Ưng Bối Xá dựa sườn núi mà xây dựng nên, tầm nhìn trống trải, cảnh sắc kỳ lệ. Lâm Thiếu Ý rẽ lòng vòng qua phòng xá của Ưng Bối Xá, đi đến luyện võ trường trên vách núi.

Đây là luyện võ trường chuyên dùng cho Trì Dạ Bạch, bên cạnh chính là chuồng ưng cao nhất ở Ưng Bối Xá. Lâm Thiếu Ý trên đất không thấy Trì Dạ Bạch, ngẩng đầu phát hiện hắn ngồi trên chuồng ưng, bả vai còn có hai con chim ưng lớn đang đứng.

Hai con chim ưng này đều uy phong lẫm lẫm, nhận thấy tầm mắt bên dưới, cúi đầu xem xét Lâm Thiếu Ý.

“Trì đường gia.” Lâm Thiếu Ý cao giọng gọi, “Lâm mỗ đến tìm ngươi tâm sự.”

Nếu chẳng phải trên chuồng ưng đã hết chỗ, hắn cũng muốn nhảy lên ngắm biển.

Trì Dạ Bạch thả hai con chim ưng đi, nhảy xuống đất. Dáng người hắn mạnh mẽ, bộ pháp nhẹ nhàng, Lâm Thiếu Ý âm thầm tán thưởng.

“Lâm minh chủ.” Trì Dạ Bạch có chút giật mình, “Ngươi tới một mình? Nếu muốn tra tin tức gì, bảo người ở phân xá thành Thập Phương nói cho ta biết là được, núi cao biển rộng, không cần tự mình đến đây.”

Thành Thập Phương có thể nói là nơi chứa nhiều phân xá của Ưng Bối Xá nhất, người giang hồ đông đúc nhất, cũng là nơi kiếm tiền nhiều nhất. Ngoại trừ hắn, vì toàn bộ Thiếu Ý Minh ở bên cạnh thành Thập Phương, nên các bang phái giang hồ tới lui không dứt, tình báo và tin tức của phân xá cuồn cuộn không ngừng, thậm chí đầu lĩnh ở đây cũng có phân lượng hơn những nơi khác, mỗi khi cùng đồng bạn gặp mặt, vừa xấu hổ vừa đắc ý.

Lâm Thiếu Ý chỉ nói mình tới Cửu Giang Phái có việc, vừa nói, vừa đánh giá Trì Dạ Bạch.

Trì Dạ Bạch vẻ mặt lãnh đạm bình tĩnh, không nhìn ra cảm xúc. Khi hắn nghe Lâm Thiếu Ý nói vì thể hiện tôn trọng, ánh mắt thoáng hạ thấp, đầu cũng hơi nghiêng, chỉ khi Lâm Thiếu Ý nhìn hắn chăm chú mới giương mắt nhìn lại, có chừng có mực.

Lâm Thiếu Ý không tự chủ thầm nghĩ: chẳng biết Uông cô nương của Cửu Giang Phái có thích nam tử như Trì Dạ Bạch hay không?

Trì Dạ Bạch nhận ra trong lòng hắn còn có việc khác, nhưng không vội vàng thúc giục, chỉ tản bộ cùng hắn trên sườn núi. Đi được phân nửa, Lâm Thiếu Ý phơi nắng đến khó chịu, cuối cùng đem mục đích thực sự nói ra.

“Trì đương gia, chuyện bây giờ ta nói với ngươi, xin nhất định giữ bí mật.”

“Ngươi yên tâm.” Trì Dạ Bạch gật đầu.

“Ngươi đã từng nghe đến Thần Ưng Sách?” Lâm Thiếu Ý thấp giọng hỏi.

Ba chữ “Thần Ưng Sách” vừa được nói ra, Trì Dạ Bạch lập tức nhíu mày, đáy mắt xẹt qua một tia sợ hãi. Động thái này rất nhỏ, Lâm Thiếu Ý cơ hồ không bắt giữ được. Trì Dạ Bạch rũ mắt, suy nghĩ một lát, lắc đầu: “Ta không có ấn tượng gì với Thần Ưng Sách, nhưng ta biết Thần Ưng Doanh.”

Lâm Thiếu Ý: “Thật sự không có?”

Trì Dạ Bạch thoáng do dự: “Chợt nghe thì hình như có… nhưng ta không tài nào nhớ ra được, ngươi muốn hỏi hắn là Thần Ưng Doang đi? Thần Ưng Doanh thì ta biết.”

“Thần Ưng Doanh và Thần Ưng Sách có liên quan đến nhau.” Lâm Thiếu Ý thở dài, “Ngay cả Ưng Bối Xá cũng không biết, xem ra tính cơ mật của việc này, không thua gì biến cố Tam Vương đoạt tự khi đó.” (*)

Trì Dạ Bạch nghe vậy không khỏi sửng sốt: “Thần Ưng Sách….có liên quan tới triều đình?”

“Liên quan rất lớn.” Lâm Thiếu Ý bổ sung, “Như vậy đi, Trì đương gia, nếu hiện tại Ưng Bối Xá không có tư liệu về Thần Ưng Sách, Thiếu Ý Minh sẽ chính thức uỷ thác Ưng Bối Xá, điều tra cho ta tất cả mọi việc liên quan tới Thần Ưng Sách. Một tháng có đủ không? Bao nhiêu tiền? Dựa theo lệ thường, là một trăm lượng hay….”

Người trước mắt khẽ giơ tay lên, ngăn lại Lâm Thiếu Ý.

“Nếu là cơ mật triều đình, ta và ngươi đến gặp cha ta.” Trì Dạ Bạch nói, “Việc liên quan tới triều đình, ta phải thật cẩn thận.”

Lâm Thiếu Ý gật đầu. Hắn qua lại Ưng Bối Xá nhiều, giao tình với Trì Dạ Bạch so với Tư Mã Phượng còn muốn sâu một ít. Nhưng tính cách của Trì Dạ Bạch như thế, muốn thân thiện cũng không thân thiện nổi, có điều lúc thanh toán luôn chiết khấu cho hắn, hoặc lúc giao tin tức, thường thường sẽ thêm chút tư liệu liên quan.

Mà cẩn thận như lần này, đây là lần đầu tiên.

Trì Tinh Kiếm và Anh Tác đang ở trong viện chơi đùa với Tân Trọng. Tân Trọng ban đầu cực sợ người lạ, bám chặt lấy núi giả không dám đến gần, Anh Tác mang mứt và trái cây dịu dàng dụ nó, quả thực đánh thức con sâu tham ăn trong bụng nó dậy.

Lâm Thiếu Ý đi vào trong viện, hoảng sợ: Tân Trọng thế mà lại ngồi trong lòng Anh Tác, đung đưa hai chân cười khanh khách.

Trông thấy Lâm Thiếu Ý, Tân Trọng lập tức từ trên đùi Anh Tác nhảy xuống, muốn nhào vào người Lâm Thiếu Ý. Lâm Thiếu Ý ôm lấy nó, hỏi nó đã nói cảm ơn vợ chồng Trì Tinh Kiếm chưa. Tân Trọng quên nói, nhất thời xấu hổ không thôi, bụm mặt nhỏ giọng nói “Cảm ơn bá bá, cảm ơn di di”.

Anh Tác thực sự thích nó, thấy vẻ mặt muốn bàn đại sự của Trì Dạ Bạch và Trì Tinh Kiếm, bèn chủ động ôm lấy Tân Trọng.

“Không biết nhà ta khi nào mới có thêm một tiểu công tử trắng trẻo mập mạp như vậy đây?” Anh Tác nhéo mặt Tân Trọng, cười đi ra ngoài, “Di di mang ngươi đi xem chim biển, xem cá lớn.”

Trì Dạ Bạch coi như không nghe thấy nửa câu đầu, quay đầu nói ra ý định khi đến đây.

Trì Tinh Kiếm không ngờ Lâm Thiếu Ý lại mang đến việc như vậy, sắc mặt theo lời hai người nói càng ngày càng ngưng trọng.

Khi Ưng Bối Xá nhận uỷ thác sẽ không hỏi “Vì sao”. Muốn tra đạo tặc, muốn tra nữ tử phố hoa, muốn tra một chuyện đã xảy ra hơn mười hai năm trước, hoặc là tra xét gian tình của bang chủ phu nhân với một vị bang chủ khác nào đó –  uỷ thác chính là uỷ thác, không hỏi tiền căn hậu quả, tra được kết quả liền hoàn thành công việc.

Nhưng trên thực tế, mỗi một uỷ thác được hoàn thành, đều được cất giữ trong kho tình báo của Ưng Bối Xá. Chuyện được uỷ thác và người uỷ thác, đều là một loại tài nguyên tình báo.

Thiếu Ý Minh và Ưng Bối Xá đã làm việc với nhau rất nhiều, ông cũng biết con trai mình và vị võ lâm minh chủ trẻ tuổi này có quan hệ không tồi. Nhưng uỷ thác ngày hôm nay, ông không thể nhận.

“Lâm minh chủ, xin lỗi. Nếu là cơ mật triều đình, Ưng Bối Xá quả thực không muốn, cũng không nên tham gia.” Trì Tinh Kiếm đứng dậy nói, “Việc lần này chúng ta không thể giúp, xin minh chủ thứ lỗi.”

Trì Dạ Bạch và Lâm Thiếu Ý đều giật mình.

Ưng Bối Xá chưa bao giờ cự tuyệt uỷ thác của Thiếu Ý Minh, hơn nữa tin tức liên quan tới triều đình qua tay Trì Dạ Bạch vô số, lấy cớ này từ chối rõ ràng không đáng tin.

Năm đó sau khi Thần Ưng Doanh bị thủ tiêu, tất cả thiếu niên và trẻ em trong doanh vốn phải bí mật xử tử. Nhưng không biết tại sao tin tức bị lộ, nhóm quan to quý nhân không dám đối kháng trực tiếp với triều đình, bèn tiêu tiền mời cao nhân giang hồ nghĩ cách cứu viện con cháu của mình. Những đứa trẻ tiếp nhận huấn luyện trong Thần Ưng Doanh, hiện tại đã phân tán vào trời đất bao la rộng lớn, trong đó cũng có không ít kẻ trở thành người đứng đầu các bang phái giang hồ. Ưng Bối Xá lưu giữ các tư liệu này, Trì Dạ Bạch biết, hắn đều xem cả rồi.

“Cha, Thần Ưng Doanh đã không còn là chuyện riêng của triều đình, nếu Thần Ưng Sách và Thần Ưng Doang có liên quan, chưa biết chừng còn liên luỵ đến các giang hồ thế lực khác.” Trì Dạ Bạch thấp giọng nói, “Chỉ sợ….”

“Cho dù có liên quan, thì cũng liên quan gì tới Ưng Bối Xá?” Trì Tinh Kiếm cắt ngang lời hắn nói, “Chuyện này, Ưng Bối Xá không nhận, không động chạm, không để ý tới. Xin Lâm minh chủ hiểu cho.”

Lâm Thiếu Ý không lời nào để nói, chỉ đành gật đầu đáp “Hiểu được”.

Tân Trọng đang ở bờ biển chơi vui vẻ với Anh Tác và đám Mộ Dung Hải. Lâm Thiếu Ý không đành lòng ngắt ngang, liền đứng ở xa xa. Lúc lôi nó đi từ bên người hai vị nữ quyến của Cửu Giang Phái, nó đã khóc rất lâu, Lâm Thiếu Ý không đối phó được trẻ con khi khóc, lại không thể đánh nó, vì thế định chờ đến khi nó chơi mệt buồn ngủ, mới lặng lẽ dẫn nó đi.

Trì Dạ Bạch dắt con ngựa hắn cưỡi tới đây đến.

Lâm Thiếu Ý trong tay có một chiêu sát thủ, chỉ dùng để đối phó với Trì Dạ Bạch. Chiêu sát thủ này là do Tư Mã Phượng dạy cho hắn, nhưng hắn cực kỳ do dự, không biết có nên dùng hay không.

Thần Ưng Sách thần bí này, luôn khiến Lâm Thiếu Ý mơ hồ bất an. Hắn thân là võ lâm minh chủ, gặp qua rất nhiều cùng hung cực ác người. Những người này sở dĩ trở thành đại ác nhân, có rất nhiều lý do khác nhau, tiền tài, tình yêu, danh lợi, binh khí, ….không có trường hợp đặc biệt. Dục vọng sẽ sản sinh ra ác ý, mà ác ý sẽ mang đến ác ý lớn hơn nữa, giống như quả cầu tuyết, từ nhỏ đến lớn, từ đỉnh đến vực sâu, càng ngày càng to, đủ để huỷ diệt một người.

Hắn không biết một nơi chuyên môn bồi dưỡng công cụ bạo lực, sẽ đào tạo ra ác ý như thế nào.

“Trì đương gia.” Lâm Thiếu Ý rốt cuộc mở miệng, “Kỳ thực người nhắc tới chuyện này với ta, là Tư Mã gia chủ.”

Trì Dạ Bạch: “….Cái gì?”

Lâm Thiếu Ý bình tĩnh nói: “Thần Ưng Sách có liên quan tới triều đình, điều này ngươi đã biết. Mà hiện tại triều đình muốn điều tra rõ chuyện giữa Thần Ưng Sách và Thần Ưng Doanh, người bọn họ tìm tới, chính là gia tộc của Tư Mã Phượng. Hiện giờ mẫu thân và đường tỷ của Tư Mã Phượng lấy danh nghĩa tĩnh dưỡng, bị cấm túc ở Khúc phủ. Tư Mã Phượng không tìm thấy nơi có thể ra tay, nên mới nhờ ta.”

Trì Dạ Bạch chấn động. Hắn chỉ nghĩ đây là thỉnh cầu của Lâm Thiếu Ý, ai ngờ lại liên quan tới Tư Mã Phượng. Tim hắn đập loạn, vội vàng hỏi: “Là hắn bảo ngươi tới tìm ta?”

“Đúng vậy.”

Trì Dạ Bạch thoáng do dự, gian nan mở miệng: “Tại sao hắn không tới tìm ta?”

Lâm Thiếu Ý nửa giả nửa thật: “Ta không biết.”

Trì Dạ Bạch mơ hồ hiểu được nguyên nhân Tư Mã Phượng không đến gặp hắn, lại cảm thấy hắn như vậy so với ngày thường vô luận bị mình đánh đuổi  đều phải theo sát bên người như cao dán hoàn toàn không giống. Không có Tư Mã Phượng ở bên cạnh hô to gọi nhỏ “Tiểu Bạch”, quả thực hắn thanh tĩnh rất nhiều, nhưng hắn không thể khẳng định chính xác mình thích cái nào hơn. Xảy ra chuyện lớn như vậy, Tư Mã Phượng không tìm hắn mà lại đến tìm Lâm Thiếu Ý, trong lòng hắn có chút hờn giận vi diệu.

“Ưng Bối Xá không chịu hỗ trợ, Tư Mã Phượng cũng bất lực.” Lâm Thiếu Ý thở dài, mang theo cảm tình, vừa tiếc hận vừa khó chịu, “Đáng tiếc….Ta thân là võ lâm minh chủ, việc này lại không giúp được gì cho hắn.”

“Ta giúp hắn – ta giúp ngươi tra.” Trì Dạ Bạch nhanh chóng nói, “Dài nhất một tháng, nhất định cho ngươi câu trả lời thuyết phục.”

Lâm Thiếu Ý không ngờ chiêu này thật sự hữu dụng, vừa mừng vừa sợ: “Đa tạ Trì đương gia! Đa tạ đa tạ, vạn phần đa tạ!”

“Ta lại đi tìm cha ta nói chuyện.” Trì Dạ Bạch nhét dây cương vào tay Lâm Thiếu Ý, “Ngươi đi đường cẩn thận, đừng cho con ngươi ăn nhiều kẹo quá.”

Lâm Thiếu Ý suy sụp: “Nó không phải con ta mà …”

Đi vào thư phòng của Trì Tinh Kiếm, Trì Dạ Bạch trông thấy Trì Tinh Kiếm đang viết thư.

Thấy hắn đến, Trì Tinh Kiếm gấp trang giấy lại, nhíu mày: “Không phải đi tiễn Lâm Thiếu Ý sao?”

“Cha, xin cha hãy nói cho con biết chuyện về Thần Ưng Sách.” Trì Dạ Bạch nói thẳng.

Trì Tinh Kiếm nhíu mày, mặt lộ vẻ giận dữ: “Ưng Bối Xá không quan tâm chuyện này!”

“Cha chỉ nói là không quan tâm….Cha, cha chưa nói là Ưng Bối Xá không biết.” Trì Dạ Bạch dừng một chút, “Thần Ưng Sách rốt cuộc thàn bí đến mức nào?”

“….Con biết được bao nhiêu rồi?” Trì Tinh Kiếm hỏi hắn.

Trì Dạ Bạch thành thật tỏ vẻ, mình chẳng biết gì cả. Hắn nhớ rõ Thần Ưng Doanh, nhưng không tìm thấy tin tức liên quan tới Thần Ưng Sách.

“Ưng Bối Xá biết, mà con chưa bao giờ từng tiếp xúc….chỉ có tình báo trong mật thất dưới địa khố.” Trì Dạ Bạch nói, “Cha, xin cho con vào đó.”

_____________________________________

Chú thích của tác giả

(*) Tam vương đoạt tự chi biến: một cuộc dị biến kinh động vua và dân chúng, nhưng sau khi được bình ổn thì trở thành tư liệu sống cực kỳ yêu thích của người thuyết thư trong dân gian. Vài chục năm trước, vì Thái tử phạm sai lầm bị phế, ba người con trai còn lại của Tiên hoàng là Tán Vương, Triết Vương và Kỳ Vương âm thầm triển khai đấu sức, ý đồ cướp lấy vị trí Thái tử. Một năm sau khi phế Thái tử, có kẻ thần bí dẫn dắt cao thủ giang hồ tấn công bất ngờ vào Tán Vương phủ, giết hại hơn một trăm mạng người trong Tán Vương phủ, và bắt Tán Vương đi. Hoàng đế giận dữ, vì Tán Vương là người được ủng hộ nhất cho vị trí Thái Tử, nên kẻ hiềm nghi đầu tiên chính là Triết Vương vốn bất hoà và luôn đấu đá với Tán Vương. Triết Vương bị cấm túc, Kỳ Vương bắt đầu điều tra vụ án Tán Vương mất tích. Một tháng sau, Kỳ Vương tìm thấy chứng cớ Triết Vương cùng người giang hồ qua lại thân mật, nhưng không đủ để chứng minh Triết Vương phạm tội. Hai tháng sau, Kỳ Vương lại đưa ra bằng chứng, tố cáo Triết Vương oán hận Tán Vương đã lâu, mua chuộc hạ nhân trong Tán Vương phủ, vu cáo Tán Vương ở trong phủ chôn rối gỗ vu cổ. Hoàng đế tức giận, nhốt Triết Vương vào thiên lao. Bảy ngày sau Triết Vương phi liều chết can gián, vạch trần chuyện bí mật Kỳ Vương và Tán Vương thông dâm, cả triều kinh ngạc. Gièm pha lập tức bị áp chế, Kỳ Vương bị cấm quân khống chế, sau đó ở hầm ngầm trong hành cung tìm thấy Tán Vương. Lúc này cách Tán Vương mất tích đã gần ba tháng. Một năm sau Hoàng đế phong Triết Vương làm Thái tử, không lâu sau đó Hoàng đế băng hà, Triết Vương nối ngôi. Mười ngày sau, Kỳ Vương bị giam lỏng trong phủ cùng Tán Vương tĩnh dưỡng trong hành cung hoàng thất chết trên tay kẻ thần bí. Cho đến lúc chết, Kỳ Vương và Tán Vương đối với việc mất tích ba tháng không hề có một lời giải thích. Tam vương đoạt tự chi biến ở dân gian rất được hoan nghênh, trong đó lưu truyền rộng rãi nhất chính là thoại bản “Lãnh hương tẫn” do Lương Tiểu Lộ – người thuyết thư ở Phổ Vân trà lâu trong thành Thập Phương viết.

_____________________________________

Việc xảy ra ở một nơi khác.

Tư Mã Lương Nhân về nhà, thấy trong nhà cực kỳ quạnh quẽ, không thấy con trai, Cam Nhạc Ý và Tống Bi Ngôn cũng đi đâu mất, chỉ còn một mình A Tứ, ngồi bên cạnh hồ nước ăn hạt thông.

Nghĩ đến việc thường ngày A Tứ không giữ được mồm, Tư Mã Lương Nhân quyết định tiến lên cảnh cáo hắn.

Tư Mã Lương Nhân: “Chuyện về Thần Ưng Sách, ngươi tuyệt đối không được nói với người khác!”

A Tứ: “Vâng, lão gia!”

Tư Mã Lương Nhân: “Hầy, ta lo ngươi nhất. Thiếu gia ngươi rất kín miệng, ta không sợ.”

A Tứ: “Tuân lệnh, lão gia!”

Tư Mã Phượng đang trên đường: “Nhạc Ý à….”

Cam Nhạc Ý: “Hửm?”

Tư Mã Phượng: “Ngươi đã nghe nói đến Thần Ưng Sách chưa?”

Cam Nhạc Ý: “Nghe qua hình như là cơ mật.”

Tư Mã Phượng: “Không sao, ta đã nói với Lâm Thiếu Ý. Rồi Lâm Thiếu Ý cũng nói với Tiểu Bạch ngay thôi. Dù sao ngươi sớm hay muộn cũng biết, chi bằng ta nói với ngươi trước….”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play