Sáng hôm nay La Mông bán rau trở về từ trấn trên, Mã Từ Quân tìm anh nói chuyện này.
“Vậy ông ấy định ở lại chỗ tôi bao lâu?”. Ông cụ nhà họ Mã thể diện là lớn, ông ta ở lại Ngưu Vương trang, đối La Mông tự nhiên là có lợi, nhưng này dù sao ông cụ này lớn tuổi rồi, nếu xảy ra xảy ra chuyện gì, anh cũng không gánh nổi.
“Sợ là muốn chuẩn bị ở lâu dài”. Mã Từ Quân bất đắc dĩ nói.
“Vậy người nhà anh phải để người ở lại chăm sóc ông ấy, bằng không tôi cũng không dám cho ông ấy ở lại”. La Mông nói thẳng.
“Cái này cậu không phải nói, bên nhà bọn tôi cũng sẽ bố trí, đúng rồi, nghe nói tại ven đường bên dưới cậu còn có một tòa nhà dùng để cho thuê, hiện tại thế nào rồi?”. Mã Từ Quân xem ra là không quá muốn cho ông cụ nhà mình ở tại trong tứ hợp viện của Ngưu Vương trang, tuy rằng nơi này cũng không tồi, nhưng mà dù sao vẫn là rất ồn ào, có đôi khi buổi tối còn muốn làm lửa trại tiệc tối và vân vân, buổi sáng cũng đều thức dậy đặc biệt sớm.
“Bên đó đã có mấy gia đình ở rồi, lát nữa tôi mang các anh tới đó xem một chút”. Nói là nói không rõ được.
“Vậy được, dứt khoát đi bây giờ luôn, tôi đi gọi họ một tiếng”. Mã Từ Quân nói xong liền lên lầu, chưa tới một lát, người một nhà bọn họ liền đều xuống dưới, lát sau La Mông dẫn đầu, mấy chiếc xe khác đi theo phía sau, một đường chạy hướng bên Lò Rèn.
Tới rìa đường cái gần Lò Rèn, La Mông liền đậu xe ở ven đường, sân của Lò Rèn không đủ lớn, không chứa nổi nhiều xe như vầy, mấy người dì Vân còn đang thêu hoa nữa, đám người Lí Hải Lương cũng phải phơi nắng đồ ăn của bồ câu.
“Ái chà, nhiều bồ câu quá!”. Ông cụ nhà họ Mã vừa xuống xe, ngẩng đầu thấy từng đàn từng đàn bồ câu đưa tin giương cánh bay lượn tại nơi non xanh nước biếc này, trong lòng liền đặc biệt thích.
“Trong khu này nhiều người nuôi bồ câu đưa tin, hiện tại có ba nhà, sau này có thể còn có thể càng nhiều, ông cụ ông thấy được không ạ?”. Người ngại bồ câu ồn quá cũng có.
“Có gì không được chứ, đi, trước đi xem một chút”. Ông cụ chẳng hề để ý nói.
Lúc bọn họ vào trong sân, dì Vân và ba cô con gái đang thêu hoa, đại khái là do đẩy nhanh tiến độ, lúc này ba cô bé cũng đều rất chuyên chú, thấy có người vào sân, cũng chỉ là ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, sau đó lại vùi đầu làm việc của mình.
“Đây là đang thêu hoa à?”. Mọi người của nhà họ Mã cảm thấy có chút mới mẻ.
“Đẩy nhanh tiến độ đó, đừng quấy rầy bọn họ, cháu mở mấy phòng trống ra, mọi người chọn một phòng”. La Mông nói xong, cầm chìa khóa liền mở từng căn phòng ra.
“La Mông à, đây là lại có người vào ở hả?”. Lúc này, bác Lâm và Tiếu lão đại đi ra từ sân sau.
“Bác Lâm, bác về rồi ạ?”. Sau khi các căn phòng đều mở ra, La Mông liền mặc kệ, để làm cho bọn họ tự đi chọn.
“Ài, bác chính là ở không quen nhà cửa trong thành phố, hơn nữa thời gian này trấn trên lại vẫn cúp nước, vẫn là nơi này tốt”. Bác Lâm thở dài.
“Hiện tại khu này nhiều bồ câu nhiều như vậy, bác đã quen rồi chứ?”. La Mông hỏi bác ta.
“Quen rồi, có gì không quen chứ, sáng mỗi ngày nhìn bọn nó tắm rửa, tối nhìn bọn nó về tổ, thật sự nhàn nhã”.
“Lại có người dọn vào hả?”. Tiếu lão đại cũng đi ra từ sân sau, mới nãy ông ở đằng sau giết gà, bác Lâm rãnh rỗi, ngồi ở bên cạnh nói chuyện với ông, nghe được tiếng động bên ngoài, bác Lâm nói để bác đi ra xem xem, kết quả vừa đi ra, liền sẽ không đi vào, Tiếu lão đại đành phải tự đi ra xem kết cục.
“Tiếu lão Tam, sao cậu lại ở đây vậy?”. Ông cụ nhà họ Mã vừa mở miệng, liền gọi ra biệt danh lúc ban đầu Tiếu lão đại lăn lộn trong xã hội.
“Ài, tôi ở ngay tại đây, ông cụ sao ông cũng tới chỗ này vậy?”. Tiếu lão Đại hiển nhiên cực kỳ tôn kính đối ông cụ.
“Ta cũng định ở chỗ này”. Ông cụ nhà họ Mã nói.
“Vậy hay quá, sau này chúng ta chính là hàng xóm rồi, năm đó nếu không phải ông cụ ông……..”. Nghe lời này của Tiếu lão đại, năm đó ông cụ của nhà họ Mã hình như là có cái ân tình gì đối ông ta.
“Hài, vậy không nói, mọi người đây là ngắm trúng phòng nào vậy?”. Tiếu lão Đại hỏi bọn họ.
“Ta liền định lấy một phòng nhỏ, nó lại lớn như vầy, làm lớn vầy làm gì chứ…….”. Ông cụ nhà họ Mã than than thở thở.
“Bác nhỏ”. Mã Từ Quân chào hỏi một tiếng cùng Tiếu lão đại, sau đó nói với ông nội mình: “Sau này người nhà mình còn tới ở nữa, phòng nhỏ ở kiểu gì?”.
“Được được, các con nhìn mà làm đi”. Lúc này ông cụ nhà họ Mã nhưng thật ra không khăng khăng nữa.
“Ông cụ, trưa nay ăn ở nhà tôi đi, đúng lúc giết một con gà trống”. Tiếu lão Đại liền mời cơm.
“Tay nghề của thằng nhóc cậu là không tồi”. Ông cụ khen.
“Ha ha, cũng chỉ là còn có thể ăn”. Tiếu lão Đại được khen, nhất thời liền mặt tươi như hoa.
“Mấy người kia là phòng nào vậy?”. Ông cụ chỉ chỉ dì Vân và ba cô con gái gì đang thêu hoa trong chỗ râm trong sân.
“À, đó là vợ tôi và mấy cô con gái”. Sắc mặt vui mừng trên mặt của Tiếu lão Đại đó là giấu cũng giấu không được.
“Ái chà, chính là cô ấy à, cậu thấy đó khi đó ta cũng không tới đây uống rượu, lão Tam à, thằng nhóc cậu là già có phúc nha!”.
“Hắc hắc, đúng vậy”.
“Nếu không có vấn đề gì, chúng ta ký hợp đồng trước đi”. La Mông thấy bọn họ chọn phòng xong rồi, liền thúc giục ký hợp đồng.
“Không vấn đề, không vấn đề, tiểu Quân à, con ký hợp đồng giúp ông nội, ký thời gian dài một chút”. Ông cụ dạn dò nói.
“Dạ”. Mã Từ Quân cũng không mập mờ, trực tiếp liền ký hai năm hợp đồng cùng La Mông, tiền thuê nhà tới khi đó gã chuyền vào tai khoản La Mông là được, dù sao bọn họ cách vài ngày liền phải kết toán tiền hàng một lần.
Tiếu lão Đại rất nhanh lại quay về sân sau xử lý gà trống nhỏ của ông, ông cụ ngồi trong sân nói chuyện cùng bác Lâm.
Ông cụ này còn hẹn bác Lâm ngày mai cùng ông lên Ngưu Vương trang làm việc, bác Lâm nói mình già ròi, làm không được việc, ông ta liền nói, sợ gì, làm không được liền làm ít một chút thôi, tối đa không nhận tiền công, chính là tới góp vui, còn nói bên đó nhiều người già, còn có có sẵn cơm ăn, không cần tự mình nấu nướng, nói tới bác Lâm cũng có chút động tâm, đồng ý ngày mai cùng ông đi xem một chút.
Bên Mã Từ Quân ký hợp đồng cùng La Mông, cả nhà bọn họ liền hành động, có người lái xe đi ra ngoài mua vật dụng trong nhà, drap giường, đồ dùng sinh hoạt, có người quét dọn lau chùi trong phòng ngoài phòng lầu trên lầu dưới, La Mông thấy không có chuyện gì của mình, chào Mã Từ Quân liền trở về Ngưu Vương trang.
Bên này ông Tề đangg ở sân sau quét dọn lồng bồ câu, nghe được động tĩnh của sân trước có hơi lớn, đi ra nhìn một cái, đúng là lại có người dọn vào, đi qua trò chuyện mấy câu cùng người ta, ông liền trở về phòng mình, lấy di động nhỏ giọng gọi điện thoại.
“Lão Cổ à, hôm nay lại có người dọn vào rồi, các ông phải hành động nhanh lên đi!”.
“Lo gì chứ? Thằng nhóc Vân Khai kia đã đều xây nhà mới cho bọn bồ câu kia rồi, này không phải rất thuận lợi? Tôi nói ông này, bên này núi tốt nước tốt, bồ câu tới chỗ này rồi, liền giống như tới quê hương trong mơ, liền không muốn bay trở về, thật đó, tôi lừa ông làm gì?”.
“Dù sao nhanh lên, đừng đợi tới lúc ngay cả phòng ở đều không còn để mà chia……”.
Bận rộn xong đoạn thời gian này, La Mông và Tiếu Thụ Lâm cuối cùng cũng được nhàn nhã rồi, chuyện trên Ngưu Vương trang có Trần Kiến Hoa bố trí, đám trâu có đám người Nạp Mậu Thành và La Toàn Quý, Biên Đại Quân trông nom, việc đồng áng trong ruộng cũng đều tiến hành gọn gàng ngăn nắp, La Mông và Tiếu Thụ Lâm chỉ cần trông nom tốt cửa tiệm ở trấn trên và đập nước là được rồi.
Trên núi mỗi ngày đều có không ít dương mai bị hái xuống, La Mông vẫn là định giá tại ba mươi tệ một cân, nhưng mà đám cây dương mai của anh trồng, trên số lượng muốn nhiều hơn một chút so với cây sơn trà, cho nên thu vào cũng sẽ tương đối nhiều một ít.
Lưu Xuân Lan sẽ tự làm mứt dương mai, hồi nhỏ bọn La Mông cũng ăn qua, so sánh với loại dương mai rẻ bèo chế biến mua trên đường, mang theo chất lỏng đậm đặc, cũng không sấy khô, người địa phương kêu nó là dương mai ngào, dùng ăn với cơm.
Đựng dương mai ngào nấu xong và nước đường vào bình vào chai, lúc ăn cơm chỉ cần găp hai ba trái dương mai mang theo nước đường, liền có thể ăn một chén cơm lớn, hồi nhỏ La Mông và La Hồng Phượng đều rất thích, tiếc là dương mai ở chỗ bọn họ rất đắt, nhà bọn họ cũng không phải hàng năm đều nấu.
Hôm nay Lưu Xuân Lan liền lấy chút dương mai không ngon lắm nấu một ít dương mai ngào, cũng không có thể mỗi trái đều tốt như vậy, có một chút xấu mã, không đỏ lắm, hoặc là hơi nhỏ một chút, Lưu Xuân Lan liền đều lấy nấu thành dương mai ngào, sau đó nấu nhiều quá, liền giống như mứt dâu tây, đăng lên mạng bán.
Liền dùng hủ (hủ = cái lọ) nhỏ La Mông mua giùm bà để đựng mứt dâu tây, một hủ bán hai mươi tệ, bà vốn không muốn lãng phí thứ gì hết, dương mai nhìn xấu mã cũng sử dụng thật tốt, không nghĩ tới dương mai ngào này vừa đăng lên mạng, thế nhưng bán tới cực kỳ tốt, giống như mứt dâu tây, liên tục cháy hàng.
Bán tới sau này, bọn La Hưng Hữu đành phải mỗi ngày treo thông báo trên trang chủ, nói rõ ngày mai mấy giờ đăng hàng, sau đó ngày hôm sau mọi người liền tới tranh cướp, dự định đó là không có khả năng thực hiện.
Ngày này sáng sớm, Lưu Xuân Lan và ông La lại chở mứt dâu tay và mứt dương mai trong ngày tới nhà La Hưng Hữu.
Gần đây trong khoảng thời gian này, mỗi sáng sớm bọn họ đều phải đi Ngưu Vương trang một chuyến trước, lấy mứt dâu tây sấy hôm trước để nguội cho vào hủ, cũng cho mứt dương mai hôm qua đã nấu xong để lạnh vào hủ, đồng thời chở tới nhà La Hưng Hữu, có đôi khi nếu rãnh rỗi thì ngồi lại nhà bọn nó một lát, nhìn đồ nhà mình vừa đăng lên mạng, liền bị người trẻ tuổi tranh mua sạch, trong lòng hai ông bà cũng là rất sung sướng.
“Thím à, thím không tăng giá mấy món nhà thím à?”. Mấy người La Hưng Hữu vừa đóng gói vừa nói chuyện cùng Lưu Xuân Lan, ông La.
“Tăng giá gì chứ? Thím thấy nó kiếm được không ít so với bán trái cây tươi, liền không kém nhiều lắm, người thành phố cũng rất khó sống, nói là tiền lương không được bao nhiêu, cái gì cũng đều phải dùng tiền”. Hiện giờ La Mông, La Hồng Phượng nhà bọn họ đều có thể kiếm tiền, cửa hàng ở trấn trên mỗi tháng còn có thể mang tới không ít hoa hồng cho hai ông bà, Lưu Xuân Lan và ông La đối chuyện kiếm tiền này, liền không chấp nhất như vậy nữa.
“Đúng đó ạ, nếu không làm sao từng người từng người đều chạy về làng chứ”. Lúc này Ngô Chiêm Phương cũng chở một xe ba bánh bún gạo tới đây.
“Hôm nay có bao nhiêu vậy?”. Triệu Hạ Bình hỏi Ngô Chiêm Phương.
“Sáu mươi hai cân, liền tính sáu mươi cân đi, tách ra cân như vầy, hai cân đó ước chừng đều không còn rồi”. Ngô Chiêm Phương nói xong liền bê bún gạo trên xe xuống hướng phía dưới hành lang.
“Để đây là được, em đi làm việc của em đi”. Triệu Hạ Bình đi qua đón lấy mấy sọt bún gạo của Ngô Chiêm Phương.
“Dạ, trên núi em còn có việc, em đi trước đây”. Ngô Chiêm Phương mới vừa ngồi lên xe, lại nghĩ tới một chuyện, quay đầu lại nói với Lưu Xuân Lan: “Thím Xuân Lan, ngày mai thím chừa cho cháu mấy hủ mứt dâu tây mứt dương mai với ạ, một bạn học của cháu ở trên mạng tranh mấy ngày đều không tranh được, liền tới chỗ cháu nhờ đi cửa sau ạ”.
“Muốn lấy mấy hủ?’. Lưu Xuân Lan hỏi cô ta.
“Tùy tiện lấy hai hủ là được ạ, không cần nhiều, đừng chiều hư bọn họ”. Ngô Chiêm Phương cười nói.
“Được, ngày mai chừa cho cháu”. Lưu Xuân Lan cười cười, bọn họ chừa mứt trái cây cho Ngô Chiêm Phương, Ngô Chiêm Phương liền phải chừa bún gạo cho bọn họ, có qua có lại đó mà.
Lát sau Ngô Chiêm Phương đang làm việc, bạn học kia của cô gọi điện thoại tới hối thúc: “Chuyện mứt trái cây, bà nói với người ta chưa?”.
“Nói rồi, người ta cũng đồng ý rồi”. Ngô Chiêm Phương vừa nói vừa múc nước gạo nấu nửa chín vào cối đá.
“Ôi chao! Thật sự là rất cám ơn bà nha Chiêm Phương! Lúc này thật sự là bà giúp tui ơn lớn rồi đó!”.
“Bớt nhảm đê, lần tới vẫn là ít làm loại chuyện này đi, đồ nhà bọn họ đều là làm hạn mức mua, nếu mỗi người đều giống như ông vậy, người ta còn mở tiệm online được sao?”.
“Đừng thiết diện vô tình* như vậy, bà chưa ăn qua nên không biết đó thoi, hiện tại đồ nhà bọn họ rất khó mua! Hiện tại nhà tui có hai bà bầu, lần trước mua một bình, ngay cả người lớn cộng thêm trẻ con, mỗi người ảnh chụp cũng liền ăn một chút, sau đóbọn tôi liền dốc hết sức tranh cướp, nhưng sống chết chính là không vợt được, nếu không phải thấy hình chụp của bà, tui bây giờ còn không biết làm sao nữa nè, hai bà chị dâu nhà tui, đều sắp liếm ba lần cái bình trống trơn kia rồi”.
*thiết diện vô tình: làm việc theo đúng quy trình chuẩn mực không thiên vị bất kì ai
“Thật có ngon như vậy hả?”. Ngô Chiêm Phương cười hỏi.
“Sao vậy? Bà không biết hả?”.
“Bên chỗ tôi bình thường đều mua trái tươi ăn”.
“Ế, dương mai tươi của nhà họ ăn rất ngon ha?”.
“Ừ, vừa ngọt lại lớn, hạt nhỏ xíu xiu hà, cắn một miếng, có thể chảy ra nước cây dương mai màu đỏ, chua ngọt chua ngọt, còn cò mùi dương mai……..”
“Rột…….. Không được rồi, nước miếng chảy ra rồi, trời ơi quần áo của tui!”.
Tại một công ty cỡ trung trong thành phố cách Đồng thành gần ngàn dặm, sáng nay tám giờ bốn mươi, ông chủ mập của bọn họ ngay tại trong văn phòng phát biểu.
“Được rồi, hiện tại tất cả mọi người mở máy tính ra, còn có ai chưa mở máy tính không?”.
“Ông chủ! Máy đơ rồi!”. Một chàng trai nhỏ gầy giơ tay nói.
“Đã bảo cậu tới đây sớm mấy phút rồi, cậu xem đi, xảy ra sự cố rồi đó? Được rồi, nhanh đi văn phòng tôi, lấy notebook tới đây”.
“Dạ”. Chàng trai chạy bình bịch đi.
“Bọn họ nói là chín giờ lên hàng, nhưng mà theo tôi quan sát, thường thường sẽ trước mấy giây, cho nên mọi người ít nhất phải trước mười phút cập nhật, liên tục liên tục cập nhật! Đúng rồi, nhất định phải nhớ rõ xác nhận chính mình là ở trạng thái đăng nhập trước, bằng không tới khi đó nếu bị cái này làm lỡ thời gian, hôm nay liền đừng nghĩ cướp được…….”. Ông chủ nói mãi không ngớt, người bên dưới liên tiếp gật đầu.
“……..Được rồi, bây giờ bắt đầu!”. Ông chủ nhìn nhìn đồng hồ, vung cánh tay thô ú nần của gã, liền chạy tới máy tính trong văn phòng mình……
Mười lăm phút sau, hôm nay mứt dâu tây và mứt dương mai của tiệm đặc sản trực tiếp làng Đại Loan mới vừa đăng lên kệ hàng lại bị tranh mua sạch, trong khung chat trên diễn đàn của công tay này:
Ông chủ: Hôm nay có ai vợt được không?
Nhân viên Giáp: Không có nha ông chủ.
Nhân viên Ất: “Hôm nay lại không có thu hoạch, ài.
Nhân viên Bính: không sao đâu ông chủ, chúng ta ngày mai tiếp tục cố gắng.
Nhân viên Đinh: Thất bại là mẹ thành công!
…… Một lát sau, ông chủ vẫn chưa hết hy vọng……
Ông chủ: Một hủ đều không có?
Nhân viên Giáp: Ài, ngài nói coi có phải tốc độ mạng công ty chúng ta quá chậm hay không ông chủ?
Ông chủ: Lập tức gọi điện thoại nâng lên cáp quang.
Nhấn viên Bính: Vậy thật tốt quá nha ông chủ!
…….. Lại một lát sau, ông chủ vẫn là chưa từ bỏ ý định……..
Ông chủ: Thật sự thật sự một hủ cũng không vợt được?
…….N lâu, không ai trả lời…….
Ông chủ: bỏ đi, mọi người đi làm việc đi, lát nữa bà chủ tới đây, liền nói tôi đi chạy nghiệp vụ rồi.
Lại qua mười phút, nhóm nhân viên trơ mắt nhìn chằm chằm xe của ông chủ từ cổng lớn dưới lầu chạy ra, sau đó cả văn phòng nhất thời liền rối loạn lên.
“Ông không có vợt được hả?”.
“Không có”.
“Tui là nói thật”
“Tui cũng là nói thật!”.
“Ài, quá khó mua nha!”.
“Ông thì sao?”.
“Cái rắm! Với tốc độ này của tui, làm sao tranh được với người ta chứ?’.
“Ai chụp được rồi vậy? Chẳng lẽ hôm nay thật sự một hủ đều không có?’.
“……..”
“Trời ơi, mọi người nói coi em dùng notebook của ông chủ vợt được một cái, ông ấy biết không nhể?”. Tên xui xẻo hồi nãy máy đơ đột nhiên nói một câu, cả văn phòng nhất thời liền im lặng.
“Cậu có nhấn tự động đăng nhập không?’. Một giọng nữ dịu dàng vang lên trong văn phòng im ắng.
“Không nhớ rõ”. Tên xui xẻo ăn may này liều mạng vò đầu, mưu toan làm cho trí nhớ trở lại khoảnh khắc hơn mười phút trước kia. “Trời ơi! Thật muốn mạng mà! Rốt cuộc có nhấn hay không đây?!”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT