*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trên Ngưu Vương trang, từ sau khi mùa hoa của hoa cẩu kỷ qua rồi, đám ong của La Mông nuôi liền mất nguồn lương thực, cho tới sau này rau dưa và dâu tây trong lán lớn nở hoa, lúc này bọn nó mới lại lần nữa hút mật.

Nhưng mà lượng mật của hoa rau dưa và dâu tây cũng không tính nhiều lắm, nhóm ong mật mỗi ngày bận rộn hút mật, cũng chính là lăn lộn tự cung tự cấp mà thôi, cho tới năm nay đám cây sơn trà mới trồng xuống nở hoa, lương thực của bọn nó lúc này mới phong phú lên, La Mông cũng có mật để thu.

Nói tới mật ong, liền không thể không nhắc tới Vương gia trang. Từ sau khi Vương Đại Thắng của Vương gia trang có được đề xuất nuôi ong từ chỗ La Mông, non nửa năm thời gian này, Vương gia trang gần như từng nhà đều nếm được lợi lộc của việc nuôi ong bán mật ong.

Lúc mới đầu, cũng chỉ là một ít dân làng nhanh tay, thu mấy trăm đồng một lần bán mật ong, tuy rằng tiền không nhiều lắm, nhưng mà đối với nhà nông của làng họ mà nói, nhưng cũng xem như không tồi rồi, tiếp theo, người nuôi ong liền nhiều hơn, hiện tại một số dần làng trong nhà đều có hơn mười thùng ong.

Ong mật nhiều hơn vấn đề cũng liền phát sinh theo, vấn đề lớn nhất chính là nguồn mật không đủ, dù sao địa phương của làng họ chỉ lớn như vầy thôi, gần như tất cả thùng nuôi ong đều tập trung ở trong làng, nguồn mật gần đây tự nhiên liền eo hẹp, tiếp đó giữa ong mật và ong mật bắt đầu đánh nhau, vừa đánh thì tổ ong trong nhà rất nhiều người đều là nguyên khí đại thương (tổn thất lớn).

Nhưng mà người của Vương gia trang bọn họ trong cái khó ló cái khôn, người tài giỏi nhiều, mọi chuyện đều có người dẫn dắt, trước không nói người đồng hương làm cán bộ trong thị trấn, còn có mấy nhà giàu giống như bọn Vương Đại Thắng, liền nói trưởng làng bọn họ, cũng là người có năng lực, hơn hai mươi tuổi, tốt nghiệp đại học quay về làng tham gia tranh cử lên làm trưởng làng, chàng trai này từ trước chính là người có triển vọng, sau khi làm trưởng làng cũng rất có năng lực khiến bà con tin phục, lần này cậu ta liền đứng ra.

Trưởng làng Vương đầu tiên là tìm mấy người có tiếng nói trong làng, mở  một cái hội nghị  nhỏ, sau đó quyết định trồng nguồn mật ở quanh làng, để dân làng của Vương gia trang nuôi ong một năm bốn mùa đều có mật  hút.

Thời gian hơn nửa năm này, nhóm dân làng của Vương gia trang có thể nói là nhiệt tình mười phần, đầu tiên là có người lên núi đào rất nhiều cây non hoa quế dại trồng quanh làng, tiếp theo trong làng lại hùn tiền mua rất nhiều cây giống cây hòe cây táo, đều trồng trên sườn núi phụ cận làng bọn họ.

Trưởng làng Vương còn đi đầu mua nhiều hạt giống Tử Vân Anh về, phát cho từng nhà, bảo nhóm dân làng nếu trong nhà có đất để không thì rắc mất hạt giống Tử Vân Anh, hàng năm mùa xuân mùa thu, cũng là nguồn mật cực kỳ tốt.

              cây Tử Vân Anh                           hoa Tử Vân Anh    

cay tu van anhhoa Tử Vân Anh 2

Hiện giờ hoa quế dại trên núi nở rồi, coi như là ông trời có mắt, một năm nay vùng đất này của bọn họ lượng mật hoa quế dại khá ổn. Nghe nói Vương gia trang bởi vì bảo đảm độ tinh khiết của mật hoa quế dại, còn tổ chức dân làng xới đất trồng Tử Vân Anh còn chưa tàn lụi, vùi Tử Vân Anh vào trong đất, Tử Vân Anh là phân xanh rất tốt, năm sau, đất đai từng trồng Tử Vân Anh liền sẽ trở nên càng thêm phì nhiêu.

Hai ngày nay La Mông nghe nói, đài truyền hình trong huyện định làm một bài phỏng vấn

bọn họ, sự việc có vẻ đã định ra rồi, trọng điểm tuyên truyền mật hoa quế dại mùa đông sản xuất của Vương gia trang, nếu làm tốt, nói không chừng còn có thể đưa lên đài truyền hình.

Sáng sớm hôm nay La Mông chở một xe bữa sáng từ trấn trên lên Ngưu Vương trang, lại sắp xếp tốt công việc trong ngày, thấy không có việc gì, liền đi căn nhà ở sâu trong khe suối.

La Mông xa xa liền thấy cửa lớn dưới lầu nhà mình rộng mở, đi vào, liền thấy Tiếu Thụ Lâm đang quét dọn, trên chổi còn treo một cái khăn mặt, có thể nói là rất có dáng dấp của người dọn dẹp, lúc này cậu ta đúng lúc thấy trên mặt đất có vệt vết bẩn ngoan cố, liền ngồi xổm cúi người xuống, kéo một góc khăn mặt, dùng sức chà lau.

“Việc này dành cho tớ làm là được”.  La Mông thay dép lê vào nhà, trên mặt mang theo ý cười.

“Dù sao tớ cũng rảnh”. Tiếu Thụ Lâm dửng dưng đáp một câu, trước đây gã ở nhà cũng là làm quen những việc nhà này rồi, nhà bọn họ chỉ có hai người là gã và Tiếu lão đại, Tiếu lão đại không làm liền là gã làm.

“Sao không mặc dày một chút?”.La Mông ngồi xổm xuống bên cạnh Tiếu Thụ Lâm, nghiêng người sáp qua hôn một cái.

“Vừa mới tắm rửa xong, không lạnh”.

Tiếu Thụ Lâm cười cười, bên tai có chút đỏ, đứng lên hai ba cái quét một lần sàn nhà dưới lầu, sau đó cầm chổi đi lên lầu, La Mông cũng đi theo lên, cầu thang và sàn nhà trên lầu đều mang theo hơi nước ẩm ướt, hiển nhiên đều là vừa mới lau qua.

Tiếu Thụ Lâm, cầm khăn mặt trên chổi xuống vò mấy cái, tiện tay treo trên dây thừng phơi quần áo bên cạnh ao, chổi phải dựng ở góc tường.

“Tầng thượng nhà bọn mình muốn trồng cây nho không?”. La Mông tựa vào sân phơi bên cạnh lan can, nhìn nhìn chung quanh, cảm thấy như bây giờ cũng rất tốt, tầm nhìn thoáng đãng.

“Không trồng, bên Lò Rèn không phải đã trồng nhiều rồi sao?”. Tiếu Thụ Lâm cũng cảm thấy như bây giờ là tốt rồi.

Cả một sân phơi ở lầu hai nhà bọn họ hơi thấp một chút so với hai cái phòng bên cạnh, thấp hơn khoảng 10 cm, cũng chính là một cái bậc thang nhỏ, phòng ngừa trời mưa nước mưa trên ban công chảy vào trong phòng. Sàn nhà đều dùng ván gỗ lót, lan can gỗ cũng làm rất chắc chắn, mấy hôm nay Tiếu Thụ Lâm và La Mông rãnh rỗi liền thích nằm một chút ở trong này, rất nhanh liền yêu thích mất rồi, cũng không muốn làm thay đổi cái gì nữa.

Hai người sóng vai nằm ở trên sàn nhà, nhìn ánh nắng từng chút từng chút chiếu tới giữa khe suối, thật lâu sau, La Mông rốt cục hỏi ra miệng chủ đề mấy hôm nay bọn họ vẫn tránh: “Khi nào thì tớ đi gặp cha cậu?”.

“Sắp rồi”. Tiếu Thụ Lâm nói.

“Ngày mai?”.

“Ừ?”.

“……”. La Mông không hề lên tiếng, Tiếu Thụ Lâm cũng không nói cái gì, vì thế sự tình liền quyết định như vậy, ngày mai, bọn họ sẽ đi đối mặt lửa giận của Tiếu lão đại.

“Reng…….Reng…..”. Theo tiếng chuông điện thoại kinh điển hoài cựu vang lên, La Mông lấy di động ra nhìn nhìn, thời gian đã là hơn chín giờ sáng rồi, bất tri bất giác hai giờ liền trôi qua như vậy.

“Chuyện gì vậy?”. La Mông hỏi.

“Có người tìm, nói là Vương Đại Thắng của Vương gia trang”. Thanh âm ồm ồm của La Chí Phương vang lên ở đầu kia điện thoại.

“Biết rồi, tới liền”.

“!”. Sau khi được trả lời, cổ họng La Chí Phương không vang một tiếng nào nữa, trực tiếp liền cúp điện thoại, để lại một chuỗi âm tít tít cho La Mông, La Mông bĩu môi, thầm nghĩ, liền tính tình này của cậu ta, ở bên ngoài có thể lăn lộn mới là lạ.

“Có việc à?”. Tiếu Thụ Lâm cũng ngồi dậy từ sàn nhà.

“Ừ, Vương Đại Thắng qua đây tìm, tám phần là vì chuyện ong bản địa”. La Mông ngồi dậy, cũng không lập tức nhích người.

“Lát nữa tớ cũng phải đi bên công ty một chuyến”. Tiếu Thụ Lâm nói.

“Cơm tối có về ăn không?”. La Mông hỏi Tiếu Thụ Lâm.

“Về”. Tiếu Thụ Lâm gật gật đầu.

“Trên đường cẩn thận một chút”. La Mông lại nói.

“Ừ”.

“Vậy tớ đi đây?”.

“Ừ”.

“Tối mấy giờ cậu về?”. La Mông lại hỏi.

“Chắc hơn năm giờ”.

“Trên đường cẩn thận một chút, tầm đó xe nhiều”. La Mông vẫn là chưa đi.

“Ừ”.

“…….”. La Mông vẫn muốn nói chút gì đó.

“Đi nhanh đi”. Tiếu Thụ Lâm hối thúc La Mông.

“Ừ”. La Mông sờ sờ cái mũi, không tình không nguyện đứng lên từ sàn nhà, xuyên qua hành lang, lúc xuồng cầu thang còn quay đầu nhìn một cái, thấy Tiếu Thụ Lâm nhếch miệng cười cười với anh, lúc này mới bịch bịch đi xuống cầu thang, chạy xe ba bánh đi hướng tứ hợp viện. Tiếu Thụ Lâm ngồi ở bên cạnh lan can, nhìn La Mông càng chạy càng xa, quẹo một cái không thấy bóng dáng, lúc này mới vào phòng thay quần áo, lát nữa gã cũng phải đi ra ngoài.

Lúc La Mông tới tứ hợp viện, Vương Đại Thắng đã đợi được một lát rồi, người này vẫn giống như trước đấy, vừa cao lại mập, bụng như có bầu, trên eo còn thắt một cái thắt lưng mắc tiền.

“Cậu em à, chỗ cậu tu sửa thật tuyệt”. Vương Đại Thắng vừa nhìn thấy La Mông, liền nhiệt tình bắt chuyện.

“Hài, giày vò chết luôn”. La Mông tự xách cái ghế cho mình, ngồi bên cạnh Vương Đại Thắng.

 “Lần trước anh tới, cũng chỉ là mấy tháng trước thôi, lúc ấy trên núi mới có gì đâu, anh thấy cũng chính là cái chuồng trâu, bây giờ anh nhìn một cái, viện tử lớn như vậy đều xây rồi”. Vương Đại Thắng lại nói.

“Vương gia trang các anh thế nào rồi, nghe nói sắp lên TV à?”. La Mông xua xua tay, thuận miệng dời đề tài.

“Cũng tốt”. Vương Đại Thắng thật ra lại không khiêm tốn, thoải mái nói chuyện của Vương gia trang bọn họ với La Mông: “Lúc đầu chưa tìm được bí quyết, có vài nhà đặc biệt ngốc, như thế nào đều không học được, vậy thật không có biện pháp”.

“Trước đó anh ở bên ngoài làm ăn, cũng quen biết nhiều người, mật ong sản xuất trong làng bọn anh không lo bán không được, nhưng mà anh vẫn ngại phiền toái, nhiều lần đều ra bên ngoài buôn bán, khó khăn, thừa dịp bây giờ, đài truyền hình không phải làm quảng cáo cho bọn anh sao, anh liền nghĩ nếu không thì mở một cửa tiệm ở trấn trên, nếu có thể làm ra danh tiếng, mật ong khẳng định là không lo bán không được”. Nói tới nguồn tiêu thụ của mật ong, Vương Đại Thắng có vẻ tin tưởng tràn đầy.

“Vậy lần này anh tới tìm tôi là……..”. La Mông trực tiếp hỏi mục đích tới của Vương Đại Thắng.

“Cũng là vì chuyện nuôi ong, hiện tại Vương gia trang bọn anh nuôi ong sản xuất mật ong tuy rằng cũng không tệ lắm, nhưng mà không biết có phải bởi vì người  làng anh quay mật ong quay quá thường xuyên hay không, ong mật phân thùng quá chậm, hai tháng nay trong làng bọn anh lại có mấy người trẻ tuổi trở về, cũng là muốn nuôi ong theo, tạm thời không làm ra được nhiều ong như vậy, anh liền nghĩ tới bên chỗ cậu”. Vương Đại Thắng vài ba câu đã nói tới mục đích của mình, chính là muốn mua ong.

“Muốn bao nhiêu?”. Một năm nay ong mật trên Ngưu Vương trang sinh sôi nẩy nở tới không tệ, dù sao Ngưu Vương trang tổng cộng cũng chỉ lớn như vậy thôi, ong mật nhiều quá cũng vô dụng, La Mông cũng không nỡ giết, dù sao cũng là vì anh hút rất nhiều mật rồi, không có công lao cũng có khổ lao, người của Vương gia trang sẵn lòng mua, đó cũng là vừa khéo, còn có thể gia tăng chút thu nhập.

“Có bao nhiêu lấy báy nhiêu, làng bọn anh có hai người trẻ tuổi còn nói muốn lên núi thả ong nữa, ít nhất cũng phải mấy chục tới trăm thùng đi, bằng không cũng không đáng giá một chuyến vất vả đó”. Vương Đại Thắng vẫn giống như trước đây đặc biệt để tâm đối chuyện của làng gã.

“Chỗ tôi cũng không có nhiều như vậy”. Hiện tại La Mông tổng cộng cũng dư ra không được mấy thùng.

“Không sao, dù sao cậu có bao nhiêu, anh mua bấy nhiêu”. Vương Đại Thắng nói.

“Giá bán thế nào?”. Tuy rằng nói là bà con cùng quê, nhưng mà La Mông còn chưa tới nỗi khách sáo với Vương Đại Thắng tới ngại hỏi giá tiền.

“Lấy luôn cả thùng nuôi ong, một thùng một ngàn tám, thế nào?”. Vương Đại Thắng hỏi.

Đối giá cả, trong lòng La Mông cũng không rõ, một thùng một ngàn tám, giá này hẳn là coi như là không tồi rồi. Ở chỗ này của bọn họ, bởi vì điều kiện hạn chế của địa lý, không có nguồn mật diện tích lớn, người nuôi ong rất ít, trên thị trường thật ra cũng có người bán mật ong, người bán ong gần như chưa từng nghe nói qua.

Thiếu giá thị trường để tham khảo, nếu bán ong mật, giá liền khá linh hoạt, khách quan mà nói một ngàn tám không thấp, nhưng mà La Mông cũng không hài lòng lắm.

“Dẫn anh đi coi ong mật của nhà tôi trước”. La Mông lắc đầu, cũng không tiếp tục bàn giá.

“Được”. Vương Đại Thắng cũng rất sảng khoái, hơn nửa năm thời gian này, gã một đường sờ soạng đi tới cùng người của Vương gia trang, cũng là gặp qua nhiều khó khăn, không ít kinh nghiệm nuôi ong. Ở trong mắt gã, La Mông cũng không phải loại người tính toán chi li thích cò kè mặc cả, bây giờ nếu cậu ta không hài lòng đối với giá chính mình đưa ra, Vương Đại Thắng cũng rất muốn nhìn xem, ong của nhà bọn họ rốt cuộc có chỗ nào hơn người.

La Mông một đường dẫn Vương Đại Thắng đi rừng cây sơn trà nhà mình, năm nay cây sơn trà trước nhập thu mới vừa trồng xuống, hiện giờ ngọn cây còn đều cực kỳ thấp bé, bây giờ có một số cây nhỏ đã lẻ loi nở đóa hoa màu trắng, một số còn đang là nụ.

La Mông dẫn Vương Đại Thắng tới bên cạnh một thùng nuôi ong trong rừng cây sơn trà, nhanh tay nhanh mắt từ cửa vào tổ ong bắt mọt con vừa mới hút mật, ong thợ đang định quay về tổ.

“Anh xem ong của nhà tôi này”. La Mông đưa con ong này tới trước mặt Vương Đại Thắng.

“Này!!”. Vương Đại Thắng vừa nhìn, hai mắt liền định trụ.

Con ong bản địa trước mắt này, cái đầu lớn hơn một chút so với trong làng bọn gã nuôi, màu sắc cũng càng tươi đẹp, toàn bộ ong mật nhỏ có vẻ cực kỳ tinh thần, lúc này trong bụng của nó chứa đầy nước mật, bụng tròn vo, dưới ánh mặt trời giống như còn có thể lộ ra ánh sáng, hiện ra màu hổ phách trong suốt……

“Nhìn ra khác biệt rồi chứ?”. La Mông thả con ong đó tới trước cửa vào tổ ong, chỉ thấy nó lắc lắc cánh, rất nhanh liền chui vào trong đường đi. Tiếp theo La Mông thuận tay bắt một con khác đưa qua cho Vương Đại Thắng xem, từng con đều là loại tỉ lệ này.

“Tôi nuôi ong bản địa không dễ dàng, thứ này thích chuyển nhà, dễ dàng bị hoảng sợ, muốn sản lượng cao, đó lại khó càng thêm khó. Ưu điểm liền càng không cần phải nói, chịu rét, sở trường thu thập nguồn mật linh tinh, giống mật hoa quế dại trong làng bọn anh, nó vẫn liền chỉ có thể dùng ong bản địa đi hút, đại mùa đông, khu vực này của tôi, ông mật phương Tây căn bản không chống được đều bị đông lạnh”.

“Phong thuỷ Ngưu Vương trang bọn tôi không tồi, mật sản xuất ra ngon, không gạt anh, giá bán mật ong của tôi cũng không thấp, những con ong này chưa tưng cho ăn đường, toàn bộ dùng mật hoa nuôi ra, nếu muốn nói một thùng một ngàn tám, chỉ là chúng nó ăn luôn mật ong, liền sợ không chỉ giá tiền này.

“Đúng, quả thật không chỉ giá tiền này”. Vương Đại Thắng nhìn chằm chằm thùng nuôi ong trước mắt này.

Nếu là trước đây, lúc gã chưa hiểu biết về nuôi ong, ong mật dù tốt ở trong mắt gã cũng chính là ong mật, không đáng giá, nhưng hôm nay gã có hiểu biết rồi, biết đám ong mật này rất tốt, sức chống cự gần như liền không có, liền giống như người thích thích uống rượuthèm rượu ngon hiếm có.

“Nói đi, bao nhiêu tiền?”. Lấy kinh tế của Vương Đại Thắng, cho dù là mua một thùng về để đã ghiền cũng là phải mua.

“Bây giờ giá thật sự khó nói”. La Mông cười cười, nói: “Đám ong này của tôi, giá thấp tôi khẳng định không bán, nhưng dân làng của làng bọn anh nuôi ong, không phải là vì kiếm tiền à, mua ong giá cao, phải mất thời gian dài mới có thể thu hồi vốn, ngộ nhỡ ở giữa xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn? Anh phải về bàn bạc một chút việc này cùng bọn họ”.

“Cậu nói rất có lý”. Vương Đại Thắng thở dài một hơi, nói: “Tới khi đó anh bàn bạn một chút cùng bọn họ, cậu nói trước chút cho anh nghe, đại khái giá nào thì cậu mới bán?”.

“Chúng ta bà con cùng quê, tôi cũng không cầu việc này làm giàu, trên ba nghìn tôi liền bán”.

Nói thật, La Mông nếu thật muốn dựa vào cái này kiếm tiền, trên internet nhiều người mê nuôi ong, ong tốt như vậy, gần như chỉ tồn tại trong truyền thuyết, người sẵn lòng ra giá cao mua tự nhiên liền nhiều, chẳng qua làm như vậy, La Mông còn chưa kiếm được bao nhiêu tiền, danh tiếng lại nổi lên trước rồi.

Việc này vừa vặn là La Mông không muốn, trước mắt anh muốn trông coi ngọn núi sống ngày yên bình, đương nhiên, lời đánh giá con ong khắp xa gần nếu có thể dù cho một chút, vậy rất tốt.

“Vậy anh mua một thùng về trước cho bọn họ nhìn một cái”. Vương Đại Thắng xoa xoa tay, hiện tại gã liền hận không thể lập tức dời thùng ong mật này đi, liền kê ở trên ban công nhà mình, rãnh rỗi lấy cái kính lúp soi soi, xem chút đỡ ghiền, lúc có khách tới, lại mang ra khoe khoang một chút.

“Chỉ một thùng, còn nói mua không mua gì, đúng lúc bên lán dâu tây liền có một thùng, mấy ngày nay dự định lại phải bắt đầu đói bụng rồi, lập tức để bọn nó trở về với anh, tốt xấu lấp đầy cái bụng”. La Mông hào phóng nói.

“Ha ha ha! Vậy cám ơn cậu em!”. Vương Đại Thắng cũng không giả vờ giả vịt, thoải mái liền thu nhận.

Lại nói lúc trước khi dâu tây bắt đầu nở hoa, liền thả một thùng ong mật vào trong cái lán đó, lúc ấy số lượng hoa dâu tây nhiều, mỗi ngày còn có đóa hoa mới mở ra, đồ ăn của đám ong mật này hẳn là không thiếu.

Đợi tới sau này dâu tây trong lán lớn lục tục bắt đầu kết trái, số lượng hoa liền giảm cấp tốc, nguồn mật liền thành vấn đề. Nhưng mà bởi vì ong mật của nơi khác cũng nhiều rồi, La Mông tạm thời không nghĩ tới phải sắp xếp cho chúng nó như thế nào, cho nên liền không đụng tới.

Có một ngày lúc hai chị em La Mĩ Linh và La Mĩ Tuệ tới lán dâu tây, liền thấy một con ong mật nhỏ đang hút hút bông hoa trắng sắp héo tàn, dùng chân trước thật nhỏ của nó ra sức tìm kiếm trong bông hoa, cố gắng muốn tìm một chút mật hoa.

Hai chị em thấy con ong mật nhỏ ra ra vào vào trong mấy bông hoa dâu tây, một hồi lâu, mới rốt cục hết hy vọng bay đi. Sau đó rất nhanh, lại một con ong mật nhỏ mới tới nữa, bắt đầu một vòng tìm kiếm mới…….

Chiều hôm đó, La Mông thấy hai đứa cháu vốn vô cùng cao hứng, sau khi vào lán dâu tây một chuyến nhất thời liền đa cảm, vẻ mặt cầu xin nói với anh: “Cậu, ong mật nhỏ thật đáng thương nha!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play