Vu y cũng có căn nhà thuộc về mình, cho nên Liễu Thư muốn gặp bà cũng không cần ngẩng mặt tầng chót sơn động cao cao đó, muốn đi lên cũng không có đường, chỉ có thể Allen nhờ hỗ trợ làm tọa kỵ một chút. Hiện tại thì tốt rồi, Vu y cũng xuống dưới ở, muốn tìm bà cũng dễ dàng.
Nhưng mà... Không biết có phải Vu y lão nhân gia bà đặc biệt yêu thích bầu trời cuối xuống nhìn hay không, vì sao một căn nhà thật tốt phải thiết lập ở trên cây, còn đặc biệt yêu cầu là trên một ngọn đại thụ tán cây che trời. Liễu Thư yên lặng trèo thang dây nhịn không được hung hăng phun tào, ngẩng đầu nhìn còn có một khoảng cách mới tới mục đích, lại nhìn nhìn đi xuống dưới, lúc này cũng cách mặt đất bốn năm thước, may mắn cô không có chứng sợ độ cao, khóc ~ rốt cuộc cô thấy may mắn... 囧~
Đợi cho Liễu Thư thật vất vả chân đạp tấm ván gỗ, ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng lại đột nhiên có một loại xúc động cực vui mà khóc. Khụ khụ, trở lại chuyện chính, tới chỗ Vu y ở cô bắt đầu đánh giá chung quanh. Nói đến lúc trước Vu y nói mình muốn ở trên cây, cô vẫn là thực cả kinh, khó hiểu vì loại ý tưởng cao lớn này của Vu y. Nhưng này dù sao lão nhân gia thích, cho nên cho dù xây nhà ở trên cây rất khó khăn, mọi người vẫn nhất trí tỏ vẻ muốn giao ra bản thân cố gắng, cuối cùng...
Cuối cùng nhà đã xây xong, nhưng mà là xây trên mặt đất, xây trên mặt đất xong rồi trực tiếp nâng lên cây. Ở đây tự đáy lòng cô biểu đạt một chút sùng bái đối với loại sinh vật thú nhân này, dài hơn hai cái cánh quả nhiên để có tác dụng thật lớn.
Rốt cuộc xây nhà ở trên cây có chút quá khó khăn, các thú nhân cũng không có kinh nghiệm, Liễu Thư suy tư rồi quyết định dựa theo nhà nhỏ di động mà xây một gian nhà gỗ, thật nhà gỗ nửa tảng đá cũng không có. Chuẩn bị xong hết thảy lại chọn cây cho dù mùa đông tuyết lớn không có lá cây tươi tốt cũng có rất nhiều chạc cây. Nâng nhà lên rồi, trường hợp khi nâng nhà cô còn nhớ rõ, một đám thú nhân vây quanh hai tay dùng sức gắt gao chế trụ các mặt của căn nhà, sau đó ngay khi tộc trưởng ra lệnh một tiếng thì đồng loạt triển khai hai cánh sau lưng rồi cất cánh, vì thế căn nhà cứ như vậy mà làm trên tán cây rồi.
Cửa phòng 'Kẽo kẹt' một tiếng tự mở ra từ bên trong, Liễu Thư hoàn hồn lại thấy Vu y vừa vặn đứng ở đó nhìn cô, cô vội cười tiến lên nói: "Vu y ầm ỹ ngài."
"Ta không có bận, vừa vặn nghe được bên ngoài có âm thanh thì ra xem." Vu y đối đãi với tộc nhân bộ lạc đều là đối xử bình đẳng, đối với Liễu Thư tự nhiên cũng giống vậy. Hơn nữa bởi vì cô mang cho bộ lạc hết thảy, ánh mắt nhìn cô cũng phá lệ ôn nhu, khi nói chuyện thì cho người vào phòng, hơn nữa còn rót nước.
Liễu Thư đối với Vu y là thực tôn kính, mặc kệ thế giới này rốt cuộc có thần thú hay không, nhưng một phần thủ đoạn thật thật giả giả trong đó vẫn là làm cho cô kiêng kị, mà cô cũng ôm thái độ cung kính đối đãi với hết thảy, thà rằng tin là có. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh
"Vì sao cả đầu con đều là mồ hôi?" Nhìn bộ dạng Liễu Thư thở hổn hển, cả mặt là mồ hôi, Vu y tò mò không thôi vừa lấy ra da thú sạch sẽ cho cô lau mặt vừa dò hỏi.
Cái này còn cần hỏi sao, Liễu Thư có chút ai oán liếc mắt nhìn Vu y một cái, còn không phải lão nhân gia ngài ở rất cao, thiếu chút nữa trèo mệt chết cô.
Kỳ lạ là Vu y cũng đã nhìn hiểu ánh mắt của cô, chớp chớp mắt quái dị nhìn cô thật lâu sau không nói lời nào. Liễu Thư bị nhìn mà hoảng hốt, tự ngó mình trên dưới trái phải, không có gì khác người, không khỏi chột dạ ấp úng: "Con làm sao vậy, có cái gì không đúng sao?"
Bưng cái chén uống vào nước miếng, Vu y liếc mắt nhìn Liễu Thư một cái, dùng ánh mắt cô xem không hiểu, dù sao chính là một cái nhìn phức tạp, sau đó chợt nghe bà nói: "Con là tự mình bò lên à..."
Vẻ quái lạ trong giọng nói của Vu y, Liễu Thư nghe không hiểu mới là lạ, nhưng cũng nghĩ không ra, vì thế rất thành thật gật gật đầu: "Đúng vậy, con tìm ngài có việc nói, Allen còn chưa có trở về." Cho nên tôi chỉ có thể leo thang dây.
Khẽ thở dài, khóe miệng Vu y thế nhưng chứa đựng ý cười, liếc mắt nhìn Liễu Thư một cái, lắc đầu bật cười: "Thang dây mây đó ta vốn đã không nghĩ tới để cho người ta trèo, chính là vì phòng vạn nhất ta không ở nhà thì các người muốn lên lại không thể đi lên. Ở dưới gốc cây ta có để một cái còi, chỉ cần thổi một cái thì chim đỏ bên cạnh ta sẽ có cảm ứng, sẽ bay chở người đi lên." Cho nên con thật sự không cần tích cực leo thang dây đi lên như vậy.
Nghe xong Vu y giải thích cả người Liễu Thư cũng không khỏe lắm, vậy là cô trèo nửa ngày đều... là tự mình lãng phí sức lực. Nghĩ đến chim nhỏ đỏ bên cạnh Vu y thay đi bộ, thì càng thêm ai oán. Ánh mắt nhìn Vu y ủy khuất vạn phần, vì sao loại chuyện này cô một chút cũng không biết chứ.
Tuy rằng không phải mình để cho con bé đi thang dây, nhưng vẫn thấy đuối lý, Vu y ho khan hai tiếng ánh mắt hơi bình tĩnh nhìn sang cái sọt của Liễu Thư, rất tự nhiên nói sang chuyện khác: "Con nói tìm ta có việc, là chuyện gì?"
Thấy Vu y tự cho là không thể hiện rõ nói sang chuyện khác, Liễu Thư yên lặng cắn răng quyết định mình độ lượng không so đo. Nếu nhắc tới chính sự thì cũng vội nói chuyện khoai hết ra. Nhóm giống cái thích ăn loại thức ăn khoai lang này, Vu y cũng là giống cái tự nhiên không ngoại lệ, miệng ăn núi lở luôn có thể ăn hết, mà thu thập tìm kiếm cũng không tìm được bao nhiêu. Hiện tại nói ra khoai lang thì tự mình có thể gieo trồng, hơn nữa còn càng to lớn no đủ hơn ở tìm kiếm bên ngoài nhiều, đương nhiên là vui vô cùng. Vì thế cô cũng thừa cơ nói ra ý tưởng muốn khai khẩn ở bên ngoài.
Việc khai khẩn đất hoang thì Vu y do dự, mặc dù ở trong phạm vi bộ lạc dã thú hung mãnh đã không nhiều lắm, nhưng đó là nói với thú nhân, mà giống cái thì lại là chuyện khác, giá trị vũ lực thấp kém của giống cái làm cho người ta thực lo lắng có được không.
"Kỳ thực cũng chính là mở rộng phòng hộ bộ lạc vài lần, nếu làm tốt biện pháp bảo hộ mà nói con cảm thấy cũng không có nguy hiểm quá lớn." Kỳ thực Liễu Thư cũng không đồng ý bộ lạc bảo hộ quá độ đối với giống cái, cô tin tưởng tộc trưởng bọn họ hẳn là sẽ cho ra ý kiến hay, xem, nhóm giống cái đều có thể ra ngoài thu thập, đó là một mở đầu rất tốt.
"Được rồi, ta sẽ thương lượng cùng tộc trưởng, khoai lang này con hãy cầm trở về đi, dù sao cũng là con vất vả trồng ra." Lúc trước Liễu Thư khuyên qua gieo trồng khoai lang, nhưng bọn họ cũng không có hành động, cho nên hiện tại thu hoạch Vu y cũng ngượng ngùng lấy, trực tiếp kêu Liễu Thư cầm trở về.
"Đã đưa tới rồi, con sẽ không cầm trở về, tới tới lui lui cũng phiền toái, như vậy thời điểm Vu y đi tìm tộc trưởng cũng mang theo một ít cho ông ấy, a sao Đỗ Lạp thực sự thích ăn, đây là một chút tâm ý của con ngài cũng trăm ngàn lần đừng cự tuyệt." Lễ vật ai cũng đã đưa, Liễu Thư cũng không keo kiệt, miệng nói xong lời hay, cầm sọt khoai lang của mình đổ vào trong cái giỏ không bên cạnh cửa, sau đó vung sọt lên trên lưng nói: "Allen cũng sắp trở về, Vu y con đi trước."
Vu y cũng không lôi kéo cô, vui vui vẻ vẻ nhận khoai lang, thấy Liễu Thư vội vàng muốn đi thì cùng đi ra nói: "Con cũng đừng lại leo thang dây, cao như vậy phải cẩn thận một chút, cũng không biết làm sao con bò lên được." Vừa rồi không biết, hiện tại từ trên nhìn xuống vừa thấy, bản thân Vu y nhìn cũng quáng mắt, âm thầm khuất phục lá gan Liễu Thư, đứa nhỏ đầu gấu nha.
Nói xong cũng không biết lấy từ đâu ra một cái còi gỗ, cái còi gỗ đó cũng không tinh xảo, nói là gỗ gọt, nhưng có một đoạn xương thú, rất giống với trước kia Allen đưa cho cô, đây hẳn là thuộc loại thú nhân sử dụng liên lạc. Chỉ thấy Vu y để cái còi bên môi khe khẽ thổi một cái, còn chưa nghe được thanh âm gì, thì một tiếng chim hót phía trước hấp dẫn chú ý của cô, ngẩng đầu thì thoáng thấy một đôi cánh màu hồng bay đến. Còn không phải là bảo bối tiểu hồng điểu bên cạnh Vu y sao, một đoạn thời gian không gặp, cảm giác lớn lên không ít, ực, cũng mập. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh
Tiểu hồng điểu hình như mới từ chỗ nào đó ăn no nê trở về, trên mỏ chim còn dính vết máu, trên móng vuốt còn có lông của thú nào đó, thấy nó vừa bay xuống dưới liền tiến đến trước mặt chủ nhân nhà mình làm nũng làm si, bộ dạng kiêu ngạo ăn chưa no, nhìn cũng chưa liếc mắt nhìn Liễu Thư bên cạnh một cái, hiển nhiên là hoàn toàn không nhìn cô.
Buồn cười sờ sờ bảo bối tọa kỵ của mình, Vu y và tiểu hồng điểu đầu cụng đầu nói thầm vài cái, sau đó vỗ vỗ cổ của nó, lại vươn tay chỉ Liễu Thư nói: "Mau đi đi, đợi trở về lại chuẩn bị ăn ngon cho con."
Vì ăn ngon, tiểu hồng điểu tuy rằng không muốn nhưng vẫn kiên nhẫn đi lên, hai con mắt tròn xoe lưu chuyển nghiêng đầu liếc mắt Liễu Thư một cái, hai chân khẽ cong nằm xuống phía dưới dáng vẻ tư thế chờ cô đi lên. Nhìn nó tâm không cam lòng không muốn, Liễu Thư nhìn mà cười, quả thật là một tiểu kiêu ngạo nha. Mất của tiểu hồng điểu có màu xanh ngọc bích, toàn thân đều là hồng chỉ có cặp mắt kia là dị sắc, thật đúng là một điểm trong vạn hồng, tròng mắt màu xanh ngọc bích sáng trông suốt, bên trong rất linh tính, cô nhìn thì thích, nhưng mà ngẫm lại đây là tọa kỵ của Vu y, mình vẫn ngoan ngoãn nhìn nhìn sờ sờ là tốt rồi.
"Vu y vậy con đi trước." Bò lên tiểu hồng điểu, Liễu Thư khách khí nói với Vu y.
"Ừ, nhớ rõ lần sau đến thì thổi còi, cái còi được treo dưới tàng cây, hồng điểu con bay xuống xuống mang theo Tiểu Thư nhìn xem." Vu y rất là khéo hiểu lòng người dặn dò.
Liễu Thư yên lặng đen mặt, cái lịch sử đen tối này chúng ta có thể bỏ qua không nhắc tới có được hay không, lộ ra thì không tốt, biết không. Hiển nhiên Vu y không có cái tự giác này, cho rằng mình thật là rất tri kỷ, còn vỗ vỗ tiểu hồng điểu rất cổ vũ nhìn nó. Vì thế cô cũng chỉ có thể cúi đầu nhịn, bị cho rằng là đồ ngốc thật tình làm cho người ta muốn hộc máu nha.
Thời điểm bay xuống tiểu hồng điểu thật đúng nhớ rõ lời nói của chủ nhân nó mang theo cô đến địa phương buộc cái còi để nhận thức một chút, nhìn thấy chỗ cái còi thật rõ ràng, Liễu Thư chỉ có thể thừa nhận.
Tiểu hồng điểu thực làm hết phận sự trực tiếp đưa Liễu Thư đến cửa nhà mới thôi, Liễu Thư rất cảm tạ nó, trèo cây thang cả buổi vốn cũng lười động, hiện tại trực tiếp phục vụ về nhà nếu như có cho điểm mà nói, hoàn toàn là điểm mười.
Tuy rằng không thể cho điểm, Liễu Thư cũng không quên cho nó lợi ích, vỗ vỗ cổ nó để cho nó đợi chút, cũng không quản tiểu hồng điểu có thể nghe hiểu hay không liền chạy tới phòng bếp. Thời điểm xuất hiện lần nữa, quả nhiên tiểu hồng điểu còn ngồi xổm ở trong sân, cô lập tức cười tủm tỉm tiến lên, đưa qua một dây thịt muối qua: "Đây là thịt muối, trở về để cho Vu y làm ăn ngon cho mi đi."
Tiểu hồng điểu hiểu tính người nghiêng đầu nhìn nhìn Liễu Thư, lại nhìn nhìn một dây thịt cô đưa qua, sau đó đầu vừa động thì ngậm cái dây thừng xuyên qua miếng thịt, nâng cánh lên cọ cọ Liễu Thư, rồi giương cánh bay đi. Trước khi đi còn bay một vòng vây quanh sân, hiển nhiên đang biểu đạt chút cảm tình.
"Thật là hiểu tính người, thật muốn nuôi một con." Liễu Thư thật sự là muốn nuôi, bình thường thay đi bộ tốt lắm, ực, tuy rằng Allen cũng là một tọa kỵ tốt thay đi bộ, cô luyến tiếc là một chuyện, cũng không thể mỗi ngày đều ngồi.
"Cậu không có cơ hội."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT