Lý Khách ôm theo vết thương về nhà. Căn nhà lạnh lẽo và cực kì vắng vẻ. Anh tìm được hộp y tế, cởi hết quần áo, lấy bông gòn thấm nước. Vết thương trên bụng còn được, nhưng dùng cách nào anh ta cũng không với tới vết thương sau lưng. Lý Khách vừa căm tức vừa tủi thân. Anh cầm chai rượu thuốc trên bàn quăng xuống vỡ nát, chôn mặt vào ghế sô pha gào lên như một con thú nhỏ, cảm nhận được cái cảm giác cô đơn bị mọi người xa lánh.
Nghĩ tới nghĩ lui, anh bất đắc dĩ gọi điện thoại cho Kiều Kiều.
Hai mươi phút sau, Kiều Kiều đứng trước cửa nhà Lý Khách. Cậu trèo tường trường học chạy tới, chính cậu cũng biết mình rất ti tiện, biết rõ Lý Khách chỉ xem mình như một con chó, vậy mà cậu vẫn cam tâm tình nguyện đi vòng quanh chân chân chủ nhân.
Kiều Kiều vụng về bôi thuốc cho Lý Khách, anh nằm bò trên giường, nản chí, có thể nói, đến đau đớn trên người anh cũng không thèm để ý. Anh vẫn không muốn chia tay với An Lan như thế, không hiểu vì yêu hay vì ghen tị, vì luyến tiếc An Lan hay không cam tâm bại dưới tay cái người trông giống Thần Dạ.
“Anh Lý, anh ngồi dậy đi, em xem phía trước chút.” Kiều Kiều giơ tăm bông lên, nói với anh.
Lý Khách không tập trung, tạo đáng võ sĩ Nhật Bản, hai tay đặt trên đầu gối mặc cho Kiều Kiều loay hoay trên người mình.
Dáng người của Lý Khách cũng được xem là ổn trong số những người cùng tuổi, săn chắc, đường nét rõ ràng. Ngón tay Kiều Kiều chậm rãi vuốt ve cơ ngực anh, viên thịt màu nâu, cơ bắp rắn chắc tản mát ra hơi thở nam tính làm hô hấp của Kiều Kiều hơi loạn.
Lý Khách nghiêng đầu né đi hơi thở nóng rực từ miệng và mũi Kiều Kiều, anh lạnh lùng nhưng bình tĩnh nói: “Con người cậu đủ rẻ tiền nhỉ.”
Kiều Kiều buồn bã cười xấu hổ, cảm thấy lời Lý Khách nói rất đúng. Nếu có thể, cậu sẵn lòng moi tim mình ra, cắt đi phần mê luyến đối với Lý Khách, từ nay về sau mỗi người một ngả, không liếc mắt nhìn người kia lấy một cái.
Nhưng tim cậu không lấy ra được, cũng không cắt đi được. Kiều Kiều cúi người, chôn đầu giữa hai chân Lý Khách như con chó nhỏ.
An Lan ngủ trong khách sạn chẳng vui vẻ gì, mà chủ nhà mới cứ xin lỗi mãi, bảo là khách cũ chưa đi, xin An Lan thong thả cho mấy ngày.
Thấy mùa hè sắp tới, phòng An Lan lại nằm trong góc, ngoài cửa sổ có một gốc cây rất lớn, đêm nào cũng có một đống thiêu thân lao về phía ánh sáng. An Lan đành phải kéo lưới chắn, thưởng thức phong cảnh mờ ảo bên ngoài.
Đêm đến không biết muỗi từ đâu bay tới, An Lan bị đốt hồng cả người, không thể nhịn được nữa phải xuống lầu phản ánh. Nhân viên lễ tân đưa cho cậu một thanh nhang muỗi. Trước kia An Lan không thường dùng thứ này, cảm thấy rất ngạc nhiên, ngồi xổm trên sàn nhà, nghiên cứu nó như học sinh tiểu học, khó khăn lắm mới hiểu ra miếng sắt nhỏ kia dùng để gắn nhang muỗi thì điện thoại trên tủ đầu giường bỗng vang lên, dọa An Lan sợ run.
Hắn thở phì phì cầm điện thoại lên: “Ai vậy?”
Bên kia vang lên tiếng một cô gái cười duyên, giọng nói eo éo vọng tới: “Anh à, cần phục vụ không?”
An Lan cực kì nhàm chán: “Không cần, tôi đang bận ghim nhang muỗi.”
Bên kia im lặng một lát, mắng một tiếng: “Biến thái!” Rồi tắt.
An Lan cảm thấy rất buồn bực, cũng rất ức chế, vô duyên vô cớ bị người ta mắng. Hắn quăng nhanh muỗi xuống, lấy chăn phủ lên người, trùm áo lông lên đầu, uất uất ức ức ngủ một đêm.
Hôm sau hắn ôm cái mặt sưng như bánh bao hồng đến công ty, cô gái đứng ở quầy tiếp tân vừa nhìn thấy hắn lập tức vui vẻ: “Quản lý An, cuồng nhiệt thật đấy.”
“Muỗi cắn.” Mặt An Lan không chút thay đổi giải thích.
Dọc đường đi người nào thấy hắn cũng vui vẻ, đối với lời giải thích của An Lan, bọn họ chỉ nửa tin nửa ngờ. An Lan ngủ một đêm chẳng ngon lành gì, buồn bã ủ rũ ngồi trên ghế, hắn gửi vài tin nhắn cho đồng nghiệp, xin bọn họ cho hắn tá túc vài ngày.
Bọn họ còn chưa trả lời, Cố Thần đã đến phòng hắn theo thông lệ hằng ngày. Thấy dáng vẻ của An Lan, Cố Thần không vui như những người khác, ngược lại, sắc mặt anh chìm xuống.
An Lan không rảnh để ý đến anh, dù sao Cố Thần tìm đến hắn chỉ để nói chuyện phiếm. Hắn lấy một cái hộp dẹp màu đỏ trong túi ra, đây là thứ hắn vừa ghé siêu thị mua. Mở nắp hộp, lấy ngón trỏ quét chút thuốc mỡ, lấy màn hình máy tính làm kính, chậm rãi bôi lên mặt mình.
Hương bạc hà nhè nhẹ tản vào không khí, hai tay Cố Thần đặt lên bàn làm việc, nghiêng người về phía trước, ngốc nghếch nhìn An Lan, ngạc nhiên hỏi: “Mặt cậu bị gì vậy?”
“Muỗi cắn.” An Lan nhìn chằm chằm màn hình máy tính.
Sắc mặt Cố Thần sáng lên được một chút, nhưng không tin lắm: “Muỗi có thể cắn thành vậy hả?”
An Lan bật cười, không biết có nên giải thích với anh không.
Mặt An Lan xoa một lớp thuốc mùi bạc hà, cả người tản ra mùi bạc hà nhàn nhạt. Cố Thần không ngửi được mùi hương này, anh hắt xì liên tục, cuối cùng bất đắc dĩ phải quay về phòng mình.
Chiều tan làm hai người vẫn về cùng nhau như thường. Cố Thần vô tình hỏi: “Ở khách sạn có quen không?”
An Lan đặt hai tay lên đầu gối, nhìn con đường phía trước qua lớp kính thủy tinh, thở dài một hơi, muôn vàn đau khổ, một lời khó nói hết.
Không khí trong xe rất ngột ngạt, bánh bao hồng trên mặt An Lan mất đi, chỉ còn mấy đốm hồng nhỏ, vừa ngứa vừa khó chịu. Hắn gãi cổ, cào ngực qua lớp quần áo, cực kì muốn lột sạch đồ, nhảy vào hồ nước lạnh. Nhưng trước mắt không có hồ nước, chỉ có Cố Thần, hắn chẳng những không thể cởi quần áo trước mặt anh, mà còn phải ngồi thật nghiêm chỉnh, duy trì phong độ.
Xe đi ngang qua một siêu thị, cuối cùng An Lan cũng không nhịn được nữa mở miệng: “Tôi muốn mua một hộp phấn rôm.”
Cố Thần thấy nó chỉ là một chuyện nhỏ xíu, không đáng để dừng xe: “Về rồi mua.”
Cả thể xác và tinh thần đều bị dày vò, há miệng, trong giọng nói mang theo uất ức: “Không được……” Hắn vươn tay giữ bánh lái của Cố Thần: “Tôi muốn mua ngay bây giờ.”
Mu bàn tay Cố Thần đụng vào đầu ngón tay hắn, nóng rực. Anh dừng xe như lửa sắp đốt tới mông, tháo dây an toàn, tự mình xuống xe vào siêu thị. Chẳng mấy chốc, trong tay anh đã có hộp phấn em bé, ném vào ngực hắn.
Lúc này An Lan mới ngoan ngoãn lại, cất phấn vào túi, ngứa ngáy khắp người dần dịu đi như tìm được thuốc an thần.
Dê nhỏ được hai người bọn họ chăm sóc, cả người gầy thành chó nhỏ, có điều tinh thần cũng không tệ lắm, có thể ăn có thể ngủ. Cố Thần gắn dây xích chó mới mua vào cho nó, dẫn đi dạo. Anh đi phía trước, An Lan và dê nhỏ chậm rì rì theo sau, dê nhỏ nhín ra chút thời gian cắn lá với mấy đóa hoa trong vườn, An Lan móc hộp phấn em bé ra, vặn nắp, chậm rì rì nghiên cứu đống phấn bên trong.
Tìm được thú vui mới, hắn sẽ nghiên cứu cho bằng hết. Đổ một ít phấn ra thảy vào không khí, toàn bộ bột phấn bay vào mặt hắn. An Lan hắt xì, cảm thấy tuy thứ này thơm ngào ngạt, nhưng thật sự không làm cho người ta yêu thích lắm.
Cố Thần ngửi mùi hương trên người hắn, mày nhíu lại thật chặt. Anh có bóng ma với hương thơm này. Lúc nhỏ khi anh vẫn còn đến trường đi học, ngồi cùng bàn với anh là một tên trắng mập, vì có nhiều mỡ, nên vào mùa hè cậu ta cũng đổ nhiều mồ hôi, tắm rửa xong thì cả người bôi đầy phấn, như viên thịt, nồng đến ngạt thở.
An Lan cười thích thú vì hắn có thể nhìn ra vẻ không vui trong mắt Cố Thần, phủi phủi bột phấn trên người, cất hộp phấn vào túi, bí bí hiểm hiểm chạy tới trước mặt anh, mở miệng nói: “Sếp này, anh nhắm mắt lại đi, chúng ta chơi một trò chơi.”
Cố Thần nín thở, mặt không cảm xúc: “Không chơi.” Vừa đi vừa nói: “Càng ngày em càng không biết lớn biết nhỏ.”
An Lan đi cạnh anh, lặng lẽ lấy hộp phấn ra, mở nắp, dùng hết sức thổi lên người Cố Thần.
Cố Thần bị vây trong làn sương trắng.
Sau đó An Lan bị đánh cho một trận. Nhưng Cố Thần ra tay không nặng, chỉ là An Lan không dám đánh lại, nên một mình nhận lấy quyền đấm cước đá. Cuối cùng bị Cố Thần xách lên.
“Nể mặt em đấy.” Cố Thần nói.
An Lan phủi phủi mấy cọng cỏ trên người, ném hộp phấn vào thùng rác. Lúc nãy đùa hơi quá. Hắn thấy mình không nên chơi nhây với Cố Thần. Cố Thần thích, Cố Thần muốn chính là chuyện này. Còn hắn rõ ràng đang nghịch lửa.
An Lan nhìn bóng lưng Cố Thần, thời còn là sinh viên hắn có một giấc mơ, mơ rất nhiều lần. Thần Dạ sẽ là một người đàn ông bình thường như này, đi làm tan làm, ăn cơm tản bộ, đấu võ mồm. Tựa tựa lúc nãy, đè hắn xuống cỏ, nhéo mấy chỗ bị ngứa trên người hắn, chặn cổ hắn đe dọa. Đến khi hắn sợ hãi, anh vừa cười vừa đau lòng, vội vàng kéo hắn lên, cảnh cáo hắn không được phá nữa.
Nhưng bây giờ Thần Dạ đang ở đâu?
An Lan suy nghĩ vấn đề này, nghĩ tới ruột gan đứt thành từng khúc, mất hết can đảm, thậm chí còn muốn tự sát, nghĩ mình sẽ được gặp anh một lần…….
Tim hắn rất cứng, có lẽ hắn hoàn toàn không có tim. An Lan cũng không biết bắt đầu từ khi nào, hắn hận chết Thần Dạ.
Cố Thần đi rất xa, phát hiện An Lan không đuổi theo, đành phải quay đầu lại gọi hắn: “Em không sao chứ, bị tôi đánh choáng váng rồi hả?”
An Lan gom lại những suy nghĩ hỗn loạn, bước vội chạy theo.
Ven đường thỉnh thoảng có người dắt chó đi đạo, cả trai lẫn gái. Dê nhỏ bọn họ dắt hoàn toàn tách biệt với những con chó kia, trông rất có phong cách tây âu. Có cả người đi đường xin chụp ảnh chung nên Cố Thần dứt khoát cột dây xích dê nhỏ vào cây, sau đó kéo An Lan ngồi xuống cái ghế bên cạnh nghỉ ngơi.
Hai người tám đủ chuyện trời nam biển bắc, toàn là mấy chuyện chẳng có tí dinh dưỡng. Sau đó lại nói tới chuyện đặt tên cho dê nhỏ.
Thật ra bọn họ cũng không thích con dê này cho lắm, nó như một đứa con được sinh ngoài ý muốn, tuy không thích, không kịp chuẩn bị, nhưng vẫn muốn phụ trách nuôi nó lớn lên.
Nghĩ ra một đống tên kiểu như ‘Dương Dương’, ‘Mao Mao’… Cuối cùng An Lan hỏi: “Gọi là Thần Thần được không?”
“Thần Dạ Thần?” Cố Thần bỗng dưng hỏi.
An Lan xoay người, cười đầy ẩn ý: “Cố Thần Thần.”
—Hết chương 29—
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT