Quý Trần Lăng bị nhốt gần một tháng, đối với cậu mà nói một tháng này thật dài đằng đẵng, một giây mà cứ ngỡ một năm. Lúc ấy cậu bị bắt bất ngờ, cậu không kịp mang theo cái gì của Lạc Tân, không một cái gì cả.
Cũng may là còn hình xăm chữ Lý Lạc Tân.
Quý Trần Lăn đưa tay sau eo, chạm vào khe mông của mình, cảm giác trơn tuột đầu ngón tay, cậu khẽ nở nụ cười.
Nói tới hình xăm, Quý Trần Lăng ban đầu muốn xăm chữ “Lý Lạc Tân” ở ngực, nhưng Lạc Tân lại là người rất tục tĩu, thuận miệng nói không bằng xăm ở hậu huyệt đê. Người nói vô tâm nhưng người nghe hữu tâm, Quý Trần Lăng lập tức mua dụng cụ về, quấn lấy Lý Lạc Tân xin anh cho cậu một hình xăm.
Lý Lạc Tân bị bám dính nên đành phải đáp ứng, xăm cho Trần Quý Lăng vài chữ “Lý Lạc Tân” vào chỗ ấy.
Không ngờ xăm cái hình ấy lại đúng đắn, mỗi lúc làm tình Lý Lạc Tân rất thích tiến vào từ phía sau, nhìn hình xăm cũng sẽ dâng lên cảm giác khoái lạc khi chinh phục. Cậu chỉ tiếc là không được nhìn thấy biểu cảm Lý Lạc Tân khi đang f*ck cậu…
Hiện giờ, hình xăm này chẳng khác gì báu vật với Quý Trần Lăng, mỗi ngày không sờ vào hình xăm cậu sẽ không chịu nổi, nhìn thấy, là Lạc Tân đích thân xăm cho cậu, nó giúp cậu chống chọi những đêm không có Lý Lạc Tân.
Quý Trần Lăng giờ khắc nào cũng nhung nhớ Lý Lạc Tân. Ngày tháng không có anh với cậu mà nói là một kiểu dày vò, cậu bức thiết muốn gặp anh, muốn dùng đôi mắt mình để ghi nhớ hình ảnh anh, muốn anh ôm lấy cậu, hôn môi, để anh tiến vào bên trong cậu!
Cũng may Quý Trần Lăng còn chưa bị ái tình làm mờ mắt, cậu càng ngày cẩn thận ngụy trang, đánh lừa bảo vệ. Rốt cuộc ở một buổi tối đã đánh thuốc mê nhân viên sau đó trốn thoát.
Mà lúc này Lý Lạc Tân đang ngồi ôm tiểu mỹ nhân ở Niên Hoa.
Trực giác Quý Trần Lăng trở nên nhạy cảm khi tìm kiếm Lý Lạc Tân, vừa trốn ra khỏi nhà đã đoán được anh ở đâu.
Lý lạc Tân nhìn thấy vẻ chật vật của Quý Trần Lăng mà không khỏi kinh ngạc, liền đẩy cậu ra khỏi lồng ngực. Mọi người xét đoán tình hình, đều tự biết hai người này xảy ra chuyện gì, tự động ra khỏi phòng, để lại không gian riêng cho hai người.
“Lạc Tân, anh tha thứ cho em được không? Em biết em sai rồi. Chúng ta đã 32 ngày 14 giờ 8 phút 42 giây không thấy nhau. Em thật sự rất nhớ anh. Đừng bỏ em được không, không có anh, em sẽ chết mất.”
“Vậy cậu đi chết đi.” Lý Lạc Tân lạnh nhạt nói.
“Không muốn, em không muốn chết, thế giới này vẫn còn Lý Lạc Tân, em không nỡ chết.” Thế giới này có Lạc Tân của cậu, cậu cảm tạ ông trời không biết bao nhiêu lần, chỉ cần thấy Lạc Tân là cơ thể cậu đã nóng lên, muốn được anh chạm vào người. Quý Trần Lăng hít một hơi thật sâu, dựa đồng vào lòng anh cho thỏa nỗi nhớ mong.
Mùi vị của Lý Lạc Tân….
Lý Lạc Tân không muốn nghe mấy câu sáo rỗng ấy. Đối với anh mà nói, không muốn chính là không muốn, đã bỏ đi còn nhặt lại không phải phong cách của anh, huống chỉ kẻ này làm loạn đến vậy: “Cậu đến để nói những lời nhảm nhí này sao?”
“Xin lỗi.” Quý Trần Lăng rầu rĩ nói: “Làm phiền anh rồi.” Cậu biết lần gặp mặt này là ngắn ngủi, lão già có thể tóm cậu lại. Hiện tại thế lực cậu còn yếu, không phản kháng lại được, chỉ có thể phục tùng, phải bày mưu cẩn thận mới hành động.
Quý Trần Lăng lần thứ hai trong lòng Lý Lạc Tân cọ cọ, ngẩng đầu lên, khẩn cầu nhìn Lý Lạc Tân: “Lạc Tân, cho em một cái hôn được không?”
Lý Lạc Tân đặt tay lên tai cậu, thẳng thắn cự tuyệt trước ánh mắt trông mong của cậu, sau đó trêu tức cậu bằng thái độ trở mặt. Trong nháy mắt vẻ chờ mong chuyển sang tuyệt vọng.
Nhìn con chó hoang Quý Trần Lăng, Lý Lạc Tân lắc lắc đầu. Anh nghĩ, ái tình thật sự thần kỳ như thế sao? Đem một người đàn ông cương nghị biến thành con cẩu chỉ biết vẫy đuôi cầu xin.
Đối với việc bạn tình bị giết, Lý Lạc Tân không để trong lòng, dù sao mọi chuyện sau đó cũng xử lý tốt. Chỉ là Lý Lạc Tân không thích là bạn tình của anh dám lừa gạt anh. Vì lẽ đó Lý Lạc Tân chỉ muốn loại trừ Quý Trần Lăng, hoàn toàn không muốn phát sinh quan hệ với cậu.
“Đi đi.” Lý Lạc Tân đẩy cậu ra.
Quý Trần Lăng theo lực đẩy của anh mà lui lại: ‘Lý Lạc Tân, em hứa không như vậy nữa. Lạc Tân, anh đừng tức giận được không? Em sẽ thay đổi, em có thể tiếp tục cùng anh có được không? “Chỉ cần Lạc Tân tha thứ cho cậu, dù bằng bất cứ giá nào cậu cũng không bỏ anh. Bất chấp….
Ánh mắt Quý Trần Lăng lộ ra sát ý…
Nhưng đáng tiếc…
“Cậu cảm thấy cậu đáng để tôi giận? Quan hệ của chúng ta chỉ ở mức bạn tình thôi, hiện tại, quan hệ này đã kết thúc, đơn giản như vậy. Sau này cậu đừng tới tìm tôi, cậu thật sự rất phiền!” Lý Lạc Tân lạnh nhạt nói, cũng mặc kệ dáng vẻ đả kích của đối phương, đứng dậy chuẩn bị rời đi.”
Quý Trần Lăng thấy bị tổn thương, đâm ra oán hận những kẻ nhảy vào phá hoại cậu và Lạc Tân. Cậu không cam lòng kết thúc như vậy, hai người cậu rõ ràng là trời đất tác thành, phải ở bên nhau lâu thật lâu mới đúng.
Tại sao? Tại sao nhiều người như vậy không thức thời, muốn giành lấy Lạc Tân của cậu….
Một luồng bạo lực sát khí nổi lên như sóng cuộn trong lòng Quý Trần Lăng.
Quý Trần Lăng kéo tay Lý Lạc Tân, ngón tay thậm chí còn không ngừng run rẩy: “Lạc Tân, em giải quyết mấy những đứa đáng ghét ấy, sau đó em tới tìm anh được không?”
Lý Lạc Tân cảm thấy thật sự khó đả thông được cậu, đối với anh mà nói, hợp mắt thì sẽ làm bạn tình, chán ghét sẽ đuổi đi, lần đầu tiên gặp phải loại bạn tình mặt dày như Quý Trần Lăng, chẳng khác gì keo dính dán lên người, gỡ tay đối phương ra, anh nói: “Đừng làm phiền tôi.” Dứt lời, anh không chờ đối phương trả lời liền lập tức rời đi.
Đều là do những kẻ đáng ghét ấy, để Lạc Tân nổi giận với cậu. Không liên quan, chỉ cần tiêu diệt hết chúng nó, Lạc Tân sẽ lại để ý đến cậu.
Quý Trần Lăng lộ ra nụ cười vặn vẹo mà lạnh lẽo.
__ヾ( ̄ー ̄ヾ)__
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT