Trì Dạ Bạch vặn thân kiếm, lưỡi kiếm đối diện với lòng bàn tay của Phương Trường Khánh, người lại trượt xuống dưới. Phương Trường Khánh tóm trượt, đang giữa không trung mà vẫn liên tục đá ra vài cú, trúng bả vai Trì Dạ Bạch.
Ngoại gia công phu của Phương Trường Khánh rất lợi hại,hắn một kích không trúng, người đã đáp xuống đất, lòng bàn chân vừa dẫm lên đất, lại đánh về phía Trì Dạ Bạch.
Giữa Tư Mã Phượng và Trì Dạ Bạch hắn chọn Trì Dạ Bạch là có lý do. Phương Trường Khánh từng đối mặt với Tư Mã Phượng, hắn biết đó là một đối thủ lợi hại, nhưng ngày đó Trì Dạ Bạch cải trang thành một bệnh quỷ,hắn chỉ liếc vội qua, không kịp nhận ra chi tiết võ công của đối phương. Chọn Trì Dạ Bạch đương nhiên có phần nào mạo hiểm, nhưng nếu chọn Tư Mã Phượng, hắn chắn chắn đánh không lại.
Trong ngõ vốn tối tăm, hai người kích đấu trong bóng tối, nhưng không ai lên tiếng. Đôi tay của Phương Trường Khánh mạnh mẽ đầy uy lực, mũi kiếm của Trì Dạ Bạch cũng linh hoạt tới cực điểm,ngõ vừa nhỏ vừa chật, thế nhưng kiếm không hề đụng tới vách tường và mặt đất, một tiếng va chạm cũng không.
Phương Trường Khánh lúc này đã hơi hối hận. Võ công của người này, có thể cùng kẻ lớn giọng kia sàn sàn như nhau.
Hắn vừa nghĩ như vậy, mở bàn tay,vỗ lên vách tường.
Vách tường đã xưa cũ, không chịu nổi sức mạnh của hắn, nhanh chóng nứt ra một cái khe. Phương Trường Khánh một tay chống đỡ thế công của Trì Dạ Bạch, tay còn lại nắm đá vụn trên tường, vận khởi nội lực, hút hòn đá lên tay mình.
Nhưng hắn không dự đoán được chính là, người trước mặt này tựa hồ biết lý do hắn đập vỡ vách tường, mũi kiếm hơi mỏng kia dựa tường đâm tới, trong bóng đêm chuẩn xác vô cùng đâm vào cổ tay hắn.
Mũi kiếm khảm vào thịt, xoay nửa vòng, rồi gẩy một nhát.
Phương Trường Khánh phát ra tiếng kêu thảm – gân tay phải của hắn đã bị cắt đứt.
Trì Dạ Bạch thu kiếm, cúi đầu nhìn người quỳ gối thở trước mặt mình.
Nếu hắn đã biết vị “Trường Khánh ca” này rất có khả năng là người tử sĩ am hiểu Khoá Hầu Công, đương nhiên cũng lập tức nhớ tới những chuyện mình đã nghe. Họ tên của người tử sĩ đó hắn trái lại chưa nghe nói bao giờ, nhưng biết hắn có nội lực quái dị, có thể hấp thụ ngoại vật nhỏ lên hai tay. Nghe nói thảm án diệt môn ngoại trạch của một vị Vương gia nào đó trong kinh là do hắn làm, hắn bẻ gẫy hai thanh kiếm, đem hơn chục mảnh lưỡi kiếm mỏng hút lên tay, chưa đầy nửa canh giờ, đã giết hại hơn trăm tính mạng trong nhà kia.
Tay phải của Phương Trường Khánh đã bị phế, Trì Dạ Bạch thầm cảm thấy đáng tiếc: loại nội lực quái dị này hắn mới nghe lần đầu, nếu là có thể, hắn rất bằng lòng cẩn thận hỏi một chút.
“Ngươi họ gì?” Trì Dạ Bạch hỏi.
“…Phương.” Phương Trường Khánh cắn răng trả lời.
Trì Dạ Bạch lấy dây thừng từ trong người ra, thoáng do dự. Bắt giữ phạm nhân, hắn luôn cùng làm với Tư Mã Phượng. Nếu là truy bắt, hiện trường không thể sạch sẽ chỉnh tề được. Tư Mã Phượng biết hắn yêu sạch sẽ, cái việc trói phạm nhân này luôn là hắn đến hoàn thành, không để Trì Dạ Bạch làm.
Hắn giũ dây thừng, đi về phía Phương Trường Khánh.
Phương Trường Khánh vốn quỳ trên đất đột nhiên ngẩng đầu lên.
Trì Dạ Bạch không thấy rõ hắn làm gì, nhưng theo bản năng liền lui ra sau.
Phương Trường Khánh thế nhưng dùng tay trái của hắn, trực tiếp cạy lên một khối gạch xanh rất nặng dưới đất.
Gạch xanh bị ném về phía Trì Dạ Bạch, Trì Dạ Bạch đang định né tránh, khối gạch đột nhiên vỡ vụn, là bị Phương Trường Khánh từ phía sau đánh nát.
Phương Trường Khánh không phải muốn dùng khối gạch công kích hắn, hắn chỉ nhân cơ hội đập vỡ khối gạch, nhiễu loạn tầm mắt – Trì Dạ Bạch nhíu mày, phương pháp này rất ngốc, nhưng quả thật hữu hiệu. Trước mắt tối đen, tiếng đá vụn va chạm gần như át đi tiếng hô hấp của Phương Trường Khánh, trong lúc nhất thời hắn không phân biệt được. Trì Dạ Bạch nháy mắt hiểu ra dụng ý của Phương Trường Khánh, hai tay run lên, đem nội kình rót vào dây thừng.
Dây thừng mềm dẻo trở nên thẳng băng. Trì Dạ Bạch mặc kệ đá vụn trước mặt, nhắm mắt lắng tai nghe ngóng hô hấp và tiếng động của Phương Trường Khánh, mũi chân xoay tròn trên đất.
Khi Phương Trường Khánh lẻn đến bên cạnh hắn, Trì Dạ Bạch tung mạnh dây thừng ra, đánh trúng mũi Phương Trường Khánh!
Phương Trường Khánh quỳ phịch xuống trước mặt Trì Dạ Bạch, bởi vì chóang váng mà không đứng dậy nổi, nằm rạp ra đất.
Trì Dạ Bạch giật tung dây thừng, không trói tay chân hắn, mà trực tiếp vòng qua cổ hắn, khống chế nửa thân trên Phương Trường Khánh.
Phương Trường Khánh há mồm thở dốc. Trì Dạ Bạch ngửi thấy mùi máu: mũi của Phương Trường Khánh bị gãy, máu không ngừng chảy ra.
“Ngươi nín thở, ta cũng vậy. Ta nhất thời không nhận ra vị trí của ngươi, ngươi cũng không phân biệt ra vị trí của ta.” Trì Dạ Bạch nói, “Cho nên ta động mũi chân, ý nhắc nhở ngươi. Ngươi có thể biết đó là cái bẫy, nhưng đây cũng là cơ hội duy nhất ngươi có thể công kích ta, chạy trốn. Cho nên ngươi nhất định sẽ đến gần nơi có tiếng động, nhưng không dám tuỳ tiện công kích; mà khi ngươi cẩn thận tiếp cận ta, ta đã biết ngươi ở đâu.”
Hết thảy đều xảy ra trong tích tắc. Phương Trường Khánh tâm như tro tàn, biết mình không phải đối thủ của người này. Người này thít cổ hắn, nhưng không giống như muốn giết hắn, chỉ khiến hô hấp của hắn trở nên dồn dập mà thôi.
“Đúng là đôi tay lợi hại.” Trì Dạ Bạch tháo khớp cổ tay hắn, “Để phòng chẳng may, ngươi ta đều phải cẩn thận chút mới tốt.”
Hắn dắt theo Phương Trường Khánh đi đứng cũng không được ngay ngắn ra tới đầu ngõ, trông thấy Tư Mã Phượng đang vội vàng chạy tới.
Tư Mã Phượng nghe thấy tiếng kêu đau đớn xa lạ, nhưng nóng vội sẽ bị loạn, khi chạy đi chọn sai phương hướng,cuối cũng vẫn phải nhảy lên nóc nhà mới tìm được vị trí chính xác.
Trì Dạ Bạch nói mình không bị thương, nhưng Tư Mã Phượng vẫn trông thấy trên mặt hắt có vài vết xước nhỏ.
Hắn nhận lấy dây thừng trong tay Trì Dạ Bạch, kéo Phương Trường Khánh ra ngoài.
Trì Dạ Bạch sai người của Ưng Bối Xá đi báo quan, còn hắn và Tư Mã Phượng áp giải phạm nhân đến quan phủ.
Tô Triển cả đường lặng lẽ khóc, từ lúc nhìn thấy Phương Trường Khánh đầy mặt là máu cứ thế mà khóc. Phương Trường Khánh bởi vì bị đánh trúng đầu, khó có thể đi đường, bị Tư Mã Phượng ném lên ngựa.
Trương Phú Thân và đám người Lâm Thiếu Ý trước sau đến quan phủ, Lý Diệc Cẩn tiếp nhận hai người kia, giao cho bộ khoái quen biết.
Tư Mã Phượng và Trì Dạ Bạch là do Thiếu Ý Minh mời tới, không tiện trực tiếp tham dự công việc của quan phủ. Nhưng Tư Mã Phượng rất có hứng thú với vụ án này, cầu xin Lâm Thiếu Ý giúp đỡ bắc cầu với quan phủ, để hắn đi nghe một chút kết quả thẩm vấn.
Buổi chiều ngày hôm sau, rốt cuộc có tin tức truyền đến: ngày mai thẩm vấn, Tư Mã Phượng có thể dự thính.
Lúc ấy Tư Mã Phượng đang khuyên Trì Dạ Bạch bôi thuốc lên vết thương trên mặt, nghe được tin tức cực kỳ vui mừng vòng hai vòng trong sân.
Sau khi vòng xong lại nhớ tới mặt Trì Dạ Bạch: “Tiểu Bạch, bôi chút thuốc đi?”
Trì Dạ Bạch phiền muốn chết, trong tay còn có một quyến truyện cổ chuẩn bị sao chép một bản cho Tân Trọng, mặc kệ hắn: “Không cần, ngươi đi làm việc của ngươi đi.”
Trong tay Tư Mã Phượng có thuốc, là do Cam Nhạc Ý điều chế, là thuốc mỡ chuyên dùng điều trị các vết thương nhẹ. Thuốc mỡ trắng noãn, mơ hồ có hương hoa, cực kỳ tinh xảo.
Thấy Tư Mã Phượng khuyên cả ngày, mà Trì Dạ Bạch vẫn bất động như cũ, ngay cả Tống Bi Ngôn cũng không chịu được.
“Tư Mã đại ca, nếu Trì đại ca nói không cần, vậy không cần dùng.” Tống Bi Ngôn nói,”Cuốn truyện cổ này Tân Trọng đang chờ để nghe đó, ngươi để hắn sao chép cho xong đã.”
“Nếu không dùng sẽ để lại sẹo.” Tư Mã Phượng chỉ vào vết trầy da trên mặt Trì Dạ Bạch, phẫn nộ nói, “Đám người Thiếu Ý Minh này ăn uống lại thích dầu mỡ cay nồng, một khí có sẹo hẳn sẽ không mờ đi.”
“Không mờ đi thì sao? Có sẹo ngươi sẽ không thích Trì đại ca nữa sao?” Trì Dạ Bạch dáng vẻ ngây thơ khờ dại, cực kỳ tự nhiên hỏi.
Tư Mã Phượng: “…”
Trì Dạ Bạch cau mày, đẩy ra cái tay gần như muốn đâm lên mặt mình.
Tư Mã Phượng: “Đương nhiên sẽ không! Vẫn thích như cũ!”
Tống Bi Ngôn: “Vậy thì được rồi. Trì đại ca không thèm để ý, ngươi cũng không để ý, chúng ta lại càng không, ngươi khẩn trương làm gì?”
Tư Mã Phượng nhất thời nghẹn họng, không nói được gì nữa, dứt khoát ngồi đối diện Trì Dạ Bạch, nhìn hắn viết chữ. Tống Bi Ngôn ở trong sân chơi chốc lát, cảm thấy chán, bèn trở về bên Cam Nhạc Ý. Cam Nhạc Ý hỏi cậu ở bên đó làm cái gì, cậu thêm mắm dặm muối nói: “Ta khiến Tư Mã đại ca xấu hổ.”
Nhận được sự tán thưởng của Cam Nhạc Ý.
Mà bên này, Trì Dạ Bạch còn đang múa bút thành văn. Trong Thiếu Ý Minh đều là người lớn, ngay cả Lâm Thiếu Ý mới trước đây cũng chưa từng nghe truyện cổ bao giờ cả, lúc còn nằm trong lòng bá vú cũng chỉ biết vung hai tay đánh nhau. Tính cách của Tân Trọng không giống với Lâm Thiếu Ý và muội muội của Lâm Thiếu Ý, rất an tĩnh, thích nghe kể về các truyền thuyết cổ tích. Vốn ban đêm khi đi ngủ gặp ai liền quấn lấy người đó đòi nghe kể chuyện, hiện tại Thiếu Ý Minh đến một người mà trong đầu chứa truyện cổ khắp thiên hạ, Tân Trọng cả ngày lẫn đêm cũng không an tĩnh, lúc nào cũng nói “Muốn Trì thúc thúc kể chuyện”.Người của Thiếu Ý Minh hết cách, Lâm Thiếu Ý đành phải mặt dày, xin Trì Dạ Bạch đem những truyện cổ mà hắn biết, thích hợp với tuổi của Tân Trọng, sao chép ra một bản, bọn họ dựa vào đó kể lại cho Tần Trọng nghe.
Trì Dạ Bạch viết cả ngày, rốt cuộc cũng gần kết thúc, khi ngẩng đầu lên lại trông thấy Tư Mã Phượng tay cầm thuốc mỡ, vẻ mặt sầu lo.
“Chỉ là vết thương nhỏ không thể nhỏ hơn được nữa, không sao cả.” Trì Dạ Bạch kiên nhẫn giải thích với hắn, “Đá vụn sượt qua mặt mà thôi, loại chuyện này ta ngươi còn thấy ít sao?”
Tư Mã Phượng trong lúc trầm mặc, vắt hết óc nghĩ ra một lý do tuyệt diệu nhất.
“Ngươi lần này đến Thiếu Ý Minh là lặng lẽ mà đi, Trì bá bá còn tốt…Ta sợ sư tỷ của ta.” Tư Mã Phượng nhỏ giọng nói, “Đợi lúc ngươi về nhà, nếu nàng thấy trên mặt ngươi có vết thương, ta liền xong đời. Đời này ta có thể không vào Ưng Bối Xá được nữa.”
“Không đến mức đó.”
“Ngươi đừng khiến nàng lo lắng.” Tư Mã Phượng đặt chai thuốc mỡ trước mặt hắn, “Ngươi nỡ nào để nương ngươi thấy vết thương, sau đó âm thầm đau lòng sao?”
Trì Dạ Bạch lạnh lùng liếc hắn: “Cái này gọi là kế gì?”
“Khổ nhục kế.”
“Ngươi dùng nương ta làm khổ nhục kế, thú vị.”
Tư Mã Phượng cười cười, tâm tình rốt cuộc trở nên tốt hơn; Trì Dạ Bạch nhận lấy chai thuốc mỡ. “Để sau này dùng.” Trì Dạ Bạch lạnh lùng nói, “Đừng làm phiền ta! Ngươi ra ngoài chơi đi!”
Tin Phương Trường Khánh và Tô Triển bị bắt ngày hôm sau đã truyền khắp cả thành Thập Phương.
Rất nhiều người không rõ họ tên hai hung thủ này, lại miêu tả chi tiết hai người phối hợp giết người như thế nào một cách sinh động.
“Tráng hán phụ trách bắt người, người nhỏ tuổi hơn thì phụ trách trông chừng! Ai nha, hai người liên thủ, đúng là ăn ý.”
“Người nhỏ hơn không phải phụ trách trông chừng, ta nghe người bên trong nói, hắn mới là người xuống tay ác nhất, một cây kéo không chút lưu tình, trực tiếp đâm vào cơ thế người ta!”
“Nghe nói đâm….vào chỗ đó?”
Đám đại hán hắc hắc cười rộ lên.
Người hầu trà trong Phổ Vân Trà lâu đến đi như gió,lỗ tai dựng thẳng, nghe hết những lời bàn luận xung quanh.
Hai tầng trà lâu ai nấy cơ hồ đều bàn luận về vụ án này, chỉ có văn sĩ ngồi bên cửa sổ vẫn như cũ trầm tĩnh uống trà, bất động thanh sắc.
“Văn tiên sinh thật sự là cao nhân.” Người hầu trà cười hì hì nói, “Phàm trần tục sự, không vào được mắt tiên sinh đi?”
Văn Huyền Chu quay đầu lại cười với hắn: “Sao hả? Ta rất thích phàm trần tục sự.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT