Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

"Cái này không tốt, cái kia, cô vẫn là cầm lại để chơi đùa đi." Dù rất muốn, nhưng tiết tháo vẫn còn, không thể tùy ý lấy đồ của người khác, rất không tốt.

Nhưng mà tiểu giống cái rất cố chấp, ôm tiểu ấu tể thú nhiều lông trực tiếp nhét bọn nó vào trong lòng Liễu Thư, sau đó vỗ vỗ tay cười nói: "Dù sao mấy vật nhỏ này lại không có bao nhiêu thịt có thể ăn, tặng cho cậu đi, để ngắm nhìn, tôi không cần chơi." Nói xong liền vẫy vẫy tay vui vui vẻ vẻ  ... chạy đi rồi.

Ôm tiểu ấu tể trong lòng, Liễu Thư hơi chút không nói gì, cái gì mà vỗ tay tán thưởng chơi đùa, cô cũng không phải muốn đùa có được không, thật sự là lên tiếng giải thích thế nào cũng không rõ ràng. Đảo mắt nhìn những người khác chung quanh, quả nhiên đều là dáng vẻ ngươi muốn chơi thì chơi đi, cô co rút khóe miệng, cuối cùng cái gì cũng chưa nói. Quên đi giải thích cũng sẽ trở thành che giấu, coi như nàng thích chơi đi 囧!

Đếm số lượng thì có sáu con tiểu ấu tể, một cục mao lông nho nhỏ, giống như biết mình bị bắt thành thức ăn, hiện tại tất cả cuộn vào nhau mà run rẩy, xem còn rất chọc người ta trìu mến. Cô dành ra một chỗ trong cái sọt của mình rồi cẩn thận bỏ mấy vật nhỏ thật đi vào, bộ dáng đó càng thêm chứng minh chuyện thực sự cô rất muốn chơi với mấy ấu tể này, lại làm cho cô đổ mồ hôi một phen.

Chỗ tốt của sọt làm cho tất cả mọi người khen không dứt miệng, vác ở trên lưng cũng không cố hết sức. Nhất là thời điểm cảm giác được đồ bên trong càng ngày càng nhiều, một loại cảm giác thỏa mãn nhàn nhạt mà đến, các cô thích ý không thôi. Những cái sọt này đều là dựa theo bản thân cao lớn nhỏ của mỗi người mà bện, các thú nhân cũng một người vác trên lưng một cái, chẳng qua thể tích có thể to hơn nhiều.

Sau đó chuyện thu thập cứ như vậy không ấm không nóng mà tiến hành, đợi mắt thấy thời gian không kém lắm thì các thú nhân thương lượng một chút rồi chuẩn bị đi trở về. Mọi người thấy coi như là thắng lợi trở về thì đều gật gật đầu đồng ý, đi ngược lại con đường đi đến. Chưa từng trải qua công việc đi một ngày đường phí thể lực như vậy, đều mệt không thôi nhưng cảm xúc mỗi người cũng tăng vọt, thật sâu cảm thấy mình làm cống hiến cho bộ lạc.

"Xoạch "

"Nha, đây là cái gì?" Kathy sóng vai Liễu Thư mà đi cười cười nói nói đột nhiên thân mình cứng đờ, sau đó thì cô nàng sờ lên đầu mình thì nhìn thấy cô cầm trên tay ra một cái vỏ trắng trắng.

"Phốc xuy..." Liễu Thư không nhịn được mà cười một tràng, người khác nghe được động tĩnh ngẩn người sau đó đều cười lên.

Kathy hổn hển: "Này này này... con chim này cũng rất xấu rồi, làm sao có thể để trứng rơi xuống." Còn rơi trên đầu cô.

Kathy khóc không ra nước mắt bĩu môi ném vụn vỏ trứng chim trên mình đầu xuống dưới, chỉ là trứng đã vỡ nát, làm cho cả đầu đều là dịch trứng, một cỗ mùi tanh có lau cũng lau không xong.

"Trước lau, trở về tẩy sạch thì tốt rồi." Cô ngừng cười đi qua giúp Kathy lau dịch trứng trên đầu, cũng nguy hiểm thật, hai người bọn cô sóng vai đi còn kém chút khoảng cách như vậy, phải nói quả nhiên nhân phẩm, được chứ.

Biết mình có tức giận thế nào nữa cũng chẳng có ích gì, chỉ có thể làm như vậy, nhưng mà Kathy vẫn là nghẹn một bụng tức giận, oán hận đến tổ chim trên cây. Abby ánh mắt tốt, thấy tình huống không đúng thì đã vội vã chạy tới, cũng không ghét bỏ cầm quần áo của mình đều giúp lau sạch sẽ dịch trứng trên người cô, còn một bên dỗ: "Đừng nóng giận, anh đi lấy cái tổ này xuống được không?"

Cô đang lo làm thế nào để phát tiết một chút, Abby vừa nói như vậy như nói vào trong tâm khảm cô, còn rất nghiêm túc gật gật đầu theo: "Được, anh lấy xuống đây."

Abby tuân lệnh cũng không chối từ, xem xét tổ chim trên cây rồi cũng không có hóa thú, một đôi cánh tay kiến ôm lấy thân cây, hai chân dùng sức đạp một cái, cọ cọ cọ hai ba cái thì bò đi lên. Nhìn tốc độ đó thú nhân và giống cái ở phía dưới đều trực tiếp trầm trồ khen ngợi, Liễu Thư cũng nghiêm túc nhìn, nhìn thấy Abby ngay cả tổ trứng chim đều lấy xuống hết, lại thấy dáng vẻ đắc ý của Kathy một, không khỏi bật cười. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh

"Cậu muốn làm trứng chim ăn thế nào?" Với Liễu Thư, Kathy muốn tổ trứng này đơn giản chính là muốn ăn.

"Mình không ăn." Không nghĩ tới Kathy cũng là lắc đầu: "Trứng chim không thể ăn, thật tanh."

"Gì?" Liễu Thư không nói gì, trứng chim đúng thật là tanh, nhưng mà dịch trứng được không, nếu như làm chín ăn rất ngon nha.

"Tiểu Thư, em cũng muốn sao, tôi cũng đi lấy một tổ cho em chơi được không?" Thấy Liễu Thư để bụng với trứng chim như vậy, làm bạn lữ tốt tương lai, Allen cũng rất khéo hiểu lòng người tiến lên nói.

Chơi? Cái tình huống gì?

"Được, anh lấy cho tôi một chút." Đột nhiên nghĩ đến có lẽ thời điểm Allen bọn họ ăn trứng chim chưa bao giờ làm chín qua bọn nó, đây rốt cuộc cái hiểu lầm là thế nào, bỏ qua một món thức ăn rồi.

Allen hành động cũng rất là nhanh, bên này nói xong bên kia đã xem xét đến tổ chim trên một thân cây rồi trèo lên trên. Liễu Thư nhìn chằm chằm, nghĩ nghĩ lại vội nói: "Allen không cần lấy hết, một tổ lấy vài cái là được, chừa lại chút." Cô còn làm không được đuổi tận giết tuyệt, huống chi đây cũng là có lợi cho liên tục phát triển về sau.

"Cậu cần nhiều trứng chim như vậy làm cái gì, ăn hả, không thể ăn đâu." Đối với thứ gì từng nếm qua không thể ăn, ký ức của Kathy hãy còn mới mẻ, thiện ý khuyên can nói.

Liễu Thư bất đắc dĩ bật cười, liền hỏi: "Thời điểm các cậu ăn thì ăn sống à?"

"Ăn sống?" Kathy cũng thông minh, một chút thì hiểu: "Trứng còn có thể ăn chín?" Không thể trách bọn họ, bên ngoài trứng mặt còn có tầng vỏ trứng, bọn họ biết bên trong là dịch trứng, là nước, ai biết còn có thể đổi lại một cách ăn là làm chín, đây tuyệt đối là một loại hiểu lầm thực bất đắc dĩ nha.

"Ăn chín thế nào?" Giống cái lúc trước đưa mấy con tiểu ấu tể thú nhiều lông cho Liễu Thư chơi đùa tò mò hỏi: "Chẳng lẽ nướng ăn?" Giống như nướng thịt.

"Đúng vậy, có thể nướng ăn, trứng này làm thế nào ăn cũng ăn ngon hết, nướng ăn, luộc ăn, chiên ăn... Rất nhiều cách làm." Thật sự là bị ăn thịt nướng nhàm chán, liền nói hết cách để làm món trứng ăn, bản thân Liễu Thư đã tuôn ra đầy nước miếng, không được, càng nói càng thèm.

Những người khác không có ăn qua nhiều chủng loại trứng như vậy, cho nên nói ăn ngon cũng không tưởng tượng được, nhưng nhìn bộ dạng Liễu Thư hai mắt tỏa ánh sáng nhìn chằm chằm một tổ chim Abby lấy được, còn không ngừng nuốt nước miếng, cũng có thể nghĩ. Vì thế cũng đều tiến lên hỏi trứng này nên làm như thế nào, có kỹ xảo gì không.

Sau đó Liễu Thư liền rất thống khổ giảng thuật một lần cách ăn trứng và thực hiện, vừa nói vừa nghĩ các loại mỹ thực, hu hu, rất thống khổ có được hay không. Từ lúc đến đây tới nay cô đều tận lực không nghĩ, không nghĩ tới hôm nay chỉ một cái không nắm chắc, bị thứ không thuộc về mình tra tấn.

Allen từ trên cây thật lâu mới xuống dưới, vì kiếm nhiều một chút, hắn trực tiếp từ cây này nhảy đến trên một thân cây khác, cũng giảm đi qua đi lại. Thời điểm xuống dưới dùng áo lót da thú của mình bọc không ít chim trứng trở về. Liễu Thư chạy tới thì nhìn thấy, cừ thật, có mấy chục cái luôn, Allen cứ như vậy còn ngây ngốc hỏi "Có đủ hay không".

"Đủ đủ, đủ cho chúng ta ăn được mấy bữa rồi." Liễu Thư vội nói, miễn cho hàng này lại trèo lên nữa.

Nghe xong Liễu Thư nói cách ăn trứng chim, nhóm giống cái đều muốn kiếm chút trứng trở về làm ăn thử xem. Kathy đã sớm không nhịn nổi, để cho Abby lại lên cây kiếm thêm cho cô ấy, những người khác nhìn cũng không có ý kiến gì. Dù sao Allen và Abby đều có thể nói là bạn lữ người ta, nhưng thú nhân đi theo cũng không phải nhìn không, lúc này chính là thời khắc thể hiện chính mình, lập tức đều bò lên cây đi lấy trứng chim.

Vừa rồi Allen ở trên cây không có nghe được lời Liễu Thư nói, hiện tại thấy bộ dạng nhóm đồng bạn thì không khỏi ngạc nhiên: "Làm cái gì vậy?" Đều chạy lên rồi.

Vuốt mấy chục cái trứng chim màu sắc rực rỡ, Liễu Thư cười thấy răng không thấy mắt, thuận miệng đã nói ra lời nói vừa rồi bản thân với các cô ấy.

"Thì ra là như vậy, kỳ thực trước kia tôi cũng nướng qua trứng chim." Allen cười nói.

"Anh cũng nướng qua, có ăn không?" Cũng không kinh ngạc, nướng trứng chim này không có gì phải kỳ quái, cô còn đang kỳ quái, trong bộ lạc thế nhưng không biết ăn trứng chim chín thôi.

"Cũng ăn." Nói đến này Allen rất ngượng ngùng, nhức đầu nói: "Nướng quá lâu, đều khét, hơn nữa tôi cũng không có giống như em nói là bóc vỏ mà trực tiếp ăn..." Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh

Còn lại không cần nhiều lời Liễu Thư cũng có thể tưởng tượng, vốn là trứng chim nướng khét ngươi còn ngay cả vỏ cũng ăn, hương vị đó cũng không quái dị chết sao. Cũng khó trách hắn sau đó sẽ không lại trải qua việc này, cô buồn cười vỗ vỗ bả vai dày rộng thú nhân, nhưng mà vì thân cao nên vẫn còn thật đáng tiếc chụp ở trên cánh tay.

Liễu Thư vui sướng an ủi nói: "Cũng đừng chán nản, sau khi trở về tôi làm cho anh một bàn tiệc toàn trứng, cho anh ăn ngon."

Thực vui vẻ vò đầu, bộ dạng thú nhân giống như là một con khuyển khổng lồ, còn cái loại đặc biệt trung thành này: "Ừ, đều nghe lời em."

Không thể không nói một chút, Liễu Thư thích nghe những lời này, một câu bao quát tất cả, một sự sủng nịnh vô điều kiện, hương vị ở trong đó, cô thích.

Có các thú nhân ra tay, trứng chim dễ như trở bàn tay, cuối cùng từng giống cái đều mang theo hơn mười một hai mười trứng chim, các cô cười ánh mắt đều mị như trăng lưỡi liềm, vui vẻ không thôi, tay ôm sọt lại gắt gao không buông.

"Ít nhiều nhờ mình nha." Trên đường trở về Kathy ôm chiến lợi phẩm của mình, nhỏ giọng nói chuyện với Liễu Thư.

"Vì sao?" Cô nhíu mày nhìn cô ấy, muốn nhìn một chút có thể nói ra được đạo lý lớn gì.

Kathy kiêu ngạo hừ một cái, lại giống như một con khổng tước nhỏ, vểnh khóe miệng nói: "Nếu không trứng chim đó vừa vặn rơi trên đầu mình, làm sao mà mọi người biết trứng chim còn có nhiều cách ăn như vậy."

Liễu Thư cười không thôi, hàng này chính là còn nhiều ngụy biện mà, nhưng mà cũng không sai, thật là trứng chim đó rơi tốt, chợt gật đầu: "Đúng đúng, cậu nói rất đúng."

Cả đầu đầy mồ hôi trở lại bộ lạc, như dự đoán là toàn bộ mọi người bên trong bộ lạc đang nghênh đón bọn họ. Ừm, được rồi, lần đầu tiên đi là muốn coi trọng một chút, đây coi như là sự kiện trọng đại có thể ghi vào lịch sử bộ lạc.

Tộc trưởng dẫn dắt đội săn bắn cũng đã trở về, xem ra là trở về trước tiên. Chính là các cô, khi nhìn đến mỗi người đều bình an không tổn hao gì, lại còn mang về đến không ít đồ ăn, tất cả mọi người bắt đầu hoan hô, nhóm giống cái lại cảm thấy kiêu ngạo không thôi. Trước kia bọn họ đều tương đương là sâu gạo, mặc dù ở trong bộ lạc, giống cái là trân quý, các cô cũng cho là như vậy, nhưng mà lần đầu tiên các cô cảm thấy có năng lực làm chút chuyện vì bộ lạc, sẽ làm các cô càng thỏa mãn. Cái này giống như cũng không kém so với các thú nhân nâng niu.

Lần đầu tiên thu thập thành công, lúc này làm cho tộc trưởng liền quyết định nhóm người thứ hai ngày mai cũng ra ngoài, vẫn là mười thú nhân đi theo, cái này phải đợi sau khi nhân số hoàn toàn ổn định mới có thể giảm bớt số lượng vừa phải.

Đồ do nhóm giống cái mang về đến đều được thống nhất phân chia, bộ lạc đã sớm thực hành chế độ tư hữu, nhưng mà hiện tại cái hoạt động thu thập này còn đang kỳ thí nghiệm, thứ hái được tạm thời tất cả mọi người chia đều. Lĩnh xong phần của mình Liễu Thư lôi kéo Allen chạy nhanh về nhà, cô không thể chờ đợi được.

"Tiểu Thư." Chỉ là tiếng kêu gọi phía sau làm cho cô muốn bỏ qua cũng khó.

Kathy bịch bịch đuổi theo, hai mắt sáng lấp lánh: "Mình không biết làm trứng chim, hôm nay ăn ở nhà cậu, cậu làm cho mình nhìn đi, nha trứng chim của mình đều cho cậu." Cũng không chuẩn bị ăn không phải trả tiền, Kathy đưa hết sọt của mình, sau đó tiếp tục dùng ánh mắt chờ đợi nhìn cô.

Kiêu ngạo nhìn hai mắt, tự biết là tránh không khỏi, Liễu Thư chỉ có thể bất đắc dĩ liếc nhìn cô ấy một cái: "Đã sớm quen các cậu cọ cơm rồi, đi thôi, cũng gọi Alice và Eva Oman tới đi, chúng ta tụ tập một chút, coi như là chúc mừng cho hôm nay lần đầu thu thập thành công."

"Ừ ừ, được, vậy mình đi gọi." Đặc biệt ân cần gật đầu, Kathy liền giống như con chó nhỏ, quả nhiên cật hóa là không có tiết tháo và hạn cuối.

"Mệt mỏi thì mặc kệ bọn họ." Bạn lữ của mình thì mình đau lòng, tuy rằng bây giờ còn không tính, Allen cũng mặc kệ đó.

"Không có việc gì, vài món thức ăn mà thôi, đi, chúng ta mau trở về thôi." Nhiều người như thế này, coi như là cơm tập thể.

Nhiều trứng như vậy, Liễu Thư nghĩ nghĩ rồi quyết định phân phối, làm trứng chiên, lại luộc hai cái, nướng cũng không kém. Đúng rồi, còn có bánh ga-tô, cái này ăn ngon, cấp cho tiểu Lỗ Cách nhà Eva ăn là rất tốt. Dù sao đứa nhỏ này đã muốn cai sữa, mấy ngày nay đều ăn thịt nhũ quả nghiền nhuyễn, ừm, đứa nhỏ thú nhân quả nhiên trưởng thành khả quan, ngay cả thời kỳ phát triển cũng ngắn hơn con người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play