Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Yên lặng khinh bỉ liếc nhìn Liễu Thư, lúc này Kathy mới sáp đến, nhỏ giọng nói: "Cậu đoán vừa rồi mình trông thấy cái gì?" Lần này không đợi Liễu Thư thúc giục mà rất tự giác nói tiếp: "Thế nhưng mình trông thấy Gina đưa thức ăn cho Carmen." Mắt Kathy trừng thật to, bộ dáng vẻ mặt không tưởng tượng nổi, yên lặng đâm trúng điểm cười của Liễu Thư.

"Vậy thì thế nào?" Gina và Carmen, tuấn nam mỹ nữ nếu như thích nhau mà nói cũng không kém, Liễu Thư không thấy có cái gì, ngược lại còn rất vui vẻ thấy họ thành đôi.

"Vậy thì thế nào hả?" Kathy vẻ mặt bộ dáng "Cậu thật đúng là không hiểu lòng của mình", giống như là muốn biểu đạt ra cái gì, nhưng mà lại rất rối rắm, làm biểu tình thực phức tạp cả nửa ngày, mới híp mắt nói: "Cậu không biết giống cái Gina này, từ bé thì bộ dạng xinh đẹp, rất được thú nhân theo đuổi, mà thực đáng giận chính là cô ta chưa bao giờ ngay mặt tỏ vẻ thích đối với bất kỳ thú nhân nào, vẫn treo người ta như vậy. Bằng không sẽ không trưởng thành cũng không có một người khế ước bạn lữ, chính là cô ta quá thích chơi. Hiện tại cô ta thế nhưng chủ động thân cận Carmen, phải biết rằng cho tới bây giờ cô ta chưa từng bày tỏ qua đối với bất kỳ thú nhân nào như vậy, quả thực rất không dám làm cho người ta tin. Mình liếc mắt một cái thì nhìn thấy, còn tưởng rằng nhìn lầm rồi, cuối cùng phải nhìn thêm mấy lần mới xác định."

Liễu Thư vẫn không thể hiểu nổi tâm tư phức tạp của Kathy, chỉ có thể nói ra cảm giác của bản thân: "Vậy không đã nói lên hiện tại Gina rất coi trọng Carmen sao, nếu có thể cùng một chỗ cũng là đều vui mừng lớn rồi."

"Nhưng bộ dạng của cô ta trước kia, thế nào cũng không có cách nào làm cho người ta tin tưởng thay đổi hẳn." Cô nàng bày ra bộ dáng cho dù các ngươi đều tin tưởng, dù sao ta là không tin: "Mình cảm thấy cô ta không phải nghiêm túc, tuy rằng mình rất kinh ngạc với hành vi của cô ta, nhưng mà... Quên đi, nói với cậu, cậu cũng không hiểu mình, mình phải đi quan sát cẩn thận một chút." Nói xong vung chân loạng choạng liền chạy đi về phương hướng vừa rồi.

Gãi gãi cái ót, Liễu Thư đối với cái này thật là không thể hiểu nổi, người ta tâm huyết dâng trào nói chuyện luyến ái gì đó là rất bình thường, còn bày trận lớn như vậy sao. Đột nhiên cô phát hiện kỳ thực Kathy rất có phẩm chất đặc biệt cẩu bát quái (phóng viên bát quái), chậc chậc, nhân tài khó được, sinh nhằm thời đại thời không, quả nhiên là đáng tiếc nha!

Mặc kệ hành vi Kathy đi làm cẩu tử, Liễu Thư chuyên tâm thu thập, trong sọt đã hái không ít, trái cây rau dại cái gì cũng có. Cô cảm giác đi có chút mệt mỏi, nhìn xem những người khác, rồi tìm tảng đá quét quét tro bụi mặt trên đặt mông ngồi xuống. Vùng hoang vu dã ngoại cũng may mắn nhiều người, bằng không ai cũng không dám cứ phần phật không hề cảnh giới nghỉ ngơi lớn như vậy.

Liễu Thư lau mồ hôi có chút khát nước, đáng tiếc túi nước ấm nước gì đó cô cũng không thể làm ra được. Cô chọn một loại trái cây hơi nhiều nước cắn một ngụm, hương vị ngọt ngào ngon miệng, ài, thời tiết tốt, chỉ thích hợp cái gì cũng không làm mà ngủ lười. Quả nhiên lại phạm vào chứng làm biếng, cảm thấy thẹn cho chính mình một chút, cô cắn từng ngụm từng ngụm trái cây da màu bạc nhiều nước, cuối cùng còn mút vào một cái, lại không hề lưu luyến ném hột.

"Tiểu Thư, mau tới, đi thôi." Bên kia Eva vẫy vẫy kêu cô đi qua, Liễu Thư nhảy xuống từ trên tảng đá, miệng đáp ứng: "Được đến ngay."

Cô di chuyển bước chân thì đá đến cái gì đó, vấp một cái, Liễu Thư không để ý, cúi đầu liếc mắt nhìn một cái, rồi lập tức đá vật kia đi, sau đó đi tiếp. Chẳng qua mới vừa đi hai bước, trong lòng lộp bộp một cái, ánh mắt yên lặng nhìn lui trở về phía sau, cô ngồi xổm xuống cầm lại nhìn kỹ thứ đá văng vừa rồi.

Ánh mắt của Liễu Thư nhìn chằm chằm thứ ở trong tay, động tác cũng đang khe khẽ rung động. Cho tới nay biểu tình của cô vẫn luôn rất bình tĩnh, nhưng lúc này sắc mặt đỏ lên. Eva bên kia thấy cô đột nhiên lại ngồi trở lại, nghĩ đến cô phát hiện rau dại gì đó, cũng không để ý lại thúc giục một tiếng, nhưng mà cô vẫn không nhúc nhích.

Hiện tại hai tai của cô đã bị che mất rồi, căn bản nghe không được thanh âm bên ngoài, trái tim nho nhỏ trong lồng ngực nhảy lên khỏi nói có bao nhiêu kích động. Liễu Thư không chút để ý tới Eva kêu gọi, nhìn thứ đó một hồi lâu mới phản ứng kịp, hoàn hồn trước tiên thì cái gì cũng không làm, ánh mắt sắc sảo đảo qua, hai tay cùng sử dụng bắt đầu đào bới trên mặt đất, tư thế rất hung mãnh, khí thế rất điên cuồng, quả thực không thể đỡ. Bộ dáng đó làm cho Eva đã chạy tới xem xét rốt cuộc cô bị làm sao đều ngốc ngây ngẩn cả người, một hồi lâu mới tìm được giọng nói của mình.

"Cậu... cậu làm sao vậy? Tiểu Thư?" Decibel thanh âm cũng nhỏ, dáng vẻ làm cô bị sợ, đồng thời xoay người về phía Oman dùng sức vẫy tay, tỏ vẻ nơi này rất không thích hợp.

"Ha ha ha, thật là, thật là, rốt cục tìm được rồi, tìm được rồi." Oman chạy lại đây nhanh hơn, chỉ là vừa đến còn không có nhìn kỹ bộ dáng Liễu Thư thì nhìn thấy cô đột nhiên nhảy cẩng lên. Sau đó chính là một trận cười to tố chất thần kinh, nâng đỡ thứ gì đó nhảy ở tại chỗ như con thỏ, hù hắn sửng sốt một trận, nên lấy ánh mắt hỏi Eva, đây rốt cuộc là làm sao vậy. Nhưng mà Eva cũng không rõ ràng lắm, hai người chỉ có thể yên lặng nhìn nhau, không biết như thế nào cho phải. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

"Đây là thứ gì tốt sao?" Vẫn là Eva tâm lý mạnh mẽ, trong khoảng thời gian này Vu y rất ít đi theo, tạm thời tìm không thấy người tin cậy, cô chỉ có thể tự lên.

"Thứ tốt, đương nhiên là thứ tốt rồi, thật thật là tốt." Luôn mãi bị hỏi, rốt cục thì lý trí của Liễu Thư quay trở lại, thoáng ngượng ngùng nhìn Eva và Oman hai mắt trừng lớn nhìn ngó mình. Cô ho khan hai tiếng, trấn định một chút mới lên tiếng cười nói: "Khoai lang khoai lang hai người xem." Cô ôm thứ gì đó đen tuyền vào trong lòng như bảo bối đưa tới trước mặt hai người, dáng vẻ như hiến vật quý.

Khoai lang là cái gì hả, khoai lang, bọn họ căn bản không biết có được không, Eva hứng thú không lớn: "Cậu chỉ vì cái này mà cao hứng sao?" Cười giống như đồ ngốc ấy, dọa cô nhảy dựng, hiện tại tim còn nhảy thình tịch đây này.

"Ha ha..." Ngây ngô cười gãi đầu, Liễu Thư kích động hoàn toàn không có tiêu tan đi, khoai lang đó, đây là khoai lang, ở hiện đại cũng là lương thực chủ yếu của nhân loại có được không. Hiện tại, bận đến bận đi không phải là bận rộn vì đồ ăn sao, bây giờ có loại lương thực vừa dễ trồng lại sản lượng cao như khoai lang này thì vấn đề đói no, chiếm được giải quyết thật to có biết không, không trách cô hưng phấn không thôi.

"Mình có thể mất hứng sao, đây là vật cao sản đó." Lầm bầm lầu bầu hồi lâu, phát hiện chỉ có một mình mình cao hứng hụt, nhất thời liếc mắt khinh bỉ thật kiêu: "Đừng xem thường nó được không, nó ở mình... ừm, là một loại thức ăn chính ở bộ lạc của mình, bao ăn no. Hơn nữa thời gian chứa đựng nó, có đôi khi cũng có thể giữ được một năm, trăm ngàn lần đừng xem thường nó, nếu như làm tốt, chúng ta không bao giờ sợ mùa đông tìm không thấy đồ ăn nữa."

Cái này thật sự làm Eva và Oman kinh sợ, bọn họ hoàn toàn sẽ không thể nào để ý khoai lang đen tuyền khó coi đào từ bên trong đất ra này, nhiều lắm là có thể làm bữa ăn ngon, không nghĩ tới cũng là một bảo bối lớn như vậy. Oman động tác mau, liền nhanh chóng bới ra một củ khoai lang bên trong cái hố Liễu Thư mới vừa đào ra. Càng lớn, đen tuyền, nhưng mà, hiện tại hắn một điểm không chê mà vứt bỏ, giương mắt chớp chớp nhìn Liễu Thư: "Phải ăn thế nào?"

Liễu Thư cực kỳ hưng phấn, trong lòng cao hứng không thôi, cũng không trách bọn họ vừa rồi không nhìn được hàng. Ở đây không có nguồn nước, cũng không thể gột rửa bùn bên ngoài khoai lang, vì thế chính là dùng cỏ trên mặt đất lau lau, lấy đồ cứng vặn bung nước thịt vàng nhạt lộ ra bên trong, tiếp theo một mùi thơm ngát cũng bay ra. Liễu Thư hút nước miếng, đã có bao nhiêu lâu cô không ngửi được vị ngũ cốc hoa màu, nằm mơ cũng mong nhớ, hu hu. Về sau rốt cục không cần lo lắng vấn đề táo bón, thật là thật đáng mừng làm sao, mừng muốn nhảy cẩng lên.

"Cứ ăn như vậy." Nói xong, Liễu Thư liền cắn một ngụm lên thịt non, lúc này cô hạnh phúc liền nhắm mắt lại hồi vị. Tư vị ngọt lành giòn tan dễ chịu quả thực làm cho cô muốn rơi lệ, cô cứ cho rằng đời này cũng không còn nếm được nữa, không nghĩ tới, ông trời vẫn là thực nể mặt cô, à, không đúng cảm tạ thần thú ở trên.

Nhìn của động tác Liễu Thư, Oman nhìn Eva, mà Eva nhìn Liễu Thư cũng bắt đầu ăn rồi, trông mong nhìn Oman. Vì thế hắn học theo lau bùn trên khoai lang, dùng sức vặn bung thịt non và chất lỏng bên trong ra, hắn ngửi được cũng nuốt nuốt nước miếng. Sau đó cũng không quản tầm mắt trông mong ngóng nhìn của Eva, tự mình cắn trước một miếng nhỏ nếm thử. Đồ dã ngoại, nhất là thứ không biết tên đều tồn tại nguy hiểm nhất định, vừa rồi Liễu Thư cứ ăn một ngụm như vậy, làm cho hắn muốn ngăn cũng không ngăn được, nhưng mà vì để bảo đảm, Oman vẫn tự mình thử xem trước. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

Thanh thúy ngọt lành, chỉ một ngụm thì hắn biết đây là không có độc, còn ăn vô cùng ngon. Lại liên tưởng đến Liễu Thư nói đây là một loại món chính trong bộ lạc của cô, ánh mắt của Oman lập tức sáng mười oát nói cũng không chừng. Hắn nhét nửa củ khoai lang mình cắn một ngụm vào trong tay Eva, bỏ xuống một câu "anh đi tìm chú Chris" sau đó cầm một nửa khác rồi lao nhanh chạy đi, hắn muốn đi báo tin tức tốt này.

Rốt cục được đền bù mong muốn ăn vào một ngụm khoai lang, lúc này ánh mắt Eva cũng híp lại, nhảy bật đến bên người Liễu Thư, kêu la: "Thật sự ăn ngon, khoai lang này còn có thể làm lương thực chính, chẳng lẽ có thể thay thế thịt để ăn sao?" Cô cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi, nhưng mà ngẫm lại hành động việc làm của Liễu Thư, làm cho cô tin tưởng gấp bội.

Đã bình tĩnh lại từ trong dư vị, cảm xúc của Liễu Thư cũng bằng phẳng hơn rất nhiều, hiện tại bình tĩnh hơn: "Thú nhân phải hấp thụ nhiều năng lượng, hẳn là không thể thay thế toàn bộ, nhưng mà khoai lang này chính là điểm ưu việt ấy. Nó cũng không chỉ có một loại ăn như chúng ta vừa rồi, nướng ăn hầm ăn chiên xào thế nào cũng ăn được, còn có thể hầm chung với thịt." Như vậy quả thực là được lời gấp đôi, nhu cầu của thú nhân đối với thịt ước lượng cũng sẽ giảm rất nhiều, thức ăn sẽ càng sung túc, khẩu vị cũng có thể nhiều thay đổi. Liễu Thư đang suy nghĩ dùng khoai lang làm ăn ngon như thế nào.

Rất nhanh Oman đã tìm được mấy người chú Chris đi tới, tìm được một loại thức ăn cao sản, là vật còn có thể làm món chính thay thế thịt để ăn ngon, làm sao mà không làm cho bọn họ kích động đây. Vu y không ở đây, chú Chris là người dẫn đầu, nên khẩn cấp đi tới, nhóm khác giống cái nhận được tin tức cũng chạy đến toàn bộ.

Làm một tên cật hóa, Kathy cảm thấy mình thật là rất không chuyên nghiệp, nhìn khoai lang trên tay Liễu Thư và Eva, trong lòng yên lặng rơi lệ. Mình không nên quá ham bát quái, đều bỏ lỡ ăn ngon như vậy, thật là rất đáng tiếc. Nhưng mà hiện tại cũng nôn nóng chạy đến, lấy khoai lang bị vặn bung ra ở trên tay mỗi người, đều cắn một ngụm, sau đó biểu tình giống như bị đánh mạnh, cuối cùng đều là tán tụng cao độ đối với loại đồ ăn khoai lang này.

"Chúng ta phải mau chóng nói cho tộc trưởng tin tức này, đúng rồi Liễu Thư đây là từ dưới đất tìm được, nên làm sao nhận ra được?" Chú Chris sau khi cẩn thận hỏi tất cả biện pháp ăn khoai lang rồi, sắc mặt nghiêm túc ra kết luận.

"Xem lá cây, kỳ thực rất dễ nhận biết." Liễu Thư hái xuống một lá khoai lang từ dưới đất đưa cho chú Chris, sau đó nói: "Lá cây khoai lang cũng là một loại rau dại, xào ăn thực sự ngon."

"A, thật sự, khoai lang quả thực đều là bảo vật." Có người tán thưởng nói, hơn nữa sau đó lại còn cẩn thận nghiêm túc nhận thức diện mạo lá khoai lang, bắt đầu tìm kiếm trên mặt đất.

Rễ cây khoai lang sinh sôi rất dài, khu vực này cũng là bọn họ mới đi tới, còn chưa có cẩn thận thu thập, lúc này mọi người đều cẩn thận một tìm thì rất nhanh đã phát hiện tung tích khoai lang, vì thế nơi này liền náo nhiệt lên.

"Nơi này nơi này, tôi tìm được rồi..."

"Nơi này cũng có, tôi thật không ngờ nhiều như vậy đâu."

"Tôi trở về thì làm ngay, còn sống mà ăn ngon như vậy, chín nhất định rất ngon."

Cảm xúc của mọi người đều bị kích động đến, chú Chris cũng không có ngăn trở, ngược lại chủ động chỉ huy mọi người cẩn thận thu thập. Chỉ là hôm nay thời gian thu thập đã đủ quá dài, bên trong sọt của mọi người đều chứa đầy một nửa, chứa thêm khoai lang cũng không bao nhiêu. Hơn nữa sắc trời cũng không sớm, cuối cùng cộng đi cộng lại, có thể chứa về bao nhiêu thì chứa, còn lại ngày mai nói sau.

Đợi khi trở về bộ lạc vừa nói cùng tộc trưởng, đến lúc đó dưới sự coi trọng cao độ, như vậy ngày mai toàn bộ khoai lang nơi này sẽ bị đào đi. Ngẫm lại phải cứng rắn đào lên, lúc này thạch trùy bên hông đã được phát huy công dụng. Giống cái cũng không có nanh vuốt đào đất gì đó như thú nhân, dùng công cụ là không thể tránh được.

Hết chương 38_Q2.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play