Sau khi làm xong một cách trọn vẹn lần thứ hai với Phương tiên sinh, tôi phải nằm li bì suốt một ngày ở trên giường mới có thể cảm thấy đỡ đỡ hơn được một chút. Ga giường đã được thay mới, toàn thân cũng nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng, cái chỗ khó-có-thể-mở-miệng-nói-ra kia tuy rằng vừa đau vừa xót, thế nhưng lại không hề có một chút cảm giác dính dớp nào cả, hẳn là cũng đã được rửa sạch.
Nghĩ đến cảnh tượng Phương tiên sinh tắm rửa cho tôi, trong lòng tôi đột nhiên lại sinh ra cảm giác thẹn thùng.
Tôi trở mình, phát hiện ra tứ chi có chút bủn rủn, đặc biệt là ở phần eo, do bị bóp mà nổi lên mấy vết xanh tím, nhìn trông cũng rất tình sắc.
Tối qua vận động quá độ, cả ngày hôm nay cũng chưa ăn cơm, bụng đã sớm cảm thấy đói đến không thể chịu nổi. Tôi định bụng sẽ xuống giường rửa mặt mũi rồi đi kiếm đồ ăn, ai ngờ vừa mới đứng dậy hai chân đã run rẩy, còn chưa đi được mấy bước thì đã bị ngã khụy xuống mặt đất.
Tôi suýt chút nữa thì chảy cả nước mắt. Đầu gối thì không có vấn đề gì, trên mặt đất có trải thảm lông, cho nên không gây ra thương tổn gì cả. Điều bi thảm nhất nằm ở cái chỗ đặc thù ở phía sau kia kìa, cảm giác bị kéo rách quả thực thốn đến không thể chịu được.
“Vợ ơi, sao em lại ngồi quỳ ở trên mặt đất thế kia?” Phương tiên sinh không biết xuất hiện từ lúc nào.
Tôi bị anh ấy làm cho tức đến suýt thì khóc, mẩm nghĩ em phải ngồi quỳ như thế này là do ai hại hả? Tôi đang định phát hỏa thì Phương tiên sinh lại duỗi hai tay ra ôm tôi trở về giường.
Tôi lập tức tắt hỏa, ngoan ngoãn nằm im ở trên giường.
Phương tiên sinh cúi người xuống chỉnh lại chăn cho tôi, hỏi: “Em có muốn ngủ thêm nữa không? Hay là ăn chút gì đó nhé?”
Tôi xoa xoa bụng, nói: “Em muốn ăn.”
“Để anh đi lấy cho em.” Nói xong Phương tiên sinh quay người bước ra ngoài, không lâu sau anh ấy bưng vào một tô cháo cùng hai đĩa dưa cải.
Tôi nằm trên giường, yên tâm thoải mái để cho anh ấy bón, anh ấy xúc một thìa tôi lại ăn một thìa, còn luôn miệng bảo anh ấy cho kèm thêm cả dưa cải để ăn cho ngon miệng hơn nữa.
Bữa sáng ăn đến mỹ mãn, tôi dễ chịu “hừ~” một tiếng, lại cảm thấy hơi hơi buồn ngủ, tôi co người, đắp chăn lên rồi nhắm mắt lại, đột nhiên trên mặt bị “chụt” một cái.
Tôi mở to mắt, tóm người-nào-đó lại.
Phương tiên sinh thẹn thùng nói: “Vừa rồi ở trên mặt em có một con muỗi.”
“Phương Phương,” Tôi nhìn vào mắt của Phương tiên sinh, hỏi: “kể cả không có muỗi thì anh vẫn sẽ hôn em chứ?”
Phương tiên sinh đỏ mặt, nhưng vẫn ra sức gật gật đầu.
Tôi hơi ngượng ngùng, nói: “Thế thì cứ hôn đi, đừng có lấy cớ là có muỗi nữa.” Cuối cùng tôi còn bồi thêm một câu: “Về sau anh muốn làm gì em cũng được, không cần phải hỏi ý kiến của em đâu.”
“Thật á?” Phương tiên sinh tròn xoe mắt.
“Lừa anh làm gì?” Tôi đỏ hết cả mặt lên, nói: “Cưới cũng đã cưới rồi, còn hỏi mấy chuyện này nữa.”
Phương tiên sinh cười ngây ngô một lúc lâu, sau đó đột nhiên sáp lại gần định hôn tôi. Tôi không né tránh, đợi cho anh ấy tiến lại gần, tôi lập tức môi kề môi, rồi dần dần biến nó thành một nụ hôn sâu.
Lúc tách ra cả hai chúng tôi đều thở hổn hển. Mắt của Phương tiên sinh sáng lấp lánh, trong ánh mắt lại toát ra vẻ khao khát.
Tôi sợ tới mức “hoa cúc” co chặt lại, vội vàng đập gối lên đầu anh ấy: “Đừng có mơ!”
Phương tiên sinh: QAQ
# Mình là notebook theo-dõi-tình-hình a của Phương Phương #
Lần nào cũng bị Phương Phương lôi ra làm bia đỡ đạn để có thể hôn trộm được Tiếu Tiếu muỗi nhỏ bạn đáng thương quá đi.
#VL: Ở chương 5 cũng có nhắc đến chuyện Phương Phương dùng muỗi làm cớ để hôn trộm Tiếu Tiếu.
——————
Tuy rằng đối với chuyện thân thiết cùng Phương tiên sinh tôi cũng đã có thể làm được đến độ toàn tâm toàn ý, thế nhưng nói thật thì cứ mỗi lần làm trọn vẹn từ đầu đến cuối là tôi sẽ lại phải nằm nguyên trên giường mất ba ngày, tôi thà chọn cách ngồi tuốt cho nhau còn hơn. Nhưng mấy vấn đề liên quan đến kỹ thuật này, không có thực hành thì làm sao mà tiến bộ lên được cơ chứ? Cũng giống như ba-lê ấy, phải không ngừng luyện tập thì mới có thể cho ra được những bước nhảy hoàn mỹ.
Chỉ có điều cứ nghĩ đến chuyện tôi sẽ phải trở thành đối tượng “luyện tập” cho Phương tiên sinh, mông của tôi lại có cảm giác nhói đau. Aiz, có cách nào để vừa có thể giúp cho Phương tiên sinh nâng cao được kỹ thuật giường chiếu vừa có thể giúp cho tôi giảm bớt được đau đớn hay không vậy? Tôi lại nhớ tới thời điểm chúng tôi kết hôn vào một năm trước, cô bạn của tôi đã gửi tới cho tôi một đường link, bên dưới còn để lại dòng tin chúc cho tôi hạnh phúc trong chuyện chăn gối.
Lúc ấy tôi đã rất tò mò, thế là bèn kích vào, sau đó mới phát hiện ra ở trong đường link đó có rất nhiều video, bên dưới mỗi video là những tiêu đề trần trụi, cái gì mà “Trừng phạt mỹ thiếu niên”, rồi thì “Cảm xúc mãnh liệt trong phòng tập”, “Đại chiến 3P”, “Điều giáo nô lệ tình dục”, vân vân và mây mây đủ các loại phim “con ếch”. Tôi mới chỉ nhìn mỗi cái tiêu đề thôi mà mặt mũi đã đỏ bừng hết cả lên rồi, tôi lập tức tắt đường link đó đi, vốn định chờ đến lúc sau khi kết hôn xong thì sẽ mở ra xem lại, cơ mà sau đó lại bởi vì nỗi ám ảnh đối với chuyện giường chiếu cho nên tôi cứ thế mà bỏ qua chuyện này.
Nghĩ đến đây, tôi liền vội vàng mở máy tính lên, tìm tới đường link đó, may là lúc ấy tôi đã save lại cho nên mới không bị mất link.
Tôi chột dạ bước ra ngoài lén liếc mắt nhìn về phía phòng làm việc của Phương tiên sinh, trông thấy anh ấy vẫn đang hết sức chuyên chú vẽ tranh, cuối năm nay Viện mỹ thuật Thị Lí muốn làm một buổi triển lãm cho các họa sĩ thế hệ mới, Phương tiên sinh cũng được mời, ban tổ chức hi vọng Phương tiên sinh có thể vẽ một bức tranh chủ đề cho buổi triển lãm lần này, Phương tiên sinh cũng đã nhận lời.
Từ trước đến giờ cứ hễ khi nào làm việc là Phương tiên sinh sẽ dồn toàn tâm toàn ý để làm việc, chỉ cần ngồi xuống là sẽ ngồi đến hơn nửa ngày trời. Bây giờ mới là hơn chín giờ, anh ấy mới bắt tay vào công việc chưa được bao lâu, chắc phải khoảng ba-bốn tiếng nữa anh ấy mới ngừng lại.
Tôi lén lút quay trở lại phòng ngủ, nghĩ nghĩ rồi khóa cửa lại, sau đó đeo tai nghe vào, mở video ra, bắt đầu xem từng cái một…
Từ thời khắc ấy một thế giới mới đã mở ra với tôi.
—
“Vợ ơi em đang suy nghĩ cái gì thế?” Phương tiên sinh hỏi.
Bị hỏi bất thình lình tôi giật hết cả mình lên, tôi bật người dậy lắc đầu quầy quậy, liên mồm nói: “Không có gì cả không có gì cả.” Sau đó lại tiếp tục ngẩn người nhìn anh ấy.
“Em cứ nhìn anh như thế, anh không có cách nào vẽ tranh được đâu.” Dứt lời, mặt của Phương tiên sinh đỏ lên.
Tôi xấu hổ đứng dậy: “Thế để em đi ra ngoài vậy.” Nhưng tôi còn chưa bước ra được tới cửa thì đã bị Phương tiên sinh ngăn lại.
“Em đừng ra.” Phương tiên sinh kéo tay tôi: “Em cứ nhìn tiếp đi, mai anh vẽ sau cũng được mà.”
Lòng bàn tay anh ấy ấm áp mà khô ráo, ngón tay dài có vết chai mỏng, lúc vuốt ve sẽ có cảm giác vừa mềm mềm vừa gai gai, khiến cho người ta chỉ hận không thể biến thành nhỏ xíu để có thể chui tọt vào trong lòng bàn tay của anh ấy.
Tôi trộm nhìn lén Phương tiên sinh một cái, anh ấy đã quay trở lại ngồi trước giá vẽ, hai má hồng hồng, vẻ mặt đầy mong chờ. Tôi nhịn không được mà phì cười, vừa tiếc lại vừa mừng.
Anh ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ, còn tôi thì lại sắp sửa biến thành một tên xấu xa đi dạy xấu cho anh ấy rồi.
Tôi mon men bước qua, nắm lấy bờ vai của anh ấy, nhìn vào đôi mắt của anh ấy, hơi hé miệng rồi duỗi đầu lưỡi ra, dụ dỗ Phương tiên sinh ngậm chặt lấy “nó”.
Quấn quýt giao triền, truy đuổi lẫn nhau, tôi từ từ ngã vào trong lòng Phương tiên sinh.
“Khoan đã, chờ một chút đã.” Tôi thở hổn hển, tạo ra một chút khoảng cách rồi nói: “Lên giường đi, không khéo lại làm đổ bức tranh của anh bây giờ.”
Phương tiên sinh tròn xoe hai mắt: “Bây giờ vẫn còn là ban ngày mà.”
Tôi vừa thẹn vừa giận, dứt khoát phá hỏng hình tượng, hung hăng nói: “Ừ đấy, là ban ngày đấy, thế anh có định làm không thì bảo?”
Phương tiên sinh bị khí thế của tôi áp đảo, ngơ ngác nói: “…Làm.”
“Ôm em vào trong phòng ngủ đi.” Tôi ôm cổ anh ấy, tim đập thình thịch, mặt đỏ như sắp bị thiêu cháy.
Cảnh quay trong những video “con ếch” mà tôi đã xem vào buổi sáng ngày hôm nay lần lượt ùa về.
—
Rèm cửa sổ trong phòng ngủ được buông xuống, ánh sáng có chút ám muội. Phương tiên sinh đang định mở đèn ở đầu giường thì bị tôi ngăn lại: “Đừng có bật đèn, cứ để vậy thôi, cứ coi như bây giờ là buổi tối đi.”
“Ừm.” Nói xong, Phương tiên sinh chậm rãi áp tới gần tôi, mang theo hơi thở ấm áp, nhẹ nhàng ngậm lấy môi tôi.
Nụ hôn của anh ấy vừa cẩn thận lại vừa dịu dàng. Nếu là lúc bình thường thì tôi cũng sẽ rất hưởng thụ nụ hôn kiểu như vậy, thế nhưng đây lại đang là màn tiền diễn trước khi tới công đoạn giường chiếu, đặc biệt bây giờ lại đang là cái lúc mà cả hai đều đã động tình đến như vậy rồi, hôn môi kiểu này chẳng khác nào là đang tra tấn nhau cả.
Tôi quay mặt đi, gập một chân lại rồi dùng chân chậm rãi đẩy Phương tiên sinh ra.
“Ơ vợ…” Phương tiên sinh tội nghiệp kêu lên một tiếng.
“Đừng nói gì cả.” Tôi che miệng anh ấy lại, thở hổn hển cảnh cáo anh ấy: “Bắt đầu…Bắt đầu từ bây giờ anh không được nói gì nữa, em bảo anh làm cái gì thì anh cứ làm cái đó, biết chưa?”
Phương tiên sinh gật gật đầu.
Tôi nuốt một ngụm nước miếng, lấy lại tinh thần, xong xuôi tôi run run đưa hai tay lên cởi áo của mình ra, để lộ ra hơn nửa người, sau đó ôm lấy cổ của Phương tiên sinh, chậm rãi đem một bên đầu núm tới gần miệng của anh ấy, lắp bắp nói: “Liếm…Liếm đi.”
Không khí lập tức ngưng đọng lại.
Ngay vào lúc tôi xấu hổ và tức giận gần như là đến cực điểm, đang chuẩn bị lui về thì đầu núm lại bị đầu lưỡi mềm mại ấm áp quẹt qua một cái. Sau đó lại bị quẹt tiếp lần thứ hai, rồi đến lần thứ ba, đến cuối toàn bộ đầu núm đều bị bao vây ở trong khoang miệng ấm áp.
Cả người tôi căng như dây cung, tôi ôm lấy cổ Phương tiên sinh, đợi chờ anh ấy liếm xong bên trái rồi sẽ đến bên phải. Môi lưỡi nhẹ nhàng mút lấy làm cho đầu núm dựng thẳng lên, mang theo nhiệt độ cực nóng, nhen nhóm lửa dục ở trong lòng.
Tôi cuộn mình lại, trong đầu váng vất, trước ngực vừa nóng lại vừa trướng, đến nỗi nước mắt cũng sắp phải tuôn trào. Thế nhưng nước mắt của tôi còn chưa kịp tuôn ra thì Phương tiên sinh đã khóc lên trước: “Vợ ơi “em trai” của anh sắp nổ mất rồi, có thể đi vào trước rồi mới liếm sau có được không…”
Tôi dở khóc dở cười, đưa tay xuống dưới sờ anh ấy một cái, lúc này mới phát hiện ra nơi đó đã “lên tinh thần” lắm rồi, ngay đến cả quần sịp cũng không ôm được hết.
Màn tiền diễn như vậy là cũng đã ổn rồi. Tôi mẩm nghĩ, để lần sau lại thử trò khác vậy.
“Thuốc bôi trơn đâu?” Tôi hỏi anh ấy.
Phương tiên sinh mở ngăn kéo ra, lấy ra thuốc bôi trơn cùng “áo mưa”.
“Hôm nay không cần dùng “áo mưa” đâu.” Tôi cúi đầu hôn lên khóe mắt ướt át của anh ấy, nói: “Em muốn anh bắn vào bên trong.”
Phương tiên sinh hít một hơi thật sâu.
Quá trình mở rộng kéo dài suốt mười phút. Tôi tựa vào đầu giường, ngoan ngoãn dùng tay ôm chân, tạo thành tư thế hình chữ M, kiên nhẫn chờ đợi Phương tiên sinh tăng thêm số lượng ngón tay.
Cuối cùng, đợi đến lúc có thể thoải mái ra vào bằng ba ngón tay, Phương tiên sinh rút tay ra, nhẹ nhàng đặt cây gậy lớn của anh ấy vào chỗ cửa huyệt.
“Thấy đau thì nhất định phải nói ra cho anh biết đấy nhé.”
Tôi gật gật cái đầu, ra sức điều chỉnh hô hấp, tận lực thả lỏng cơ thể để tiếp nhận cây gậy lớn kia. Kỳ thật lần nào Phương tiên sinh đi vào tôi cũng đều cảm thấy rất đau, nhưng tôi tuyệt đối không dám nói cho anh ấy biết.
Tôi sợ nói ra rồi thì anh ấy sẽ không bao giờ làm nữa, trực giác nói cho tôi biết nhất đinh là Phương tiên sinh sẽ làm như vậy.
Mà nếu thế thì tôi sẽ phải thủ tiết cả đời mất.
Sẽ bi thảm lắm đó.
Cơ mà bây giờ cũng chẳng ra đâu vào đâu cả. Khó khăn lắm mới sượt được vào tới cái “điểm kia” thế mà lần nào anh ấy cũng nhanh chóng rút ra ngoài.
“Không thể vào sâu quá,” Phương tiên sinh còn nghiêm túc giải thích cho tôi: “nếu không sẽ làm em bị thương mất.”
Hơn một nửa của cây gậy vẫn còn đang nằm ở bên ngoài thế mà anh đã nói như thế rồi tôi bực mình mẩm nghĩ anh bị vô dụng đấy hả?!!!
Sau một hồi ma sát nửa vời, tôi rốt cuộc không nhịn được nữa mà khóc lên: “Phương Phương, anh vào sâu hơn một chút đi, sâu hơn một chút nữa….”
“Thêm một chút nữa…”
“Đúng rồi, chính là nơi đó…”
Lúc cây gậy ma sát sượt qua điểm-nào-đó ở bên trong cơ thể của tôi, tôi đã không kìm được mà hét lên một tiếng, khoái cảm tê dại mãnh liệt kéo đến, như có thủy triều đang vây lấy cơ thể tôi. Bên phía dưới của tôi, từ xương cụt cho đến tận đầu ngón chân, chỉ trong nháy mắt như mất đi toàn bộ tri giác, như một chuyến tàu lượn siêu tốc bay thẳng lên tới tận trời.
Tôi vừa khóc nức nở gọi tên của Phương tiên sinh vừa vô thức đung đưa cái mông cọ cọ vào cây gậy đang ở bên trong cơ thể của tôi, đợi đến lúc “nó” lại sượt qua điểm G tôi liền kẹp chặt lại…
Sau đó Phương tiên sinh rên lên một tiếng, dịch lỏng ấm áp chỉ trong nháy mắt tràn đầy bên trong cơ thể của tôi.
Tàu lượn siêu tốc chệch ra khỏi đường ray.– HOÀN TOÀN VĂN –
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT