Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Sữa dê hương vị không phải rất tốt, nhưng mà trải qua gia công nấu sôi, nhất là thêm chút mật, một ngụm nhiệt năng uống vào sữa dê xong tuyệt đối đủ vị, ít nhất mấy người Kathy Alice uống qua rồi, tuy rằng nói không quá quen mùi vị này, nhưng thích uống là nhất định.

Ùng ục đổ hai miệng, Kathy sờ soạng miệng ai oán nhìn Liễu Thư: "Cũng không chờ tớ trở lại thì nấu." Đều không có nếm được vị này trước tiên, thật đáng tiếc.

Mấy người cắt cỏ xong trở về vừa vặn đuổi kịp, nghe nói sữa dê đều tỏ vẻ hứng thú thật lớn, trong đó lấy Kathy đứng đầu, hiện tại đều uống rồi còn tiếc hận mình không có nếm đến vị ngay từ đầu, ánh mắt chuyển vòng vo chưa từ bỏ ý định nói: "Chúng ta lại nấu một nồi đi?" Trong nồi sữa cũng không nhiều, cô nàng thật sự là ngại múc thêm.

"Đã không còn." Tháp Tháp nghe vậy lắc đầu: "Dê đó hiện tại một ngày cũng chỉ vắt được bấy nhiêu, muốn uống, cũng phải ngày mai." Cô thực sự cũng muốn uống đây.

Liếm liếm miệng, cảm giác được mùi sữa còn sót lại trong miệng, Kathy cũng chỉ có thể trở về chỗ cũ, trong lòng nghĩ ngày mai nhất định phải trước tiên đi theo xem, nấu sữa dê thế nào, nếu có cơ hội cũng tự mình nhất định phải thử xem, nhưng mà...

"Đây là con dê mẫu, chúng ta lại không có thú công làm sao để cho nó sinh tể?" Chỉ một con dê thì có thể làm gì?

"Khu vực rừng rậm lớn như vậy, tớ cũng không tin không có đàn dê dã." Liễu Thư cũng không tin cái tà này, trao đổi được đầu mẫu dê này vì chính là muốn sinh dê con cho cô, đương nhiên cô sẽ không thừa nhận thời điểm đầu tiên mắt nhìn thấy thì trong lòng cô muốn là thịt dê nướng thơm ngào ngạt, còn dê đực, cũng liền như cô nói, trong rừng rậm thú gì mà không có, thật sự không tin không có đàn dê.

"Cũng đúng, đến lúc đó để cho thú nhân để ý nhiều thêm." Alice cũng uống sữa này, trong lòng cũng hy vọng nuôi một con dê sữa, trước kia cũng có tính nuôi thú gia đình, chỉ là bất hạnh vẫn không có cơ hội, lần này xem như hạ quyết định quyết tâm muốn nuôi, thời điểm chuẩn bị trở về liền thương lượng cùng Ngả Đạt, tại hậu viện nhà mình cũng dựng chuồng thú.

Sữa dê có một ít như vậy chia cho vài giống cái cũng không tạm đủ, đáy còn sót lại cũng không ai uống nữa, đều tỏ vẻ Liễu Thư uống nhiều chút, nếu sữa dê tốt như vậy thì uống nhiều để dưỡng thân mình. Thân mình khi nào dưỡng thì chẳng được, cũng không kém chút sữa ấy, Liễu Thư nhớ thương Tiểu Bạch, để lại một chén nhìn nó duỗi đầu lưỡi vui thích liếm, vì thế liền ôm sữa dê còn lại trong bình đi ra ngoài.

"Aizz, cậu đừng đi." Một phen giữ chặt Kathy muốn đi theo, Alice liếc cô nàng một cái, sao mà không biết nhìn sắc mặt đây: "Cậu ấy đi tìm Allen cậu đi làm gì, đợi đi, mới vừa trở về thôi, nghỉ ngơi một chút cũng tốt."

Sờ sờ cằm hiểu được Liễu Thư tìm Allen muốn làm gì, không phúc hậu nở nụ cười: "Thật đúng nhớ thương."

"Cậu không cả ngày nhớ thương Abby à." Nhìn bộ dáng cô nàng giễu cợt, Tháp Tháp tức giận hướng cô nàng một câu.

"Cậu tìm đánh à." Bị tức nở nụ cười, Kathy từ trên ghế đứng lên, giơ lên tay liền làm bộ muốn đánh, nhưng mà Tháp Tháp cũng không phải là ngoan ngoãn ngồi ở tại chỗ cho người đánh, cười đứng dậy bỏ chạy, hai người vây quanh mọi người vòng vo vài vòng, tất cả đều cười đùa không ngừng.

"Lại đây, anh hầm canh rồi, một hồi nữa có thể uống." Chỗ nấu cơm vẫn thiết lập tại chỗ thú nhân ở, nơi này địa phương khá lớn một ít, khi Liễu Thư tới đây Allen đang thêm củi vào trong lò, nghe được động tĩnh hai tay cầm củi liền quăng đi chạy tới đỡ người.

"Ồ, cũng chỉ có chút này, mọi người đi đâu vậy?" Nhìn trái nhìn phải trong phòng chí một mình Allen, Liễu Thư liền kỳ quái.

"Đều đang thu thập một vài thứ, ngày mai chúng ta sẽ khởi hành trở về." Đỡ Liễu Thư ngồi xuống, Allen cũng ngồi bên cạnh: "Đồ của chúng ta cũng đã chuẩn bị xong rồi, đến lúc đó em cái gì cũng không cần bận rộn, đừng mệt."

"Sao em có thể mệt chứ." Nói tới cái này cô cũng bất đắc dĩ, hiện tại cô cũng sắp trở thành động vật cấp quốc bảo, đừng nói mệt, ngay cả mồ hôi cô cũng chưa chảy qua một chút, nói đến cũng bực mình, trong lời nói cũng mang theo oán giận. ChieuNinh:{\|}[email protected]#$ &^* lequydonD^d^l^q^d

Allen có chút luống cuống, hắn lại chưa từng làm a ba, cũng chỉ đối chiếu Oman lúc đó mà phản ứng, nhưng nhìn bộ dạng Liễu Thư hiện tại không thích, hắn cũng không biết nên làm thế nào mới tốt, có lòng muốn giải thích chút gì, nhưng bình thường miệng lưỡi còn tốt, một khi gặp phải Liễu Thư thì nói cũng nói không quá lưu loát.

"Đừng cau mày." Nhìn hắn mặt mày nhăn thành chữ xuyên (川), Liễu Thư nhìn mà không vui, cũng sẽ không nháo hắn, đưa bình sữa dê ôm trong lòng qua: "Uống nhanh đi, lạnh sẽ không dễ uống, đây là sữa dê chúng ta vừa rồi muốn nấu, hương vị rất tốt, bọn họ đều uống vào không ít, cái này là đặc biệt giữ lại cho anh."

"Giống cái thích uống, em cũng thích, em uống đi." Allen luyến tiếc, cầm bình liền muốn để cho Liễu Thư.

"Cho anh uống thì cứ uống đi, Tiểu Bạch cũng có kìa." Không vui Allen đều giữ thức ăn ngon cho cô, Liễu Thư cứ như vậy nhìn mà trong lòng tự trách, cảm giác chua sót cô không thích, cô sẽ đối tốt với Allen.

Ngày khởi hành cuối cùng cũng tới, sáng sớm mọi người đều đến, nhìn toả sáng trên nét mặt có thể thấy được đêm qua chất lượng giấc ngủ của mọi người thực không tệ, khi đến mọi người gánh nặng, trên người mỗi thú nhân cũng là hàng hóa tràn đầy, khi đi đội hình còn chỉ có hơn chớ không kém với khi đến, có thể thấy được bộ lạc bọn họ lần này thật là thắng lợi trở về.

"Hoan nghênh mọi người lần sau sẽ đến." Tộc nhân Dực Xà đưa tiễn bọn họ càng nhiều người hơn lúc nghênh đón, nhưng mà người đầu lĩnh vẫn là Ngạc Duy, tộc trưởng hình như thân thể lại không tốt, có lẽ lần sau gặp lại…, Dực Xà tộc hẳn là muốn thay đổi người rồi.

"Lần sau khi gặp lại chúng ta tận tình địa chủ." Phách Nhĩ lấy thú hình bay lên trời cao, duỗi hai cánh rất có loại cảm giác che thiên tế nhật.

"Ha ha..." Ngạc Duy sửng sốt, sau đó cười lớn ra tiếng, nếu không phải bọn người Phách Nhĩ bay giữa không trung, có lẽ hắn sẽ cao hứng đi tới chụp bả vai, lấy bày tỏ hữu hảo linh tinh: "Cậu nói rất đúng tiếp theo chính là bộ lạc Dực Hổ tổ chức ngày trao đổi."

"Lúc này đây tôi đối với bộ lạc Dực Hổ quả nhiên là nhìn với cặp mắt khác xưa, các cậu mang đến kinh hỉ nhiều lắm." Ngạc Duy liên tục khen, đôi mắt mang theo thiện ý: "Tôi kỳ vọng lần sau thời điểm tới bộ lạc Dực Hổ sẽ có tồn tại càng thêm chờ mong."

"Sẽ có."

Tiễn quân ngàn dặm cuối cùng cũng từ biệt, bộ lạc Dực Hổ với tư cách người cuối cùng rời khỏi bộ lạc Dực Xà, đã được phá lệ coi trọng, đồng thời cũng làm cho người ta rất không nỡ, nhưng mà nên đi cuối cùng phải đi, có người có chuyện, chỉ là khách qua đường, vội vã mà qua.

Cùng vẫy vẫy tay tạm biệt nhóm giống cái bộ lạc Dực Xà vừa nhận thức, thành công làm cho người ta thấy cảnh thương tình khóc lóc ỉ oi hiếm thấy, thu hồi tay thản nhiên tuy nhiên nắm chặt da lông thú nhân dưới thân, mắt nhìn phía trước, phải đi về, thật là không cần phải nói rất chờ mong.

Đã tới một lần, đường trở về muốn thuận lợi rất nhiều, tốc độ cũng nhanh hơn, mọi người đều là nóng lòng về nhà, Liễu Thư cũng đang nóng vội, về nhà, không biết khoai lang bên trong ruộng thế nào rồi, lúc này sắp thành thục đi. Còn có chuồng thú hậu viện trong nhà, ba con mẫu thú sinh sáu con tiểu thú tể đều lớn lên thực không tệ đi, nhìn một cái, Tiểu Bạch đều lớn đến được một ôm lớn, đồng tộc huynh đệ gì đó hẳn là cũng không kém đi.

Còn có chim thầm thì, không biết trưởng thành, có phải động dục hay không, aizz, đều là công thì làm sao bây giờ, chẳng lẽ đều đi đam mỹ sao, kỳ thực... Cũng không phải là không thể được, chỉ là như thế thì ấu tể phải làm sao bây giờ, ít nhất phải giữ một đứa nhỏ chứ, thật đáng tiếc, nơi này không có mang thai hộ, ặc, hình như phương hướng suy nghĩ không đúng rồi.

A, đúng rồi, còn có gà lông xanh, không biết có đến thời kì đẻ trứng hay không, thu trứng gà cũng là một hoạt động giải trí không tệ.

Cứ như vậy lòng tràn đầy hoài niệm về nhà, lộ trình cũng ở trong đó dần dần ngắn lại, mà thời tiết cũng đến thời điểm nóng bức nhất, thú đi trong rừng cây hình như đều bị nóng chịu không nổi, vào ban ngày thời điểm thái dương nhô lên cao một bóng dáng cũng không hiện, thú nhân đi săn cũng bắt đầu gian nan.

Mà lúc này đây bọn họ cũng bắt đầu triển khai chiến lược thi thố, giữa trưa cũng không đi thêm đường, chỉ vào sáng sớm cùng chạng vạng mỗi ngày, dù sao là chuyên môn chọn thời điểm lựa thái dương không gắt, như vậy dưới chọn lựa, tốc độ cũng giảm xuống trên diện rộng, đây còn không phải lo lắng nhất.

Làm cho mọi người lo lắng là tình huống của Liễu Thư.

Thời điểm ở bộ lạc Dực Xà Vu y nhìn ra Liễu Thư có thai được một tháng, trên đường đi lâu như vậy mấy ngày trước chút không có trạng huống gì, nhưng mà hôm đó khí nóng gay gắt phản ứng rối loạn mang thai của cô liền xuất hiện —— ăn không vô. ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d

Ăn cái gì phun cái đó, nôn nghén tuyệt đối là địch nhân cấp bậc chuẩn lớn nhất của mẹ mang thai.

Ngắn ngủn vài ngày từ ăn cái gì cũng không dư thừa, đến bây giờ ngửi vị thì đều muốn nôn ra mật, cho dù lớn lên khuôn mặt nhỏ nhắn không phải châu tròn ngọc sáng cũng là hồng nhuận đầy mặt đã thành công chuyển biến thành cằm nhọn tái nhợt, đừng nói Allen, cho dù là những người khác nhìn đều đau lòng không thôi.

"Tiểu Thư tớ nấu canh rau, cậu uống chút đi." Hiện tại động vật ăn thịt Liễu Thư là nhất chút cũng không thể dính vị, ăn một lần liền nôn, nôn đến một chút cũng không còn, một lần lại một lần nên ai cũng không dám cho cô nếm thử. Hơn nữa chính cô cũng nôn đến lòng có bóng ma, vừa thấy đến ăn liền muốn nôn, hiện tại duy nhất cũng chính là chịu chút trái cây, còn có chính là canh rau dưa Alice riêng làm cho.

"May mắn gia vị còn có thừa, bằng không chỉ ăn rau dưa cũng có thể ăn đến xanh mặt." Kathy nhìn canh rau dưa xanh biếc thật sâu, rất có chút cảm giác miệng nhạt nhẽo, cỏ dại có thêm gia vị thế nào cũng không thể mỗi ngày lần nào đều ăn nha, không nói khẩu vị, cho dù là thân mình cũng chịu không được.

Nhưng mà thật sự là không ai dám cho Liễu Thư ăn thịt, chỉ sợ ăn xong lại xảy ra chuyện, thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy ăn thịt ăn gặp chuyện không may, cảm thán một phen, cầm lấy vài trái cây tươi mới hái đi rửa, cũng tốt cho Liễu Thư nhiều thêm chút thức ăn.

Bụng rất đói, nhưng mà lại ăn không vô, Liễu Thư đều thấy mình hiện tại đặc đáng đánh đòn, nhưng thật sự là không hợp khẩu vị, bụng yên lặng cũng không biết bắt đầu từ khi nào, cô đã có thể cảm giác được nơi bụng có chút cứng rắn cứng rắn. Hẳn chính là chỗ đứa nhỏ của cô đi, mỗi khi đụng đến trong lòng liền mềm mại không thôi, vì thế, cho dù ăn không vô cũng sẽ cố nhét, may mà nhét rau dưa trái thì không nôn được, thật sự là may mắn trong bất hạnh.

Thở phì phò cắn răng uống sạch sẽ một chậu rau dưa canh, mạnh mẽ kiềm chế không nôn, vì đứa nhỏ trong bụng khỏe mạnh trưởng thành thì cô nhất định phải ăn, phải có được dinh dưỡng. Thành công tiêu trừ cảm giác muốn nôn trong dạ dày, cầm lấy trái cây Kathy rửa xong gặm răng rắc răng rắc, cuối cùng là trôi qua, ngày thế này khi nào thì qua đây.

"Xem cậu gầy này, Tiểu Thư thật là một chút thịt cũng không ăn được sao, thân thể cậu sẽ chịu không nổi." Mày cũng sắp nhăn thành một chỗ, Kathy lo lo lắng lắng: "Mới đi một nửa đường thôi, kế tiếp cậu chịu được thế nào."

"Có muốn ăn gì không? Tớ đều làm cho cậu." Hiện tại bay trời cao chạy trên đất, Liễu Thư muốn ăn cái gì đều phải tìm cách làm tới.

"Muốn ăn..." Ở trong đầu Liễu Thư cẩn thận nghĩ mãn hán toàn tịch... 囧!

"Cái gì?" Đều kinh hỉ trừng mắt to nhìn cô, chỉ hy vọng cô có thể nói ra món ăn gì đó, cũng làm cho cô ăn nhiều một chút.

"Đậu hũ hoa." Đột nhiên rất muốn ăn đậu hoa, đậu hũ hoa mặn ngọt đều có, dầu vừng hạt mè rau thơm hết thảy bỏ vào... hít...

"Cái này... Lau lau nước miếng." 囧 囧 đưa qua một miếng vải tơ, đặc biệt làm khăn nhỏ.

Tiếp nhận nói lời cảm tạ: "Cảm ơn."

"Đậu cái gì hoa là cái gì?" Kathy có chút cảm giác nâng đá đập chân, vốn muốn cho Liễu Thư nói cái biết để đi tìm, nhưng ai biết vừa nghe thấy tên liền nháo cô cả đầu nở hoa nha, cái này nếu lấy không được cũng không coi là thất tín đi.

"Quên đi, nói ra các cậu cũng không có." Đậu hũ hoa, theo chỗ nào làm, chỗ cô chỉ mấy chục hạt đậu tương, còn để dành dùng làm mầm móng, muốn ăn đậu hoa tối thiểu cần mấy tháng, vẫn phải đợi.

"Cậu không nói rõ ràng chúng ta làm sao mà biết." Alice vẫn là chưa từ bỏ ý định.

Khoát tay, Liễu Thư dựa vào phí đại thụ a sau, ngẩng đầu nhìn thiên không sau giữa trưa theo khe hở lá cây, lau mồ hôi xua tay: "Đừng lo lắng , bởi vì hiện tại vốn không có." Cho dù có, cũng có thể là  một ngày nào cô chơi đùa ra.

Hết chương 12_Q3.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play