Chuyến du lịch vài ngày ngắn ngủi kết thúc rất nhanh, sáng hôm rời đi trời lại đổ cơn mưa phùn, thời tiết u ám. Sáng lúc thức dậy Cố Thần đã lôi cái áo khoác len của mình ra còn An Lan thì lục lọi tứ phía tìm được một bộ âu phục đơn giản mặc vào, đứng trước gương nghía tới nghía lui.
Quần áo rất vừa vặn, lưng quần được cắt may rất tỉ mỉ ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, dễ dàng ôm lấy. Cố Thần đang cúi đầu chỉnh lại khuy áo thì vô tình lướt mắt nhìn hắn, ánh mắt dừng lại đó vài giây mới dời đi.
“Sao lại ăn mặc như thế.”
An Lan cười khổ: “Em không mang theo quần áo dày, bộ này mới mua năm ngoái, xấu lắm hả?”
Cố Thần ngập ngừng một lát, anh nghĩ một đằng nói một nẻo: “Cũng thường.”
Bốn người tập họp ngoài cửa khách sạn, phiên dịch viên mặc chiếc áo lông cám đã xỉn màu nhìn rất giống dân chạy nạn. Lý Thư Vãn quấn mình thành cục bông, ánh mắt hai người dừng lại trên người An Lan. Phiên dịch viên tự ti vì quần áo của mình, chua xót nói: “Anh An ăn mặc cứ như sinh viên ấy.”
An Lan cảm thấy những lời anh ta nói có gai nên không đáp lại. Lý Thư Vãn cúi đầu cười thầm kéo hắn đến một chỗ vắng vẻ nói: “Anh nghĩ kỹ chưa, anh không muốn tôi giúp anh theo đuổi anh ấy thật hả.”
An Lan bị gió núi thổi lạnh đến giậm chân nhưng thái độ vẫn rất kiên quyết: “Không cần, tôi không muốn dùng tới mấy chiêu trò đó.”
Lý Thư Vãn cười lạnh không thèm nhắc lại.
Bốn người ngồi cáp treo xuống núi, gió lùa vào từ bốn phía nên mọi người chen chúc lại gần nhau để sưởi ấm. Mấy người khác còn đỡ, bộ đồ Tây của An Lan bị gió lạnh thổi một cái là lạnh đến thấu xương. Hắn đành phải nhắm mắt chịu đựng, khuôn mặt bị đông lạnh cứ như phủ sương.
Chợt cả người được bao phủ bởi cảm giác ấm áp, An Lan vội mở mắt đón lấy ánh mắt trầm lắng tối đen của Cố Thần.
Cố Thần khoác chiếc áo nặng nề của mình lên người An Lan, thuận tay cài lại khuy áo trên cùng, thoạt nhìn rất giống áo choàng của tướng quân.
Mũi An Lan chua xót, đang định lên tiếng thì Cố Thần đã mỉm cười ôm lấy Lý Thư Vãn sưởi ấm. Lý Thư Vãn đang là cục bông nên cô ấy có thể tha thứ cho hành động lỗ mãng của Cố Thần.
An Lan ngơ ngác nhìn hai người họ, Lý Thư Vãn gác cằm lên vài Cố Thần, sắc mặt hồng hào, khóe môi mang ý cười lẫn chút nghiền ngẫm nhìn An Lan.
An Lan bướng bỉnh chuyển tầm mắt, hắn nhắm mắt lại làm ngơ.
Vài ngày sau, bên nhà giam báo cho An Lan biết Lý Khách được thả. Đáng ra thời hạn thi hành án là ba năm nhưng vì biểu hiện của anh trong nhà giam khá tốt, hơn nữa An Lan vẫn luôn rót tiền vào nên anh bị giam hơn một năm thì kết thúc.
Ngày ra tù, An Lan lái xe đến đón anh một mình. Khi ấy tiết trời âm u, gió lạnh gào thét, đất đá bay mù trời.
Cửa tù giam mở rộng, một người đàn ông trung niên xách theo chiếc túi ni lông bước ra. Người hơi gầy, khuôn mặt mờ ảo, trong chiếc túi là mấy đôi giày giải phòng và một cái thau đỏ.
An Lan thấy anh như thế lòng hắn lại bắt đầu lên men vội đẩy cửa ra đón, nhận lấy mấy thứ trong tay anh bỏ vào cốp rồi lại mở cửa xe cho anh vào.
Lý Khách yên tĩnh hơn nhiều, anh thản nhiên chào An Lan rồi không nói gì nữa. Lý Khách cứ như con rối gỗ ngơ ngác ngồi trên xe, hai tay đặt trên đùi co quắp.
“Chúng ta ăn cơm trước hay là về nhà trước?” An Lan xoay tay lái, cười hỏi anh: “Có một nhà hàng hải sản mới mở, cua ở đó rất lớn.”
“Sao cũng được.” Lý Khách rầu rĩ nói.
An Lan lái xe về thẳng nhà Lý Khách. Vì có quét dọn rồi nên căn phòng khá sạch sẽ và thoải mái. Chiếc bàn trước mặt có bó hoa tươi sáng và bong bóng như thể đang muốn mở tiệc.
Về tới khung cảnh quen thuộc, vẻ mặt Lý Khách mới có tinh thần lên được một chút, anh chỉ vào bong bóng và bó hoa hỏi: “Chúng dùng để đón anh hả?”
“Đúng đó.” An Lan đưa dép cho anh, nói: “Anh đổi giày trước đã, em đi nấu cơm.”
Lý Khách ‘ồ’ lên một tiếng, ngơ ngác thay giày. Anh đứng ngoài cửa một lúc lâu mới khiếp sợ bước vào phòng khách, vuốt tay vịn sô pha, chậm rãi ngồi xuống.
An Lan nhanh tay nấu hai tô mì trứng, sau vài phút, màu trắng của trứng gà và màu rau xanh, phía trên là một lớp tôm, An Lan bưng một tô ra đưa cho Lý Khách.
Lý Khách vội đứng dậy, anh gần như là được chăm sóc sinh lo lắng, nói: “Để anh tự làm, để anh tự làm.”
Hai người ngồi quanh chiếc bàn ở phòng khách, cầm đũa ăn mì sột soạt. An Lan vừa ăn vừa nói đùa với anh, hắn và Lý Khách đã thân từ rất lâu rồi, nói rồi lại nói, cuối cùng Lý Khách cũng nở nụ cười.
“Tài sản của anh em vẫn giúp anh xử lý.” An Lan nói: “Anh yên tâm, chỉ có nhiều hơn không có ít đi. Anh chơi một thời gian đi, em mở một nhà hàng, anh không có việc gì thì tới chỗ em…….” An Lan chợt ngừng lại vì hắn nhớ ra Kiều Kiều vẫn đang là quản lý của nhà hàng lẩu.
“Quên đi, anh không đi thì tốt hơn. Nhà hàng ám mùi khói dầu suốt cả ngày nên không dễ ngửi.” An Lan nói. Hắn đứng dậy nhướng người đến trước mặt Lý Khách, hỏi: “Anh ngửi xem trên người em có mùi lẩu không?”
Lý Khách nghiêm túc hít vào rồi nói: “Thơm.” Anh bảo: “Mùi nước hoa.”
An Lan cười cười, thuận thế ngồi cạnh anh. Hắn cầm cổ tay anh khẽ nói: “Lý Khách, cuộc sống sẽ lại bắt đầu, anh yên tâm, có em ở đây.”
Lý Khách ừ.
“Thời gian dài như thế, hai chúng ta chính là anh em ruột thịt, chưa chắc vợ chồng có thể giống được em với anh. Khi anh vào đó, không phải là em không muốn cứu anh mà là em không đủ năng lực. Anh đừng hận em, cũng đừng giữ khúc mắc trong lòng……”
“Anh không hận em.” Lý Khách ngẩng đầu lên liếc nhìn hắn, ánh mắt rất trầm tĩnh: “Sao anh có thể hận em được đây?”
Anh nhìn chằm chằm ngón tay mình, chậm rãi nói: “Anh làm gì còn mặt mũi để đi hận người khác nữa chứ?”
Anh cầm ngược lại cổ tay An Lan, khẽ hỏi: “Có vẻ em gầy đi nhiều nhỉ?”
“Gần đây em đang giảm béo đó.” An Lan nhìn chằm chằm gương mặt tươi cười của anh: “Anh có vẻ béo lên đấy, thức ăn trong đó ngon lắm à?”
Lý Khách hơi ghét chủ đề này nên anh quay đi, buông tay An Lan ra tiếp tục ăn.
“Rốt cuộc có ngon không?” An Lan lắc vai anh hỏi.
“Phiền quá.” Lý Khách bưng tô mì định né đi chỗ khác nhưng cuối cũng anh chỉ dịch lên sô pha một chút thôi. Anh vẫn muốn ngồi cùng An Lan nhiều hơn một lát.
Cơm nước xong, Lý Khách rửa chén trong bếp còn An Lan thì dựa cửa cầm máy tính cứng nhắc chơi trò chơi. Trong bồn đầy bọt bong bóng mềm mại, Lý Khách thấy hắn chơi say mê lên vốc một nắm bọt làm bộ như muốn quệt lên mặt An Lan. An Lan cười cười, hắn có cảm giác hai người lại quay về thời gian trước kia.
“Hôm nay em có về không?” Lý Khách bỏ tô vào tủ âm tường, hỏi: “Bây giờ khuya rồi.”
“Vậy thì không về nữa.” An Lan nói như không có gì: “Em ngủ sô pha là được rồi.”
Ánh mắt Lý Khách tối đi nhưng anh lập tức lấy lại bình tĩnh: “Chúng ta ra ngoài đi dạo một lát đi.”
Lúc An Lan đứng dậy đi lấy áo khoác thì phát hiện điện thoại mình có vài cuộc gọi nhỡ, không ngờ tất cả đều là cuộc gọi của Lý Thư Vãn.
“Anh làm gì vậy, sao lại không nhận điện thoại?” Lý Thư Vãn ở đầu dây bên kia hỏi rất nghiêm khắc.
An Lan chẳng hiểu mô tê gì, quan hệ của hắn với Lý Thư Vãn không quen thuộc mấy, không cần phải khai báo hành tung chứ nhỉ.
Hóa ra ngày mai Lý Thư Vãn sẽ lên máy bay về Đức nên tối nay cô ấy tạm biệt mọi người.
“Vậy thì chúc cô thuận buồm xuôi gió.” An Lan thản nhiên nói: “Tôi muốn đi ngủ.” Hắn nhìn qua Lý Khách, anh lấy áo khoác trên tay mặc vào cho hắn, nở nụ cười.
“Ồ, nhưng Cố Thần đang ở chỗ tôi.” Lý Thư Vãn nói: “Anh ấy uống rượu, cứ ầm ỹ bảo muốn về Đức với tôi, nếu anh không đến thì chắc sẽ không được gặp lại anh ấy nữa.”
An Lan thả điện thoại xuống, cầm lấy chìa khóa trên tủ giày, vội vàng nói với Lý Khách: “Em có việc nên đi trước đây.”
“Em chờ đã!” Lý Khách hơi tức giận, anh đặt tay lên cửa chặn đường đi của hắn: “Đã bảo là đi tản bộ với anh rồi mà em lại nói đi là sao?”
“Để lần sau đi, hôm nay em có chuyện rất quan trọng.” An Lan hơi áy náy nói.
“Chuyện hôm nay còn quan trọng hơn cả anh á?” Lý Khách cao giọng.
An Lan phát hiện ra câu đó có gì đó sai sai, hắn trả lời qua loa: “Rất nhiều chuyện quan trọng hơn anh.”
Hắn đẩy cửa ra bỏ đi không quay đầu lại.
An Lan tưởng Cố Thần say không biết trời trăng gì, say bí tỉ nhưng ai ngờ khi tới nơi lại thấy Cố Thần và Lý Thư Vãn lặng lẽ ăn cơm. Thức ăn trên bàn không được đụng vào bao nhiêu nhưng chai rượu đỏ lại sắp thấy đáy.
Hai người yên tĩnh cứ như hai người đang yêu nhau, An Lan chợt phát hiện ra bản thân mình hơi dư thừa. Quả nhiên, Cố Thần liếc cái là trông thấy hắn, anh thuận miệng hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”
An Lan lúng túng đứng đó không biết nên đi tới hay lùi về. Lý Thư Vãn vội lên tiếng hòa giải: “Là em đã gọi anh ấy đến.” Rồi vỗ chỗ ngồi bên cạnh, nói: “Anh mau tới đây.”
Sau khi An Lan ngồi xuống, Lý Thư Vãn cười nói: “Tôi không thể uống rượu, Thần uống một mình sắp chán chết rồi, cũng may có anh đến, anh uống được chứ nhỉ?”
An Lan còn chưa kịp trả lời đã bị Lý Thư Vãn đá cho một cái dưới bàn. Hắn ngập ngừng không nói, Lý Thư Vãn lại cười bảo: “Thì ra anh cũng không uống được, vậy thôi bỏ đi.” Cô ấy cầm chai rượu quơ quơ, gọi nhân viên phục vụ: “Lấy thêm một chai Vodka nữa.”
An Lan nhíu mày nói với Cố Thần: “Anh uống ít lại đi.”
Cố Thần trợn mắt liếc hắn, anh uống một hơi cạn sạch cái ly trong tay, mặt đơ không nói câu nào.
Hình như tâm trạng Cố Thần không tốt, anh uống hết ly này đến ly khác để giải sầu còn Lý Thư Vãn thì cứ gọi hết chai này đến chai khác cho anh. An Lan không nhìn nổi khuyên Cố Thần vài câu thế nhưng anh hoàn toàn không nghe.
Trên bàn là những món ăn đầy màu sắc. Lượng cơm Lý Thư Vãn ăn rất lớn, hơn nữa vì chẳng mấy chốc sẽ được thoát khỏi Cố Thần nên tâm trạng cô ấy rất thích thú, cúi đầu hào hứng lột tôm hùm. An Lan thấy tâm trạng Cố Thần không tốt thì trong lòng cũng hơi khổ sở, hắn cúi đầu gắp trứng ốp thả vào cái đĩa trước mặt anh, khẽ nói: “Đừng uống rượu mãi thế, anh ăn chút gì đi.”
Cố Thần nhìn hắn bằng ánh mắt quái dị, anh đẩy đĩa trứng qua một bên và không tính đụng vào bàn thức ăn kia một lần nào nữa.
Khi mấy chai rượu trên bàn đều bị uống cạn thì ba người mới đứng dậy. Lý Thư Vãn cầm áo khoác mặc vào đi ra ngoài trước. Cố Thần vịn bàn đứng lên, bước chân hơi lảo đảo nên An Lan vội đỡ lấy anh. Anh cứ rầu rĩ uống hết bốn chai rượu, lúc ngồi thì không sao, đứng lên cái là cồn bắt đầu phát tác, gần như không thể đi đường nổi.
An Lan và Lý Thư Vãn đưa Cố Thần về nhà, cứ mở miệng là anh lại than thở, nằm lên giường rồi vẫn không chịu yên. Anh nắm lấy góc áo Lý Thư Vãn, khẽ nói: “Thư Vãn, em đừng về Đức.”
Lý Thư Vãn hất tay anh ra, bước ra ngoài trên giày cao gót. Cô ấy gọi An Lan tới, lướt vào vào trong, thần thần bí bí nói: “Tối nay anh phải nắm chắc lấy cơ hội này. Không thì cả tôi cũng không giúp được anh.”
An Lan hơi khó hiểu: “Cơ hội gì?”
Lý Thư Vãn giậm chân gọi ‘này’, cô thấy hắn cứ như trẻ nhỏ khó dạy. Cô nói: “Anh không biết con người Cố Thần đâu, đầu óc anh ấy cứ như khúc gỗ vậy, anh ấy chẳng có tí năng khiếu nào trên phương diện tình cảm. Anh tiếp cận với anh ấy bằng tinh thần sẽ không có chút tác dụng nào, chẳng bằng anh xảy ra chút quan hệ xác thịt với anh ấy, có vậy thì anh ấy mới để anh trong lòng.”
An Lan nheo mắt, hắn hơi khinh thường.
“Các người đều là đàn ông, về chuyện này chắc là anh sẽ hiểu rõ hơn tôi.” Lý Thư Vãn không thèm để ý nói: “Dù sao tôi cũng đã nói tới vậy rồi, làm hay không là chuyện của anh.” Cô khoát tay tạm biệt An Lan.
Sau khi tiễn cô ấy đi, An Lan đứng trong phòng khách do dự. Hắn bưng một thau nước ấm trở lại phòng ngủ. Cố Thần uống rượu xong chẳng quậy phá gì, anh nằm trên giường ngủ như một đứa trẻ. An Lan ngồi lên giường, một tay cầm khăn ấm còn tay kia thì run rẩy cởi khuy áo sơ mi.
Người Cố Thần rất nóng, cơ bắp săn chắc dần lộ ra khi từng chiếc khuy áo được cởi xuống. Chắc anh rất chăm tập thể hình nên dáng người rất đẹp, đi làm người mẫu luôn cũng không thành vấn đề.
Ngón tay An Lan lướt từ xương quai xanh xuống hông anh, nhiệt độ ở đầu ngón tay dần lan ra toàn thân. Hắn thả khăn ấm xuống, dành một tay tự cởi lấy khuy áo sơ mi của mình. Còn chưa cởi xong hắn đã dán lên người Cố Thần.
Cố Thần giơ tay sờ lưng An Lan, mơ màng nói: “Là Thư Vãn phải không?”
An Lan vùi mặt vào ngực anh, mũi ê ẩm, khẽ nói: “Là em.”
Tay Cố Thần khép lại ôm chặt lấy hắn, xoay người đè hắn xuống giường. Anh vừa cởi thắt lưng vừa nói: “Anh nhớ em lắm.”
An Lan phối hợp nâng người lên, cởi quần áo, hai tay ôm lấy gối đầu khẽ đáp lại: “Em cũng thế.”
Một đêm rực lửa. Trời gần sáng hai người mới quấn quít lấy nhau nặng nề thiếp đi.
Gần giữa trưa thì Cố Thần tỉnh giấc. Cơ thể anh cứ như chiếc xe thể thao được tháo ra và lắp lại, trạng thái và tính năng cực kì tốt. Anh duỗi lưng cho đỡ mỏi, động tác rất nhẹ để tránh đánh thức người bên cạnh.
Lâu rồi không có một đêm rung động lòng người như thế, nghĩ đến đây thì anh lại mỉm cười, trìu mến vươn tay sang chỗ cô gái nằm bên cạnh. Làn da mịn màng như phô mai nhưng lại không có mái tóc dài mềm mại.
Cố Thần hơi khó hiểu kéo vai người đó qua.
Cùng lúc đó, An Lan tỉnh giấc. Hắn bật dậy trong nháy mắt, hai mắt trợn tròn thấp thỏm nhìn Cố Thần cứ như một tội phạm tử hình đang chờ xem hoàng đế sẽ ân xá hay hành hình.
Mặt Cố Thần trắng xanh, anh không thể tin nổi nhìn hắn. Rất lâu sau đó khẽ răng mới nhả ra được một chữ: “Cút.”
~Chương 53~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT