Người hầu trà lại một lần nữa đi qua bên người trung niên văn sĩ, nhận ra chén trà trước mặt hắn vẫn y nguyên, chưa uống ngụm nào.
Kỳ quái chính là, vị văn sĩ này tuy không động đến chén trà, chỉ khẽ đặt hai ngón tay lên mép chén trà, mà trà vẫn như cũ toả hơi nóng, có điều hương trà đã nhạt dần.
Lúc này khoảng cách người hầu trà rót trà cho hắn, đã trọn qua một canh giờ.
Người hầu trà ngây người trong quán trà rất nhiều năm, gặp qua vô số người, tự nhận ánh mắt tinh tế. Hắn nhìn ra vị trung niên văn sĩ này không phải đến uống trà, hai ngón tay đặt trên mép chén, là để âm thầm truyền công, duy trì nhiệt độ của chén trà. Cao thủ bực này, không phải tiểu dân chúng như hắn có thể tiếp cận, người hầu trà liền lách qua cái bàn kia, tiếp tục tiếp các khách nhân còn lại.
Sau khi đi hết một vòng, chợt thấy trung niên văn sĩ ngoắc mình.
Người hầu trà lau mồ hôi, cười dài đi đến: “Khách quan, thêm trà sao?”
Trung niên văn sĩ lại chỉ chỉ ngoài cửa sổ, hỏi hắn: “Đây chính là <Chu hồng chiếu ảnh>- một trong mười phong cảnh đẹp của Úc Lan?”
Người hầu trà không khỏi giương mắt lên nhìn.
Ngoài cửa sổ là sông Úc Lan, lúc này hoàng hôn buôn xuống, vòm trời vùng hạ du của Úc Lan đậm màu mực, thượng du vẫn như cũ một vùng huy hoàng. Dưới ráng mây vàng đỏ, chim tước về tổ đang kêu to lướt đi giữa hai sườn núi, bóng dáng chìm vào trong nước, chỉ thấy cao thấp vô số chim tước, hai cánh tuyết trắng bị hắt sáng thành một mảng màu đỏ. Trong sông xa xa truyền đến tiếng sóng vỗ vào bờ, nhóm thuỷ công thét to ký hiệu, trên mặt sông là thuyền bè quay về cảng.
Màu đỏ thắm tựa máu lại tựa lửa, đem mặt sông và bầu trời như hoà làm một.
“Đúng vậy đúng vậy!” Người hầu trà liên tục gật đầu, “Cũng chỉ mùa này, mới có thể trông thấy cảnh sắc như vậy.”
Trung niên văn sĩ bạch diện vi tu, diện mạo bất phàm, nhìn thoáng qua lại hoàn toàn không giống người trong giang hồ, ngược lại giống một văn nhân đọc đủ thi thư. Người hầu trà vừa âm thầm phỏng đoán, vừa tươi cười.
“Thiếu Ý Minh ở đâu?” Văn sĩ lại hỏi.
“Ở bên này không thấy Thiếu Ý Minh, nhưng có thể trông thấy bến tàu của Thiếu Ý Minh.” Người hầu trà chỉ điểm cho hắn.
Thiếu Ý Minh tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, an vị ngoài thành Thập Phương, nhưng lại có bến tàu còn lớn hơn cả thành Thập Phương.
“Bến tàu của Thiếu Ý Minh hai bờ sông đều có, đối diện với nhau. Nó song song với thành Thập Phương, cho nên ở trà lâu này không trông thấy Thiếu Ý Minh, nhưng ngươi nhìn, nơi đó chính là bến tàu bờ bên kia của Thiếu Ý Minh.”
Trung niên văn sĩ nhìn vài lần, rồi quay đầu hỏi người hầu trà: “Lúc Thiếu Ý Minh xảy ra hoả hoạn, trà lâu các ngươi có thể nhìn thấy không?”
“Nhìn thấy chút ít.” Người hầu trà nói, “Ngoài Thiếu Ý Minh xảy ra hoả hoạn, trong thành Thập Phương xung quanh đều bốc khói.Dưới trà lâu của chúng ta cũng vậy. Tiểu nhị lão bảo và khách nhân đều đi cứu hoả, không ai để ý là ai châm lửa.”
Văn sĩ cười gật gật đầu, nâng chung trà lên uống một ngụm. Tuy trà còn nóng, nhưng đã hết thơm, không có cả vị trà, vào miệng chua sót không thôi. Người hầu trà nhìn văn sĩ uống xong, một miệng trà đắng mà mặt không đổi sắc.
Văn sĩ kia còn muốn nói gì nữa, chợt nghe dưới lầu có tiếng hỗn loạn, lập tức có người chạy lên kêu to:”Nguy! Lại chết người!”
Những khách nhân nhất thời xôn xao cả lên.
Người nọ thần tình hưng phấn:” Lần này con trai của Tạ đại lão gia! Ngay tại rãnh nước ở thành tây! Cả người trần truồng, giống y hệt những người trước!”
Người hầu trà xách ấm trà đi qua, để văn sĩ ngồi ở đó một mình. Xung quanh tiếng người ồn ào, những khách nhân khác đều hưng phấn mà nghị luận, chỉ có trung niên văn sĩ uống từng hớp trà đắng, trầm tư ngắm nhìn chim âu bay ngang qua vệt sáng đỏ đang dần tan trước mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT