ bụng, đứa nhỏ này lớn..." Thật là sốt ruột mà, Eva cũng nói là lời thấm thía.

     Liễu Thư đang ăn rất hào hứng liền dừng lại, vuốt bụng mà bắt đầu tự hỏi, trước kia không nghĩ tới một là cô cũng không rõ lắm phụ nữ có thai bụng rốt cuộc là bao nhiêu mới bình thường, về phần về sau mọi người nói nhiều hơn, nhưng cảm giác không nhiều lắm nên cô cũng không để trong lòng, nhưng mà hiện tại thì không được, một người hai người đều nói như vậy, cô cũng lo lắng, trong lòng có một ý tưởng.

     Cái ý nghĩ này vừa xuất hiện Liễu Thư liền ngồi không yên, đứng lên muốn đi ra ngoài, chỉ là vừa vội vàng đứng dậy thì mấy người đều ngăn cản rồi, vội vội vàng vàng nói: "Đây là thế nào, cậu đi làm gì thế hả?" Sợ lời của các cô kích thích đến Liễu Thư, mọi người lại an ủi một hồi, chỉ là cái an ủi này lại giải không được Liễu Thư nóng lòng.

     "Các cậu mở ra tớ muốn đi tìm vu y." Liễu Thư quýnh lên nói, cô hiện tại đã muốn đi chứng thật.

     "Aiz, cậu đã quên à." Cathy hận không thể gõ đầu cô một hồi, nhìn bụng cô miễn cưỡng cố nén: "Vu y đi Tế Tự Thú Thần, hiện tại cũng còn chưa có đi ra đâu, cậu đi đâu tìm hả." Liếc trắng cô, vì cô lỗ mãng lại thở dài sâu một hơi, bộ dáng kia dường như rất bận lòng.

     Liễu Thư cũng vội vã, đã quên vu y bế quan, khụ khụ, kỳ thật cũng không phải, chủ yếu là mùa thu tiến đến, mà tiếp qua không lâu chính là mùa đông, là mùa thú nhân chịu đựng khó khăn nhất. Vào loại thời điểm này vu y cần phải phân giải các loại biến hóa mùa đông, cho nên phải Tế Tự Thú Thần, địa điểm Tế Tự ngay tại đỉnh vách núi trước kia ở, vu y ăn ở đều ở địa phương trước kia, đã có hai tháng cũng chưa xuống, phương diện ăn uống đều là do Tộc trưởng phái người đưa đi lên, từng nhà cố tình đều đưa lên một ít đồ vật, Liễu Thư cũng đưa lên cho vu y Bồ Đào Tửu tự mình nhưỡng.

     Mọi người đều nói, không có chửa khá tốt, người đàn bà chữa ngốc ba năm, nhưng cô không phải nha, ngay cả có chút ít nóng lòng, vuốt bụng rất đáng thương nhìn mấy khuê mật thân thiết, sau đó nhỏ giọng nói: "Các cậu nói tớ đây sẽ không phải là mang thai hai con hổ con chứ." Cô trước kia cũng nghĩ qua, chính là bị bỏ quên, bây giờ suy nghĩ một chút, quả thực là... càng nghĩ càng đúng vậy —_—! .

     "Làm sao có thể." Trăm miệng một lời, vô cùng chỉnh tề, vài người hai mặt nhìn nhau, sau đó đồng loạt định ánh mắt ở trên bụng to của Liễu Thư, mới vừa nói không có khả năng, nhưng mà hiện tại lại xem xét, ra vẻ thật sự rất có thể, sau đó chính là ngạc nhiên là không thôi.

     "Không phải là thật chứ?" Gina cảm thấy cái này cóvẻ có chút đạo lý, chưa thấy qua bụng lớn như vậy, hơn nữa Liễu Thư ăn tuy nhiều, cũng không trở thành lớn như vậy, hơn nữa ba tháng đầu cũng có chút báo hiệu rồi, hiện tại thật là càng nghĩ càng có bài bản.

     "Ông trời ơi, hai đứa?" Cathy một bộ tư thế chơi ta à, trời muốn sụp, dọa Liễu Thư cũng sững sững sờ sờ, ở hiện đại song bào thai căn bản không kinh ngạc, ba bào thai đa bào thai khắp nơi đều có đấy thôi, chính là đặt ở bộ lạc thú nhân thì không giống như vậy rồi, người ta sanh con cũng khó khăn, đừng nói một cái ôm hai. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)&@#@

     "Đừng gấp, đừng nóng vội." Eva bộ dạng người từng trải: "Tuy rằng rất có thể, nhưng bây giờ chúng ta cũng làm không được cái gì, như vậy, Tiểu Thư cậu vẫn phải dưỡng kỹ, vu y hẳn là sẽ ra trong mấy ngày nay, đến lúc đó để cho bà xem xem cho cậu, nếu hai đứa mà nói..., chúng ta, ừm, chúng ta nhất định chiếu cố cậu thật tốt." Cho tới bây giờ chưa thấy qua người thoáng cái sinh hai đứa, các cô cũng không có chủ ý gì hay, chính là nghĩ Liễu Thư phải dưỡng cẩn thận, hài tử nhất định bình an.

     Hiện tại cũng chỉ có thể như vậy, nhưng mà so sánh với những người khác lo lắng, Liễu Thư vẫn còn bình tĩnh, cô đang nghĩ đến nếu không phải một đứa bé cũng tốt, một đứa bé quá lớn khó sinh, nhưng mà hai đứa thì không giống với lúc trước, có lẽ hơi nhỏ một chút, đương nhiên cũng phải kinh nghiệm thoáng cái đau đớn sinh đẻ nhiều hơn, cũng rất giày vò.

     Cứ như vậy mọi người bởi vì chuyện này lại đều có chút không yên lòng, ngược lại loại tình huống này tốc độ yêm chế trái cây nhanh rất nhiều, chờ chuẩn bị cho tốt rồi kết thúc công tác mọi người có chí cùng nhau đều không để cho Liễu Thư chạm phải, tuy ngoài miệng cũng không nói, chính là trong nội tâm đều hiểu được vấn đề này thật huyền.

     Bởi vì có ưu đãi đặc thù, hôm nay Liễu Thư trôi qua có thể so với gì kia, chuyện gì đều không cần làm, bởi vì vừa muốn nhúng tay đã bị người trực tiếp cướp đi làm, tại thời điểm cô yên lặng nhìn qua mà nhét ăn trong miệng, lòng cũng cảm khái, aiz, mấy khuê mật thật là quá tri kỷ thật chất phác nha.

     Lúc Allen trở lại Liễu Thư chưa nói cho hắn biết chuyện này, một là sợ hắn lo lắng, hai là không phải còn chưa có chứng thật sao, cho nên với những gì chưa chắc chắn thì chớ nói ra ngoài..., lẳng lặng chờ vu y bế quan, khụ khụ, Tế Tự đi ra, mới có thể tìm được kết quả.

     Nói cái này cũng vừa vặn, thời điểm vu y đi Tế Tự cô mới hơn ba tháng, không coi trọng như thế nào, nếu như không phải là hai tháng này vu y cũng khám không chừng đã sớm nhìn ra không ổn, aiz, người đàn bà chữa ngốc ba năm, nhưng quả nhiên ngốc đủ rồi, kinh điển nha.

     Cái chờ này chừng mười ngày, Liễu Thư ngược lại đủ dửng dưng, nên ăn ăn, nên uống uống, duy nhất chính là mấy khuê mật hình như có chuyện trong lòng, bộ dáng cả người đều chờ đợi lo lắng, hơn nữa mỗi ngày đúng giờ đến nhà Liễu Thư báo cáo. Allen thấy như vậy rất không giải thích được, như thế nào đột nhiên đều như vậy rồi, sau đó thì có chút cảm động, bọn họ đối với vợ con hắn thật chiếu cố, từ nay về sau nhất định phải báo đáp.

     Ngày vu y đi ra tất cả mọi người đều đi nghênh đón, long trọng quả thực là so sánh với lãnh đạo cấp quốc gia, nhưng mà vu y cưỡi Tiểu Hồng điểu đi ra, ngược lại là không có chuyện tình gì huyễn hoặc phát sinh, nhưng nhìn sắc mặt có chút mỏi mệt, khoát khoát tay để cho tất cả mọi người trở về. Liễu Thư cũng không nên quấy rầy lúc này, nói dù sao cũng đợi lâu như vậy, chờ một chút cũng không sao, cũng không vội ở trong nhất thời này, nên để cho vu y nghỉ ngơi, rửa mặt thật tốt, vì vậy mọi người lại phần phật trở về.

     Sau khi trở về không chờ Liễu Thư để cho Allen đi mời vu y tới, vu y tự mình liền đến thăm.

     "Ngài làm sao tới rồi, hẳn là nghỉ ngơi nhiều một chút."

     Lúc này mới chạng vạng tối, vu y trở về nhiều lắm là rửa mặt một phen, có lẽ cũng không có ngủ đủ một giấc, lúc này cứ tới đây, vẫny để cho cô thật kinh ngạc.

Hết chương 28_Q3.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play