Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Sau khi Allen dốc hết tâm huyết hoàn hảo làm ra bốn cái bàn xát thì Liễu Thư mới buông tha hắn, sau đó vui rạo rực ôm ba cái bàn xát khác đi tặng lễ, thú nhân cũng chỉ có thể nhận mệnh theo ở phía sau, vẻ mặt đau khổ.

"Ha ha, đây là cái bàn xát, ừ, cảm giác xác thực không tệ." Kathy thu được lễ vật vuốt khe rãnh mặt trên, cười thực ý vị thâm trường, Abby ở một bên đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, lặng lẽ tới gần Allen, đưa tay chọc chọc hắn.

"Ai, sao lại thế này?"

"Hả, đó kêu cái bàn chà xát quần áo." Tạm thời Allen còn không biết tác dụng cụ thể cái bàn xát này, nói thực thản nhiên, ừ, hy vọng bọn nó như thế nào cũng sẽ như thế.

"Chà xát quần áo? Giặt quần áo hả?" Tên này rất dễ phân biệt, nghe cũng có thể nghe ra được có liên quan cùng quần áo, nhếch mày cười xấu xa: "Đây đều là cậu làm à, ồ, thế nào lại chọc giống cái nhà cậu rồi?" Thực dễ nhìn ra Allen uể oải.

Nghiêng liếc mắt nhìn Abby một cái, Liễu Thư ngưng hẳn nói chuyện phiếm cùng Kathy, một phen sải bước qua khoát tay Allen, cười vô cùng sáng lạn nói với Kathy: "Diệu dụng cái bàn xát này lần trước cũng đã nói với cậu rồi, nhớ rõ thí nghiệm một chút há, tuyệt đối là vật gia dụng tốt."

Ôm cái bàn xát thẳng gật đầu, Kathy cũng là dáng vẻ vui vẻ vì mình nhặt được bảo, nhìn bộ dạng như có như không liếc mắt một cái như vậy Abby lại càng không hiểu ra sao, trong lòng suy đoán càng sâu.

Liễu Thư tỏ vẻ, thú nhân nhà mình vẫn là chỉ có mình khi dễ mới tốt, những người khác toàn bộ đứng sang bên, không biết không đánh không mắng là tai họa đi, cuộc sống hằng ngày là cần tình thú, cho nên cười trộm Abby, nhà ngươi vẫn là tự giải quyết cho tốt đi, hừ hừ!

Qua hai ba ngày, Liễu Thư lại cố ý đi thăm Sander vài lần, liệu pháp giòi bọ thực hủ quả nhiên là có căn cứ đáng nói, chỉ mấy ngày qua đi thì chỗ hư thối trên miệng vết thương đều bị rửa sạch gần hết, Sander cũng giảm sốt, dược của Vu y vẫn là dùng rất được, mà miệng vết thương đang từ từ khép lại, cái này là thời kỳ rốt cục thoát ly nguy hiểm.

Chuyện thật đáng mừng này lại được truyền trụng trong toàn bộ bộ lạc, tộc nhân Dực Hổ tộc lại cao giọng xướng lên, đồng thời Liễu Thư ở bộ lạc cũng cảm nhận được thiện ý lớn nhất. Mà cô thì sao, cũng càng thêm yêu thích con người sự việc ở nơi này, quả nhiên thói quen là một loại bệnh chung.

Thời gian như dòng chảy, ở sau khi hạ xuống một trận mưa phùn thì mầm khoai lang cũng mọc tốt lắm, mọi người bắt đầu trồng xuống.

Bộ lạc nhiều người như vậy, mỗi nhà mỗi hộ nửa mẫu cũng không ít, cho nên mầm khoai lang trên ruộng ươm của Liễu Thư là không đủ, nhưng là cô nhớ tới một cái biện pháp khác, chính là cắt đoạn dây khoai lang thì cũng giống như trồng nho, trực tiếp cắm vào đất, như vậy một dây có thể cắt ra được rất nhiều, cũng không sợ không đủ, duy nhất chính là không có cây kéo. Dao của cô lại cộng thêm dao găm Thụy Sĩ thì có hai thanh, bên trong dao găm Thụy Sĩ có nhiều công năng cây kéo nhỏ gì đó cũng không thiếu, nhưng mà cô cũng không thể vì cái này mà lại hủy nó đi, rất đáng tiếc, về sau nếu có chỗ lợi gì, mang theo một thanh dao găm Thụy Sĩ, và chỉ mang một cây đao, khác biệt rất lớn.

Không có biện pháp chỉ có thể còn phải nghĩ, may mắn cô cái khác thì không nhiều lắm chính là nhiều ý tưởng.

Chọn tới chọn lui liền chọn vỏ con trai sông, rìa cạnh của nó sắc bén, ít nhất so với thạch đao gì đó thì dùng tốt hơn, cho nên liền dặn dò mọi người xuống dưới nước mò ngọc trai. Tách thịt trai ngọc ra còn có thể dùng để ăn, có ngọc trai mà nói còn thu thập để làm trang sức, vỏ trai ngọc thì tự nhiên lấy làm dao mà sử dụng, mài một chút quả thật đúng là rất nhanh.

Vì thế hôm nay thừa lúc trời còn đang hạ cơn mưa phùn lất phất, phần đông giống cái toàn bộ tề tụ ở nhà Liễu Thư, từng người cầm cái giỏ bện, sắp hàng ngồi cắt dây khoai lang. Từ trong ruộng ươm của Liễu Thư cắt một gánh dây khoai lang, bản thân cô thì cầm cây kéo nhỏ làm mẫu cho mọi người cắt ra hình dạng xéo, như vậy găm vào bên trong đất là có thể sống.

Cái này đơn giản chỉ hơi làm mẫu một chút là mọi người cơ bản đều đã biết, mỗi người đều cầm vỏ ngọc trai thật cẩn thận cắt xuống, cắt xong đều bỏ vào trong giỏ mây mình mang đến, công tác như vậy cũng không khó, cũng không nhàm chán. Đều nói ba nữ nhân một đài diễn, nhiều giống cái như vậy thêm cùng một chỗ, ngay cả là xã hội nguyên thuỷ giải trí thiếu hụt cũng làm cho mọi người tán gẫu khí thế ngất trời, chỉ là vì rất nhàm chán cho nên mọi người mới bát quái đi. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh

Nói chuyện phiếm tán gẫu, không biết nói như thế nào đã nói tới thú nhân các nhà, vừa nhắc tới nhà mình mọi người gần như đều không khác nhau lắm vừa ghét bỏ vừa vui mừng, đây là cái gọi là nghĩ một đằng nói một lẻo đi, mọi người tán gẫu vui vẻ thì bắt đầu kéo tới một ít gì đó.

"Hắc, Gina, con cũng không nhỏ, Alice Kathy đều lớn tầm như con, đều đã có bạn lữ, chừng nào thì con tìm một thú nhân hả?" Nói chuyện là một vị a sao cao tuổi, mà đối tượng bà nói chuyện là giống cái Gina được coi là xinh đẹp nhất bộ lạc.

Gina chỉ ở một mình một người, nếu như không muốn cày cấy, bộ lạc cũng sẽ tiếp tế cô ta, nhưng mà hiển nhiên cô ta là người bên trong kiên định, đi theo đại bộ phận làm ra nửa mẫu. Tuy rằng này đại bộ phận đều là các thú nhân theo đuổi cô ta hiến ân cần hỗ trợ, nhưng không thể phủ nhận cô ta thật là một giống cái rất tốt.

Ở trong một đám người cười đùa, Gina vẫn rất trầm mặc, hiện tại nhắc tới cô ta cũng không thấy cô ta nói cái gì, tính tình cô ta luôn luôn có chút lạnh, nhưng mà cũng biết cô ta làm người nên mọi người cũng không thậm để ý. Mà chỉ bởi vì cô ta là cái dạng này dù sao cũng làm cho Kathy nhìn cô ta không thuận mắt, cũng không phải chán ghét, ừ, tạm thời có thể nói là loại oan gia khác đi.

"Đừng không nói lời nào, thích thú nhân nào thì nói ra là được, trong bộ lạc thật nhiều thú nhân ưu tú, cũng đừng bỏ qua." Liễu Thư còn nhớ rõ lại một lần Kathy từng nói với cô, cô ấy thấy Gina hình như có chút ý tứ đối với Carmen, lúc ấy cô nàng còn cười đặc biệt không có ý tốt. Hiện tại thấy cô nàng giả vờ giả vịt nhắc tới chuyện này như vậy, nhất thời có chút không nói gì ôm trán, con hàng này hóa chính là cái người e sợ thiên hạ không loạn.

"Không nhọc cô quan tâm." Biết con hàng này rốt cuộc là có tâm tư gì, Gina càng mặc kệ cô nàng, mắt cũng không nâng một chút nói.

"Ai, ta nói thật cho cô đấy." Kathy còn cứng miệng, cũng không để ý Liễu Thư lôi kéo, trợn mắt chớp cũng không chớp: "Thú nhân tốt đúng là càng ngày càng ít, khụ khụ, còn chưa trưởng thành thì cô cũng chướng mắt, nếu còn không hạ quyết định đều bị người khác định đi rồi."

Bởi vì Kathy thuyết giáo cho Gina, mọi người cũng đều thiện ý cười nhìn, cũng không tiếp lời ngăn cản, ngược lại hưng trí bừng bừng, mà Liễu Thư sâu sắc biết bộ dáng con hàng này là cái gì, lắc đầu quyết định mình mặc kệ, dù sao cũng không xen vào, chỉ cần đừng làm ra trở ngại sẽ không sao.

"Ở trong mắt cô thì Abby nhà cô là tốt nhất, cô cũng đã túm lại, ta sẽ không tranh với cô." Gina trả lời tương đối sắc bén, chặn được miệng Kathy một hồi lâu mới thở dài, hung hăng trừng mắt liếc cô ta một cái, tức giận nói: "Nếu cô không cảm kích coi như xong, ai, thú nhân tốt giống như Carmen, nên tìm một giống cái tốt ôn nhu săn sóc biết lạnh biết nóng."

Gina vùi đầu khổ làm rốt cục có phản ứng, phản ứng của cô ta chính là ngẩng đầu hung hăng trừng mắt Kathy, bộ dáng đó tựa như chịu ý tưởng của cô nàng. Kathy có chút ngoài ý muốn, cũng có chút bị làm sợ, nhưng vẫn là con vịt chết còn mạnh miệng trách móc: "Nhìn ta làm gì, vốn chính là như thế, cô không cần còn không cho người khác muốn à."

"Ai nói ta không cần." Hai mắt Gina phun hỏa.

"Vậy cô thích phải đi nói chứ." Chớp mắt, Kathy thực vô tội.

"Cô quản ta nói hay không, xen vào việc của người khác." Hừ!

"Nha, thì ra chính cô có ý tưởng ha." Còn thật sự gật gật đầu, Kathy tiếp tục bận rộn dây khoai lang của mình, giống như người tranh phong vừa rồi không phải là cô nàng.

Liễu Thư ôm trán thở dài, dân bản địa đều như vậy... đơn độc ngu xuẩn, còn Kathy, cô thật sâu tin tưởng hẳn là 'Gần đỏ thì đỏ gần mực thì...' phi phi, là bởi vì bị cô ảnh hưởng. Nhìn xem Gina, vì đồng tình cô ta mà khóc chút nước mắt cá sấu, hy vọng trải qua việc này, chỉ số thông minh đề cao một chút, thật tình.

Trong lúc bất chợt Gina rốt cục biết mình bị lừa trong hố, nhìn thấy giống cái khác chung quanh tán thành mới phản ứng kịp, cho dù cô ta cao lãnh tới đâu cũng không tự chủ được mặt bạo hồng, Kathy chết tiệt, cô ta tuyệt đối là cố ý, cô, làm sao có thể...

"A, thì ra Gina thích Carmen nha." Có giống cái kinh hỉ mà không sợ chết nói ra thực sự, sau đó đều là tiếng mọi người ồn ào rối rít bừng tỉnh đại ngộ.

Cái trán Gina toát ra một cái lại một cái chữ 'Giếng' (井), nhịn lại nhẫn, vẫn là không nhịn được, một phen đứng lên xách giỏ mây của mình: "Ta đi trước." Bỏ lại một câu như vậy, xoay người vội vã chạy lấy người, nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì cô sẽ bị nội thương.

"Vừa lòng chưa?" Nhìn bóng dáng Gina gần như chạy trối chết, Liễu Thư trợn mắt với Kathy.

"Đó là đương nhiên." Không nghĩ tới con hàng này còn đắc ý dào dạt: "Cô ta đã không dám nói ra thì mình giúp cô ta vậy, đều qua như vậy rồi, hai người bọn họ ngày thường nhiều lắm gặp nhau vài lần, ngay cả tay nhỏ bé cũng chưa kéo qua, mình cũng sốt ruột thay bọn họ."

Liễu Thư rất muốn đáp trả một câu: 'Thật sự là hoàng thượng không vội lại gấp chết tên thái giám nhà ngươi', nhưng nghĩ đến cô nàng hẳn là không biết đây rốt cuộc là có ý tứ gì, yên lặng nuốt lời muốn nói trở về, vẫn có chút lo lắng Gina, nhíu mi nói: "Còn không biết tâm ý của Carmen đâu, cậu tùy tiện nói ra như vậy, nếu Carmen không có ý tứ này, Gina khó chịu bao nhiêu." Cô vẫn nghĩ mấu chốt thân là giống cái da mặt mỏng.

Kathy hình như cũng hiểu được mình lỗ mãng, gãi gãi đầu, cuối cùng vẫn mạnh miệng nói: "Carmen cho tới nay cũng không có thích giống cái, hai người bọn họ vừa vặn."

Có một số việc không phải ngươi nói tốt thì là tốt đâu, cô thở dài một tiếng chỉ có thể cầu nguyện Carmen cùng Gina đều có cái ý tứ kia, tốt nhất là lưỡng tình tương duyệt. Diendanlequydon~ChieuNinh

Bởi vì hạ mưa xuống, thổ địa đều ẩm ướt, thừa dịp cơ hội này trồng khoai lang là hết sức thích hợp nhất, thừa dịp mưa này tỉ lệ mầm sống cũng sẽ gia tăng rất nhiều. Cho nên hôm đó sau khi chuẩn bị xong mầm khoai lang, tất cả mọi người đều chọn gánh đến trong đất trồng, mà bởi vì có mưa đại bộ phận thú nhân đã ở, cùng nhau bận rộn ngược lại làm tới khí thế ngất trời.

Nửa mẫu làm nhanh, nhưng bởi vì cắt dây mầm nên thời gian trì hoãn, phải dùng một ngày toàn bộ lạc mới nghiêm chỉnh trồng xong. Mầm móng đã trồng xuống, mọi người nhìn mầm khoai lang khỏe mạnh trưởng thành dưới cơn mưa, trong lòng giống như đều dâng lên một loại ánh lửa.

Từ sau khi trời mưa xuống mấy trận, mùa hè cũng lặng lẽ đi tới, thời tiết bắt đầu càng ngày càng nóng, đồng thời mọi người mặc cũng lại càng ít, hiện tại các thú nhân gần như đều để trần thân trên, nửa người dưới sẽ mặc váy da thú, khí lực cường tráng nhìn một cái không sót gì, nhóm giống cái càng nhìn thì mắt lại phóng tia sáng kỳ dị.

Mà nhóm giống cái hoàn hảo, mặt trên mặc áo lót nhỏ, bên trong có áo ngực nhỏ, phía dưới cũng là váy da thú, chính là đùi thon dài nõn nà lộ ra, các thú nhân có chút kháng không được.

Đều nói mùa xuân là thời khắc vạn vật sống lại, kỳ thực mùa hè cũng không thua kém bao nhiêu, nhìn xem hiện tại đi lại ở trong bộ lạc, nơi nơi đều một đôi đùi đẹp tới lui, người xem hoa cả mắt, kỳ thực thú nhân cũng rất cởi mở.

Thời gian qua mau, trong ruộng mầm khoai lang cũng thành trưởng rất tốt, đương nhiên ở trong quá trình cũng có mầm yếu bị chết, cũng không phải là có thể gieo, cho nên từng nhà nửa mẫu khoai lang đều được dưỡng rất tốt. Thời điểm nên làm cỏ thì làm cỏ, thời điểm bón phân thì bón phân, đi bắt sâu, có vẻ khó. Liễu Thư còn lo lắng, không có thuốc trừ sâu nhiều sâu như vậy nên làm sao bây giờ, cuối cùng cái này vẫn là bị Tiểu Hồng Điểu của Vu y... giải quyết.

Dù sao thời điểm mọi người đang đau khổ nhìn sâu đi tới ở trên lá khoai lang, một đám người đang đau lòng không thôi, Vu y đứng ra, mang theo Tiểu Hồng Điểu của bà chuyển một vòng ở trong ruộng. Sau đó bà vốn cũng không nhìn Tiểu Hồng Điểu xoay quanh ở trong đất, tiếp theo bà mới được biết, sâu trong ruộng đều bị Tiểu Hồng Điểu ăn hết.

Lúc ấy Liễu Thư liền 囧, cô vẫn nghĩ đến chim chóc cao thượng giống như Tiểu Hồng Điểu là không ăn sâu, lần trước cô còn trông thấy nó bắt tiểu thú ăn nữa kìa, miệng cũng chưa lau sạch sẽ, cô thấy vết tích của máu. Hiện tại nói cho cô là Tiểu Hồng Điểu cao thượng ăn sâu, cô đột nhiên có một loại cảm giác tiêu tan ảo tưởng. Đối diện là chim đỏ tiếp đất, trong lòng cô sẽ một câu 'Quả nhiên, chim ăn sâu, mới là chim tốt'.

Trong đất có hảo đồng chí chim vất vả cần cù quản lý, khoai lang mọc cũng rất khả quan, xem lá cây đều xanh mượt, tin tưởng rễ cây phía dưới trưởng thành cũng no đủ to lớn, đợi tiếp qua mấy tháng thời điểm thu hoạch, nói vậy mọi người chắc chắn kinh hỉ liên tục.

Hết chương 72_Q2.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play