Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Được tộc trưởng khích lệ trước mặt nhiều người như vậy, Liễu Thư khiêm tốn mặt đỏ, nhưng mà còn chưa nở rộ một cái tươi cười đối với mọi người, đột nhiên trước mắt tối sầm lại, một bóng người liền phủ tới, tiếp theo liền cảm giác được mình bị ôm lấy, khi bên tai nghe được thanh âm quen thuộc, mới coi như trầm tĩnh lại.

"Rốt cục đã trở lại, tớ đều nhớ các cậu muốn chết." Eva ôm Liễu Thư, còn kém không nghẹn ngào ra tiếng, vừa đi hai tháng, còn là người quen biết một người cũng không lưu lại, đáng thương cô mỗi ngày một mình cô đơn, ực, cho dù là có Oman, nhưng mà thú nhân lại không tốt nói nhiều, bí mật giữa giống cái với nhau.

"Không phải đã trở lại sao?" Liễu Thư thực bất đắc dĩ vỗ bả vai an ủi cô ấy, vừa rồi cô ấy tập kích một chút như vậy, nếu không phải Allen ở bên cạnh nắm cả thắt lưng của cô, thiếu chút nữa trực tiếp ngã ngữa, thật là quá nhiệt tình, sờ cằm, thì ra nhân duyên của cô tốt như vậy à.

Allen dùng mắt dao nhíp yên lặng quét đến Eva treo ở trên người Liễu Thư không xuống, nếu không nể mặt là bạn lữ Oman, hắn thật sự sẽ thả mắt lạnh, từ lúc Liễu Thư có ấu tể, hắn có thể nói là nâng sợ ngã, ngậm sợ tan, làm sao dễ dàng tha thứ có người thô lỗ đối đãi như vậy, thật đáng tiếc, không thể động thủ.

Đối với Oman vô cùng hiểu biết với người em trai này, lúc này da đầu ngứa ngáy, cũng không để ý sau khi trở về khả vận mệnh năng quỳ bàn giặt quần áo, sử chút khí lực túm nhà mình xuống dưới, nhưng hắn cũng có tâm nhãn, tại thời điểm Eva chuẩn bị phun tới hắn, nhanh chóng nói: "Tiểu Thư mang thai."

Két...

Một câu thành công làm cho quảng trường bộ lạc vốn nói nhao nhao ồn ào trong nháy mắt an tĩnh lại, đương nhiên trừ bỏ người cùng nhau trở về, nhưng mà nhiều người tỉ lệ chênh lệch, cho nên trong đột nhiên vẫn là xuất hiện tẻ ngắt tồn tại. Nhưng mà rất nhanh mọi người liền khôi phục lại, ở trong đầu lăn qua lộn lại những lời này, ép buộc qua lại vài cái, cuối cùng là toàn diện hiểu biết ý tứ này.

'Tiểu Thư mang thai = Allen phải làm a ba = bộ lạc lại có ấu tể sinh ra = thiên đại việc vui a... Lại = quả thực làm cho người ta hâm mộ ghen tị hận ——!'

Trong phút chốc bị ánh mắt lóe sáng sáng một đám người nhìn chằm chằm, ngay cả là Liễu Thư thực sự ăn không tiêu, thoáng cọ trong lòng Allen, tìm chút an ủi, thú nhân lập tức cao hứng ôm lấy người, ánh mắt sắc bén bắn phá, thành công làm cho tầm mắt tò mò hưng phấn trần trụi thu hồi trở về, sau đó chính là các loại cười 'Hắc hắc'.

"Hoài, hoài ấu tể rồi hả?" Eva bị đánh bom lớn như vậy chấn động một chút, thanh tỉnh bước nhỏ không thể tin, sau đó chính là mừng như điên, vui vẻ như được cái gì, bỏ rơi tay Oman lôi kéo cô, chạy đến trước mặt Liễu Thư, thật cẩn thận nắm tay cô, ánh mắt lóe sáng sáng: "Tiểu Thư cậu nhất định phải sinh một tiểu giống cái ra, như vậy Lỗ Cách nhà chúng ta liền có bạn lữ rồi."

囧... Cái từ này đã không thể biểu đạt lòng Liễu Thư, định thân cho con nít gì đó thì ra sớm bắt đầu truyền lưu như vậy, nhưng mà, hình như đã quên trọng điểm rồi, trên mặt lộ vẻ hắc tuyến, Liễu Thư nói lời rất là thấm thía: "Đừng nói tớ rốt cuộc có thể sinh ra tiểu giống cái hay không, cho dù là sinh ra, hai đứa nó cũng không thể cùng một chỗ."

"Vì sao?" Eva mặc kệ, vừa nghe Liễu Thư có ấu tể, phản ứng đầu tiên của cô chính là sinh ra một tiểu giống cái cho Lỗ Cách nhà cô làm bạn lữ, khụ khụ, nước phù sa không chảy ruộng người ngoài đi, xem cô tiết kiệm bao nhiêu, tiết kiệm, có khả năng: "Bọn trẻ nhà chúng ta cùng một chỗ, nhất định thực hạnh phúc mỹ mãn."

Cái này không phải mấu chốt, khóe mắt dư quang nhìn người xem náo nhiệt, ở trong lòng Liễu Thư nghiến răng nghiến lợi, đương nhiên cô cũng thật là cắn, đối với Eva sớm như vậy liền mơ ước đứa nhỏ nhà nàng, thật tình làm cho cô thực khó chịu. Hít sâu một hơi, Liễu Thư thực nghiêm túc nói: "Cho dù là tiểu giống cái, nó cũng là em gái của Lỗ Cách, làm sao có thể cùng một chỗ chứ." Làm ơn, dựa theo phép tính như vậy, đứa nhỏ nhà cô sẽ là đường đệ / đường muội của Lỗ Cách có được không, kết hôn gần cái gì, có khẩu vị quá nặng hay không.

"Vậy có quan hệ gì, vốn chỉ là anh họ." Eva hồn không thèm để ý, còn quay đầu nhìn Oman: "Anh nói như vậy được không?"

Oman thực khó xử, bên này ánh mắt em trai nhà mình muốn ăn thịt người, bên kia bạn lữ lại là đầy mắt chờ mong, hắn kẹp ở giữa thật tình thực khó xử, nhưng mà... : "Hiện tại Liễu Thư còn chưa sinh ra đâu, không chừng là tiểu thú nhân." Hơn nữa hắn còn chưa nói là, tiểu giống cái cũng không phải dễ định như vậy, không thấy cô vừa nói định thân cho oa nhi, ánh mắt vài người khác trong nhà có tiểu thú nhân đều tặc sáng sao? Áp lực cạnh tranh rất lớn, con trai nhà mình còn nhỏ như vậy, thực chịu thiệt.

"Được rồi, chuyện cô dâu nhỏ này, liền tạm thời buông đi, đứa nhỏ cũng còn chưa có sinh đâu." Vu y từ trong đám người đi ra, Liễu Thư nhìn chằm chằm, bà mặc trước sau như một, lại nhìn, giữa bầu trời tiểu hồng điểu đốivới Vu y không rời đang bay xoay tròn, nhìn miệng cười ôn nhu, Liễu Thư đột nhiên có một loại cảm động, vì Vu y. Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d

"Vu y." Cung kính cúi đầu thi lễ.

"Ừ." Vu y cười nhẹ: "Trở về là tốt rồi."

"Đi ngày trao đổi tộc nhân đã bình yên vô sự trở về, nhưng vác đồ mệt nhọc, mọi người đều trở về nghỉ ngơi đi, ban đêm chúng ta cử hành hội lửa trại." Tộc trưởng thấy mọi người cũng tháo dỡ đồ đạc xong rồi, cũng không có đại sự gì, vẫy vẫy tay kêu mọi người giải tán, ai về nhà nấy, ai tìm mẹ nấy. Truyện Trọng Sinh

Mọi người đều lục tục giải tán, thú nhân cùng đi ngày trao đổi cũng tốp hai tốp ba rời đi, nhóm giống cái thực sự mệt mỏi, chỉ trong chốc lát nơi này số lượng còn lại không nhiều lắm mấy người.

"Đây là có ba tháng?" Cúi đầu xem bụng Liễu Thư, Vu y nhịn không được vươn tay sờ sờ, Liễu Thư cũng không ngăn cản, Allen cũng không phản ứng, đối với Vu y bọn họ vô cùng tín nhiệm, sờ xong Vu y có kết luận: "Đứa nhỏ thực khỏe mạnh, các con dưỡng tốt, mấy ngày nay cũng mệt mỏi các con rồi, thật không ngờ con dĩ nhiên là mang theo có thai ra bộ lạc, ta nên kiểm tra một lần mới được." Trong lời nói của Vu ycó chút ảo não.

"A, không phải." Đỡ bụng, Liễu Thư ngượng ngùng, mỗi lần nói đến tháng của đứa nhỏ, cô cũng rất xấu hổ, cứ nghĩ đến một hồi cảnh như vậy, vì thế liền đỏ mặt: "Là hai tháng thời điểm vừa rời khỏi bộ lạc." Đánh chết cô cũng sẽ không nói là ra bộ lạc thì mang thai.

"Mới hai tháng liền lớn như vậy à." Kinh ngạc lại nhìn thêm hai cái, cuối cùng Vu y rất là rối rắm một chút sau mới lấy giọng điệu khuyên giải Liễu Thư: "Đứa nhỏ này có vẻ có chút lớn, tuy rằng hoài ấu tể phải ăn nhiều chút, nhưng ăn nhiều lắm cũng không tốt, đứa nhỏ lớn, đến lúc đó thời điểm sinh thì không dễ sinh." Đây là kinh nghiệm bà làm Vu y nhiều năm như vậy, đỡ đẻ đứa nhỏ bộ lạc thật to nho nhỏ ra, mang đứa nhỏ không thể quá lớn, bằng không sinh không được.

"Đúng vậy, tớ mang Lỗ Cách lúc này còn chưa có hiện ra đâu." Eva lấy kinh nghiệm người từng trải đề nghị: "Cậu đừng ăn quá mức." Nhìn thấy Liễu Thư mau xuất hiện cằm đôi, thực lo lắng.

"Đừng nói bừa." Kathy vội vàng biện giải: "Mọi người không biết, mấy ngày hôm trước cậu ấy nôn nghén lợi hại, ăn cái gì thì nôn cái đó, cũng chỉ mới hai ngày nay mới tốt, còn béo... Đi." Có phải thật sự ăn nhiều hay không, cô cũng thấy Tiểu Thư béo đâu, ặc, được rồi, là thoáng mượt mà chút.

Đối với vấn đề nghi ngờ này Liễu Thư cũng rõ ràng, nhìn xem bụng mình hơi hơi xuất hiện chút hình dạng, đột nhiên thực ủy khuất, cô rõ ràng ăn rất ít, Kathy nói đúng mà, mấy ngày trước còn nháo nôn oẹ đây, một chút cũng ăn không vô không nói, còn gầy không ít, thật vất vả mọc trở về.

Allen đau lòng, khó xử nói: "Tiểu Thư ăn thực bình thường, có lẽ đứa nhỏ này trời sinh như thế đi." Muốn nói ăn thì ăn, nhưng mà hắn lại lo lắng theo như lời Vu y, ăn nhiều sẽ có chuyện xấu, thật là quá đỗi rối rắm, thú nhân này là mới biết, làm bạn lữ làm a ba, đều là mỗi việc thực không dễ dàng.

"Cái này... Lại nhìn đi." Vu y nghĩ nghĩ còn nói vài câu, xũng không thể không cho ăn: "Cái này về sau con nhiều... quên đi, ta trông con nhiều hơn, giúp con xem, cũng sẽ không gặp chuyện không may." Vốn định nói để cho Liễu Thư đi tìm bà, nhưng vừa nghĩ có ấu tể thực không thuận tiện, liền đổi thành bà đi tìm người, lại có tiểu hồng điểu thay đi bộ sẽ không mệt.

"Như vậy, Allen con đi về trước thu thập phòng ở, hai tháng không người ở, cho dù Eva mỗi ngày quét tước cũng có tro bụi, phải nấu nước lau chùi gột rửa, ta mang Tiểu Thư qua chổ của ta, phải cẩn thận xem cho con bé." Vu y thực có trách nhiệm thầm nghĩ.

Allen không có ý kiến, hắn cũng đang có ý này, trong nhà không sạch sẽ vẫn là đừng để Liễu Thư nhìn thấy, bằng không có lẽ cô không chịu ngồi yên liền muốn đến hỗ trợ, giống cái chỉ cần để yêu sủng, không phải lấy về để làm việc, Liễu Thư làm trong trong ngoài ngoài, Allen trừ bỏ cảm động, duy nhất không ngừng, là càng thêm sủng cô yêu cô mới có thể thoáng bù lại.

Nhìn theo Allen rời đi, Eva ồn ào nhất định tiểu giống cái trong bụng Liễu Thư tương lai phải làm nàng dâu nhi tử cô ấy cũng bị Oman lôi đi, Kathy Gina Alice cũng lần lượt rời đi, vì thế nơi này chỉ còn lại ba người Liễu Thư, Vu y, tộc trưởng. Phách Nhĩ đã sớm bị Đỗ Lạp kéo đi trở về, nói là làm ăn ngon cho hắn bồi bổ.

Một đại thú nhân bồi bổ thế nào, bổ bên trong sao? Liễu Thư lặng lẽ phun tào.

"Ta cũng đi đây, buổi tối còn có hội lửa trại." Tộc trưởng tâm tình thật cao hứng, trong tộc một mảnh gặt hái thu hoạch lớn, thật sự không cần nói bao nhiêu khoái lạc, vui rạo rực khoát tay cùng Vu y Liễu Thư, chắp hai tay sau lưng nhanh chóng rời đi, ra vẻ rất nhàn nhã. Đương nhiên chúng ta phải xem nhẹ bộ pháp của ông dần dần nhanh hơn, trở về xem nhi tử cái gì, không cần ngượng ngùng như vậy.

"Chúng ta cũng đi thôi." Kêu tiểu hồng điểu xuống dưới, Vu y nói.

Tiểu hồng điểu nhìn thấy chủ nhân chỉ thị, thống khoái bay xuống dưới, chỉ là làm cho Liễu Thư kỳ quái là, bình thường tiểu hồng điểu nhìn thấy cô đều sẽ thật nhiệt tình dùng cánh lớn của nó cọ cọ cô, cọ cô ngã trái ngã phải, hôm nay sao lại im lặng như vậy. Chẳng lẽ là hai tháng không gặp nên lạ lẫm, nhất thời cô cảm thấy dưỡng bạch nhãn lang, thiệt thòi vừa thấy nó còn liền đút cho đồ ăn ngon, dễ quên như vậy.

'Phốc xuy' một tiếng, Vu y bị biểu tình Liễu Thư làm cho tức cười, dở khóc dở cười chỉ chỉ Liễu Thư, lại chỉa chỉa tiểu hồng điểu, bất đắc dĩ nói: "Hồng điểu cảm giác được hơi thở mẫu tính trên người con, biết con có ấu tể, mới không dám tiến lên vui đùa ầm ĩ cùng con như bình thường thường lui tới..."

"Ai nha, xem đầu óc ta này." Vu y vỗ vỗ đầu mình, hình như có chút hận không chịu thua kém: "Hồng điểu có thể cảm giác được hơi thở mẫu tính trên người giống cái mang thai phát ra, nếu con hoài ba tháng, nó làm sao không biết, mệt ta còn xem kém."

"Ha ha." Xấu hổ cười, Liễu Thư không biết nên đáp thế nào, vẫn cười ngây ngô thì hơn. ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d

Hai người ngồi trên tiểu hồng điểu, cũng không biết có phải ảo giác hay không, Liễu Thư chính là cảm thấy nó bay hình như đều vững vàng hơn dĩ vãng, chậc chậc, quả nhiên ở bất luận địa phương nào, phụ nữ có thai đều được hưởng thụ đặc quyền, như vậy thật tốt.

"Ừ, đứa nhỏ thực khỏe mạnh hoạt bát."

Phòng của Vu y giống như lúc bọn họ vừa rời đi, cũng đúng, hai tháng đến giờ cũng không lâu, trong nháy mắt Liễu Thư hiện tại hồi tưởng một chút thấy rằng qua thật đúng là mau.

Nằm ở trên giường cho Vu y kiểm tra, thực hiện rất đơn giản, nhưng mà Liễu Thư nhìn không hiểu, đã không hiểu đơn giản cũng không nhìn nữa, nhắm mắt lại chợp mắt dưỡng thần, dưỡng dưỡng ... liền dưỡng ngủ luôn. Trong mơ mơ màng màng hình như nghe được thanh âm Vu y đang nói chuyện cùng Allen, cụ thể nói cái gì cô nghe không rõ ràng lắm, nhưng mà đều là Vu y đang dặn dò, Allen cẩn thận nghe.

Đợi khi Liễu Thư lại tỉnh lại, nhìn đến chính là gian phòng quen thuộc nhà mình, ngửi hương vị ấm áp trên da thú, cô phạm lười nằm trên giường, đương nhiên, cô cũng thật sự làm vậy rồi. Nằm ở trên giường theo khe cửa xuôi tai đến gian phòng bên ngoài, đinh đinh đang đang vang, cũng không biết Allen đang làm cái gì.

Cô ngủ ở trên giường Vu y, khi nào thì bị Allen ôm trở về cũng không biết, thật là rất sa đọa, sao cảm giác đứa còn chưa có sinh ra, cô có loại ý tứ dưỡng lão trước tiên, thật sự tốt.

"Tỉnh rồi." Allen bưng một cái bát nóng hôi hổi vào cửa, vốn đang thật cẩn thận không phát ra âm thanh, nhưng vừa thấy Liễu Thư tỉnh, liền buông ra: "Anh làm cho em trứng chưng, em trở về đã không ăn cái gì, giờ còn chưa tới buổi tối, anh sợ em bị đói."

Thật là đói bụng, Liễu Thư mĩm cười: "Em còn muốn để dành bụng buổi tối ăn đại tiệc đây."

Allen sủng nịnh mà bất đắc dĩ: "Cho dù hôm nay ăn không vô, anh cũng sẽ để dành cho em."

Hết chương 19_Q3.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play