Vương Hoan Hỉ là một tên béo, việc làm được không nhiều lắm, cũng rất ít nói.

Hắn và đám Trương Tùng Bách, Ban Mục không cùng tổ, Ban Mục cũng vì nghe người ta nói hắn có dao tốt nên muốn mua, bởi vậy mới kết bạn với hắn.

Vương Hoan Hỉ luôn mang theo ba bốn con dao trên người, bán hết sẽ không còn. Ban Mục lúc ấy mua chính là cái cuối cùng. Nhưng khi trả tiền, hắn tinh mắt, thấy bên hông Vương Hoan Hỉ còn có một chiếc dao găm ngắn. Dao găm bọc bởi mấy lớp vải dầu, giắt trên đai lưng của Vương Hoan Hỉ, nếu chẳng phải chuôi dao có gắn một viên hồng ngọc cực kỳ bắt mắt, Ban Mục chưa chắc đã chú ý tới.

Ban Mục muốn mua con dao đó, bởi vì vừa ngắn vừa nhỏ, tiện mang theo, cũng tiện sử dụng. Nhưng Vương Hoan Hỉ lại giấu nó vào trong lồng ngực, nói rằng không bán.

Ngày ấy Vương Hoan Hỉ uống chút rượu, nói cũng nhiều hơn. “Đây là Lỗ Vương ban cho ta.” Hắn nhỏ giọng nói, như chia sẻ với Ban Mục một bí mật lớn.

Vương Hoan Hỉ nhắc tới “Lỗ Vương” không phải Lỗ Vương hiện tại, mà là lão Lỗ Vương đã chết từ lâu. Hắn nói mình từ nhỏ sinh ra ở vương phủ, lớn lên ở vương phủ, khi mười tuổi đã đi theo Lỗ Vương lang bạt xung quanh, còn từng cứu Lỗ Vương một mạng. Con dao này chính là phần thưởng cho ân cứu mạng.

Sau khi lão Lỗ Vương qua đời, hắn như cũ ở trong phủ làm việc, có điều chủ nhân đổi thành Lỗ Vương trẻ tuổi.

Ban Mục là một ánh chàng lỗ mãng, bình thường ngoại trừ vào quán trà nghe người ta bình thư, sao có cơ hội biết đến việc này. Vương phủ, vương gia, kiến công lập nghiệp, thiên hạ, đó là những thứ hắn nghe qua nhưng tuyệt đối không thể chạm tới. Hắn trở nên hưng phấn, không ngừng khuyến khích Vương Hoan Hỉ nói tiếp.

Nếu những gì Vương Hoan Hỉ nói là thật, Ban Mục hiếu kỳ nhất chính là, tại sao hắn lại tới lò gạch làm việc.

Một người từng có ân cứu mạng với lão Lỗ Vương, kết cục kém nhất cũng có thể là mang theo chút bạc về quê, chung quy không đến mức phải tới chỗ này chịu khổ.

Nhưng Vương Hoan Hỉ lại ngừng lại, sau đó không chịu nói nữa.

Nơi có người nhất định không thể thiếu đủ loại bàn tán, Vương Hoan Hỉ không nói, nhưng có người quanh co lòng vòng nghe ngóng được một chút.

Vị Lỗ Vương hiện tại cực kỳ sủng ái Lỗ Vương phi và thế tử, Vương Hoan Hỉ chính là vì ỷ mình trên người có công lao, mạo phạm Lỗ Vương phi và thế tử, Lỗ Vương phi trong cơn giận dữ đuổi hắn ra khỏi vương phủ. Dưới sự chu toàn của Lỗ Vương, hắn bị sắp xếp đến lò gạch làm việc cực nhọc một năm, “lấy công chuộc tội” – nghe đâu lúc ấy là nói như vậy.

Ban Mục không biết đó là thật hay giả, nhưng hắn từng chứng thực với Vương Hoan Hỉ, Vương Hoan Hỉ không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nhe răng ra với hắn, hung hăng hét một tiếng.

Hắn đang ở chỗ của Lưu Phương Thốn, nhưng vẫn nghĩ đến Vương Hoan Hỉ. Lưu Phương Thốn còn đang nói chuyện với Trương Tùng Bách, cẩn thận miêu tả dáng vẻ của Vương Hoan Hỉ. Bởi vì Lưu Tiểu Đao đã chết, tổ của Trương Tùng Bách thiếu một người, Lưu Phương Thốn liền sắp xếp cho Vương Hoan Hỉ tới tổ bọn họ, dù sao cũng phải đủ bốn người.

“Vương Hoan Hỉ có học võ.” Lưu Phương Thốn nói, “Các ngươi phải nghĩ cách.”

“Chúng ta nghĩ cách?” Trương Tùng Bách cười lạnh nói, “Lưu đại nhân bảo chúng ta đi giết người, chẳng lẽ không cho chúng ta chút công cụ gì đó?”

“Thuốc nổ các ngươi sẽ làm, dao các ngươi cũng có, còn cần ta cho các ngươi cái gì?”

“Cái gì cần thì cho cái đó.” Trương Tùng Bách xoa xoa tay, “Cái khác không nói, ngươi nói miệng với chúng ta một người sáu mươi lượng, dù sao cũng phải viết cái giấy cam đoan đi?”

Lưu Phương Thốn tựa như nghe được chuyện cười, bật cười thành tiếng: “Cam đoan? Ta viết cái gì? Ba người Trương Tùng Bách, Ban Mục,Lưu Đại Lực, nhiều lần giả tạp sự cố lò gạch,cố ý giết người?”

Trương Tùng Bách ánh mắt nghiêm túc: “Nếu không cam đoan, như thế nào chứng minh ngươi sẽ thật sự cho chúng ta sáu mươi lượng?”

“Cho dù không có gì chứng mình, chẳng lẽ các ngươi sẽ không làm?” Lưu Phương Thốn hỏi.

Ban Mục thầm nghĩ đương nhiên không có khả năng. Nhược điểm bị nắm lấy,so ra vẫn kém bị quan phủ bắt được. Lưu Phương Thốn nhìn như đang thương lượng, trên thực tế là uy hiếp.

Nhưng Lưu Phương Thốn lại đột nhiên thay đổi, trở nên ôn hoà: “Nhưng ta cũng rất hiểu sự cố kỵ của các ngươi, tiền chắc chắn sẽ có, ta cho các ngươi một trăm lượng trước, coi như tiền đặt cọc.”

Trương Tùng Bách thoáng trầm mặc, giống như đang suy nghĩ. Ban Mục quen thân với hắn, biết trong lòng Trương Tùng Bách đang nghĩ đến một việc giống mình: Lưu Phương Thốn dùng việc này ép ba người bọn họ giết người, nhưng việc giết người này cũng tuyệt đối không thể thất thủ, bằng không hắn sẽ chẳng đưa cho bọn họ một trăm lượng để ổn định trước khi ra tay.

“Làm như trước đây là được, các ngươi đã làm quen rồi, ta tin các người.” Lưu Phương Thốn thấp giọng nói, “Không cần bẩm báo chi tiết với ta, chỉ cần cam đoan Vương Hoan Hỉ sẽ chết là được.”

Trên đường xuống núi, Ban Mục đột nhiên hỏi một câu.

“Tại sao họ Lưu không cần chúng ta bẩm báo với hắn?”

Trương Tùng Bách đi tuốt đằng trước, nghe vậy quay đầu lại lộ ra nụ cười dữ dằn.

“Bởi vì hắn không muốn dính dáng gì tới chuyện này, hắn chỉ là kẻ truyền lời, không cần biết quá nhiều chuyện.” Hắn nói, “Chúng ta phụ trách giết người, họ Lưu phụ trách truyền đạt, mà thực chất muốn giết Vương Hoan Hỉ, lại là một người khác.”

Lưu Đại Lực trước sau không lên tiếng lúc này rốt cuộc mở miệng.

“Vương Hoan Hỉ rốt cuộc là ai?”

Trương Tùng Bách đang định nói mặc kệ là ai ra tay trước rồi nói sau,Ban Mục lại đáp: “Ta biết. Hắn trước kia là quản gia của Lỗ Vương phủ.”

Hai người còn lại nhất thời đứng khựng lại, vẻ mặt âm tình bất định.

Bọn họ giết người, giết những thiếu niên không quen biết, giết vợ của em trai mình, đều không đáng sợ bằng việc giết một quản gia của vương phủ. Đó là thế giới mà những người như họ cả đời đều không thể tới gần hoặc chạm vào. Trong lúc trầm mặc, ngay cả Ban Mục cũng thấy không ổn.

“Chúng ta có phải ….không nên đồng ý hay không?” Hắn lắp bắp hỏi.

Không đồng ý thì cũng đã đồng ý rồi, hơn nữa nhược điểm ở trong tay người ta, không thể không đồng ý. Khi nói chuyện ba người đã tiến vào khu rừng giấu thi thể, Lưu Đại Lực chửi thầm một câu “con mẹ nó”, bước vào bụi cây, hai tay túm một cái, đồng thời khiêng hai cái xác lên.

“Xử lý mấy thứ này trước rồi nói sau!” Hắn hung tợn quát, “Em trai ta phải xuống mồ!”

Trương Tùng Bách phát ra tiếng cười lạnh, không tiến lên giúp, lập tức đi đến trước xe ngựa ngồi lên càng xe.

Xe ngựa thong thả mà đi, tìm kiếm nơi vứt xác thích hợp. Ban Mục và Lưu Đại Lực ngồi trong xe,thi thể của Lưu Tiểu Đao ngay dưới chân Lưu Đại Lực. Ban Mục thấy Lưu Đại Lực giẫm lên tay Lưu Tiểu Đao, nhưng Lưu Đại Lực vẫn còn đang chăm chú đếm tiền trên người mình, không chú ý tới. Khi đi qua bên ngoài thành Bồng Dương, Lưu Đại Lực xốc mành xe lên,sau tường thành cao ngất, là một vùng đèn đuốc sáng trưng, ca múa uyển chuyển, làn gió mang theo mùi hương.

“Chỗ này là Kim Yên Trì, ngươi biết không?” Hắn đếm xong tiền, nhét ngân lượng vào trong ngực, cắn răng cười nói, “Là chốn trăng hoa nổi tiếng nhất bên bờ sông Úc Lan. Mặc kệ hắn muốn giết ai, giết một người là giết, giết mười người cũng là giết. Giết xong rồi, cầm tiền, ta mang ngươi đến nơi này chơi đám đàn bà mềm đến vắt ra nước này!”

Ban Mục vẫn nhìn thi thể bị hắn giẫm đến gãy xương tay dưới chân hắn, không trả lời.

Lúc này Tẩm Sương Viện trong Kim Yên Trì đã hỗn loạn.

Sương Hoa trở lại Tẩm Sương Viện vẫn nôn mửa, đầu đau như muốn nứt ra. Tư Mã Phượng và A Tứ chờ ở chỗ này hấp tấp lao tới, lại hấp tấp ôm Sương Hoa về phòng nàng.

Tú bà gấp đến độ nói năng loạn cả lên: “Sương Hoa bệnh rồi! Ngươi….Tư Mã thiếu gia tối nay đừng nghe gảy đàn nữa được không”

“Không nghe không nghe.” Tư Mã Phượng cẩn thận đặt Sương Hoa lên giường, bước nhanh ra ngoài. “Ma ma, nếu Sương Hoa không thoải mái, ta đi tìm thầy thuốc đến xem cho nàng. Vị này chính là thiếp thân người hầu của ta, từng theo Cam lệnh sử học y thuật, hắn có thể giúp Sương Hoa xem bệnh.”

A Tứ: “….Khụ, đúng, ta có thể.”

Tú bà lúc này mới thoáng bình tĩnh lại, không đuổi A Tứ ra ngoài nữa.

Tư Mã Phượng cưỡi ngựa tới, lúc này lập tức lên ngựa chạy ra khỏi Kim Yên Trì. Biên Cương cùng hai người họ đồng thời rời khỏi, Tư Mã Phượng và A Tứ phải ở Kim Yên Trì chờ Sương Hoa, còn Biên Cương phụ trách tuần tra. Tư Mã Phượng vừa rời khỏi Kim Yên Trì chưa được bao xa liền trông thấy hắn, tức khắc gọi hắn lại.

“Biên Cương, làm phiền ngươi một việc. Sương Hoa cô nương ở Tẩm Sương Viện xảy ra chút chuyện, ta hiện tại đi mời thầy thuốc, nhờ ngươi canh giữ Tẩm Sương Viện. A Tứ đã ở bên trong.”

Biên Cương mờ mịt: “Có thể thì có thể, ta tuần tra xong rồi. Nhưng các ngươi đêm nay….Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ai cũng sốt ruột như vậy?”

“Không thể nói rõ ngay được.” Tư Mã Phượng vội vàng nói, “Việc này liền nhờ ngươi. Xong việc này, ta nhất định sẽ bảo Cam Nhạc Ý nhận ngươi làm đệ tử nhập thất, mỗi ngày đối mặt dạy ngươi phân biệt dược thảo.”

Biên Cương nhất thời vui vẻ: “Rất tốt rất tốt.”

Tư Mã Phượng cũng không dám thật sự đi tìm thầy thuốc. Đầu tiền hắn về nhà một chuyến, bảo thị vệ trông cửa truyền lời cho Cam Nhạc Ý, bảo hắn lập tức mang theo hòm thuốc tới Tẩm Sương Viện. Sau khi dặc dò xong, Tư Mã Phượng ngựa không dừng vó, lao về phía Lỗ Vương phủ.

Theo như những gì xa phu nói, Sương Hoa khi từ Lỗ Vương phủ đi ra sắc mặt như thường, cũng không thấy mệt mỏi, nhưng ở trên đường đột nhiên phát bệnh. Tư Mã Phượng không hiểu vì sao, mơ hồ cảm thấy ngọn nguồn căn bệnh này hẳn là ngay tại Lỗ Vương phủ.

Lao tới Lỗ Vương phủ mất không ít thời gian. Trên đường trải qua mấy trạm gác, vì hắn tối nay mang theo lệnh bài năm đó hoàng đế ban cho Tư Mã Lương Nhân, cả đường thông suốt không gặp cản trở.

Khi cách Lỗ Vương phủ còn có nửa dặm, hắn trông thấy Tư Mã Lương Nhân.

“Cha.” Tư Mã Phượng lập tức ruổi ngựa tiến đến, đem chuyện của Sương Hoa nói với ông.

“Vừa hay, ta cũng có một việc muốn nói với con.” Tư Mã Lương Nhân cùng hắn cưỡi ngựa mà đi, “Lỗ Vương vô cùng có khả năng đã gặp lại Văn Huyền Chu từ Thiên Sinh Cốc trở về.”

Tư Mã Phượng lắp bắp kinh hãi: “Sao cha biết?”

“Hắn tối nay hứng khởi, ở bữa tiệc cùng người ta tiến hành một phen biện luận. Nội dung biện luận không có gì nổi bật, nhưng hắn không chỉ một lần nhắc tới, thiên hạ điển tịch, đều tập hợp ở Kiệt Tử Lâu.” Tư Mã Lương Nhân thanh âm trầm ổn, mơ hồ lộ ra lo lắng, “Ta cẩn thận suy nghĩ, hiểu biết của Văn Huyền Chu với Kiệt Tử Lâu, có lẽ xa xa không kịp Lỗ Vương.”

Tư Mã Phượng lại kinh ngạc: “Nhưng Lỗ Vương không phải giang hồ nhân sĩ.”

“Nhưng con chớ quên, thầy của Điền Khổ từng là người trong triều.” Tư Mã Lương Nhân nói, “Mục Nhai là người giỏi ghi nhớ hiếm thấy trên đời, giang hồ ai cũng biết. Nhưng trong triều biết đến người giỏi ghi nhớ, vô cùng có khả năng không phải Mục Nhai mà là Điền Khổ. Ta và con cũng không biết thầy của Điền Khổ có từng nhắc đến vị đệ tử hiếm thấy này với người khác hay không.”

Tư Mã Phượng đột nhiên lạnh run.

Văn Huyền Chu luôn tìm người giỏi ghi nhớ, được gọi là “Thần ức nhân”. Cuối cùng hắn tìm thấy Trì Dạ Bạch – nhưng nếu “Thần ức nhân” kia trên thực tế chỉ chính là Điền Khổ thì sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play