Phương Cẩn Chi xấu hổ bặm môi dưới, nàng cũng không vì bị vạch trần mà im miệng, ngược lại càng dựa sát vào Lục Vô Nghiên, gần như dán cả cơ thể lên người hắn, nàng cười ngọt ngào: "Tam ca ca, một tháng này muội nhất định sẽ nhớ huynh, ngày cũng nhớ, đêm cũng nhớ!"
Lục Vô Nghiên cũng hết cách với nàng, hắn nhìn vết thương trên đầu gối nàng một lúc, rồi kéo váy nàng xuống, thật lâu mới cất giọng buồn bực không tình nguyện: "An tâm."
Phương Cẩn Chi liền an tâm, nàng biết Lục Vô Nghiên đã thật sự đồng ý để nàng theo ca ca trở về nhà!
"Đi nào, trở về ngủ thêm một lát." Lục Vô Nghiên thả chân nàng xuống.
Phương Cẩn Chi cúi đầu, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Phương Cẩn Chi nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn hắn, nhưng không nói lời nào.
Lục Vô Nghiên cũng thật bất đắc dĩ, tiểu cô nương này cứ thích để cho đối phương suy đoán tâm sự của mình?
Lục Vô Nghiên đa phần đều có thể đoán được tâm sự của nàng, nhưng lần này lại không có chút manh mối.
Phương Cẩn Chi có hơi chán nản.
"Được rồi, được rồi, về ngủ." Phương Cẩn Chi xoay người đi ra ngoài, thuận tay kéo kéo tay áo, động tác có chút không được tự nhiên.
Lục Vô Nghiên nhìn thái độ dùng dằng của nàng, bỗng nhiên sáng tỏ, nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười. Vừa rồi trong lòng hắn tức giận, đã không trả lời vấn đề của nàng, nhưng nàng vẫn nhớ. Lục Vô Nghiên nghĩ mãi không ra, loại chuyện nhỏ nhặt như mấy bộ y phục hắn mang đến cho nàng từ đâu ra cũng đáng để nàng suy nghĩ hơn nửa ngày.
"Đến đây." Lục Vô Nghiên nắm tay Phương Cẩn Chi ra ngoài, đi thẳng lên tầng hai của lầu các.
Trên tầng hai của lầu các, ngoại trừ thư các, mấy phòng còn lại vẫn luôn để trống không được dùng đến -- Phương Cẩn Chi vẫn luôn cho rằng như vậy.
Lục Vô Nghiên kéo Phương Cẩn Chi vào trong một gian phòng.
Cách bố trí trong gian phòng này có hơi kỳ quái, không giường, không bàn, không tháp, chỉ có bốn tủ y phục dựng sát bốn bức tường, ngay cửa sổ đặt một cái bàn trang điểm, trước bàn trang điểm là một cái ghế cổ đắng xinh xắn.
Lục Vô Nghiên đốt nến lên, khiến cả gian phòng bừng sáng.
Phương Cẩn Chi nghi hoặc đi vào bên trong phòng, mở một tủ y phục ra, bên trong cái tủ này đều là những chiếc váy đệm xuân hè, chất vải mềm mại, màu sắc lịch sự tao nhã, kết hợp với hoa văn tinh xảo thêu trên thân váy, mỗi một cái váy đều cực kỳ đẹp mắt.
Tiểu cô nương mười mấy tuổi nào lại không thích áo váy xinh đẹp chứ?
Phương Cẩn Chi lưu luyến ngắm nghía, rồi tiếp tục mở một cái tủ y phục khác, bên trong cái thứ hai này đều là áo ấm dành cho mùa thu đông, cùng với mấy cái áo choàng, áo lông giá trị xa xỉ.
Bên trong tủ thứ ba lại là đồ lót, Phương Cẩn Chi tùy ý lật vài món, nào là yếm hoa sen tịnh đế, áo ngực thêu cá lội tung tăng, trung y trắng như tuyết dày cộm, còn có váy ngủ mùa hè bằng sa mỏng.....
Thậm chí ở góc trong của ngăn kéo còn để một chồng băng nguyệt sự thêu hoa sơn chi......
Gương mặt Phương Cẩn Chi không khỏi nóng lên, nàng vội vã khép cửa lại, đi xem tủ y phục thứ tư, trong tủ thứ tư là giầy. Giầy bông vải, mỏng, cao, thấp, đơn giản, tươi tắn.... chất đầy cả tủ y phục.
Kiểu dáng của bốn cái tủ y phục này giống nhau, chỉ có cái thứ năm là nhỏ hơn so với mấy cái còn lại, được đặt gần bàn trang điểm.
Phương Cẩn Chi mở tủ thứ năm ra, bên trong được chia làm ba tầng, tầng dưới cùng đặt một chồng khăn gấm được xếp cẩn thận, quạt tròn cùng với mấy cái gương đồng nhỏ tinh xảo, nhiều đến nỗi có lẽ cả đời này nàng cũng không dùng hết.
Tầng thứ hai được xếp đầy son phấn, Phương Cẩn Chi sáng tỏ, thảo nào vừa bước vào phòng đã nghe được một mùi thơm thoang thoảng, chắc là do đống son phấn và bột nước này.
Tầng thứ ba rộng hơn, trên bề mặt được xếp đầy những hộp nữ trang. Phương Cẩn Chi tùy ý cầm lên một hộp, mở chốt, rồi bất ngờ bị chói mắt bởi bảo thạch sáng lấp lánh. Nàng lại mở thêm mấy hộp nữa, bên trong mỗi hộp đều là châu báu giá trị liên thành.
Phương Cẩn Chi đặt đồ trở lại, xoay người nhìn về phía Lục Vô Nghiên đứng bên bàn trang điểm.
Rõ ràng trong lòng Phương Cẩn Chi rất vui vẻ, nhưng nàng lại mạnh miệng nói: "Muội mới mười ba....! Sẽ còn cao hơn nữa, sở thích cũng sẽ thay đổi. Thêm hai năm nữa......"
"Y phục hai năm nữa ở cách vách." Lục Vô Nghiên ngắt lời nàng.
Lời nói trong miệng Phương Cẩn Chi nghẹn lại.
Lục Vô Nghiên bước tới nắm tay nàng, dắt nàng đi ra ngoài, chỉ vào một gian phòng khác, nói: "Trong gian phòng này là vật dụng cho muội dùng khi mười sáu mười bảy tuổi."
"Gian phòng này..." Lục Vô Nghiên lại chỉ một gian phòng khác. "Là chuẩn bị cho tuổi hai mươi của muội."
"Những năm sau nữa sẽ từ từ bố trí, không vội." Hắn kéo nàng đến một gian phòng khác. "Nơi này vốn có ba gian phòng, nhưng đã được thông với nhau bằng cửa nhỏ, chia ra cho muội làm thư phòng, phòng đánh đàn và khuê phòng."
"Đợi khi trời ấm áp hơn sẽ dời một ít hoa cỏ từ hoa phòng bên trong rừng mai qua đây."
"Còn phòng bếp nhỏ, dù sao muội cũng không thích xuống bếp nên không chuẩn bị cho muội."
"Còn có gì ta không nghĩ tới không, hửm?" Lục Vô Nghiên nghiêng đầu nhìn Phương Cẩn Chi.
Phương Cẩn Chi không trả lời, nàng ngẩn người nhìn mấy bức thư họa treo trên vách tường đối diện, những bức thư họa đó đều lấy bút danh "Phương Tông Khác".
Ban đầu do nàng thiếu tiền, đã mượn danh Phương Tông Khác dùng tay trái vẽ ra những bức tranh chữ này.
Nàng không ngờ chuyện này Lục Vô Nghiên cũng đã sớm biết, hơn nữa còn mua nhiều như vậy, nhiều đến mức khiến Phương Cẩn Chi hoài nghi có phải Lục Vô Nghiên đã mua lại tất cả tranh chữ nàng đã bán ra hay không.
Nàng bước đến gần, lật lật mấy quyển trục bên trong hòm sách, tất cả đều là của nàng......
"Tam ca ca, chẳng lẽ huynh đã mua lại tất cả tranh chữ của muội về hay sao......" Phương Cẩn Chi ngơ ngác nhìn hắn, thậm chí trong lòng nàng còn có chút chán nản. Chẳng lẽ thi họa của nàng kém như vậy sao, hoàn toàn không có người mua?
"Không phải." Lục Vô Nghiên liếc mắt một cái là nhìn thấu tâm tư của nàng. "Lúc đầu muội vẽ tranh chữ bán ta vẫn còn trong quân đội, không hề biết chuyện này. Một thời gian trước mới vô tình phát hiện, rồi mới ra giá cao mua lại tranh chữ của muội trong tay người khác."
"Tại sao lại phải ra giá cao để mua lại? Chữ của muội viết cũng đâu có đẹp lắm...... Tam ca ca huynh đã làm một cuộc mua bán lỗ vốn!" Phương Cẩn Chi vội nói.
"Ta cũng không phải là thương nhân." Lục Vô Nghiên cau mày. "Sau này không được bán tranh chữ nữa, muốn bán chỉ có thể bán cho ta...ta trả gấp mười lần mua về."
Hắn chỉ dòng chữ đề trên một bức tranh thuỷ mặc, cau có nói: "Muội xem muội đã viết cái gì đi? "Linh lung đầu tử an hồng đậu, nhập cốt tương tư tri bất tri?"* Muội biết ai mua bức họa này không? Muội để một nam nhân khác treo câu thơ này ở trên tường?"
(*Trích trong bài thơ: "Tân thiêm thanh Dương liễu chi" của Ôn Đình Quân. Đại khái có nghĩa là tương tư khắc cốt ghi tâm)
Đối mặt với những chất vấn liên tiếp của Lục Vô Nghiên, Phương Cẩn Chi chột dạ nhỏ giọng giải thích: "Muội mượn tên của ca ca mà, lại viết bằng tay trái, không ai biết đó là chữ của muội......"
"Vậy cũng không được!"
"Được rồi, được rồi, sau này muội sẽ không bán tranh chữ nữa......" Phương Cẩn Chi chắp tay sau lưng nhích nhích đến bên cạnh Lục Vô Nghiên, sau đó nhón chân lên khẽ mổ một cái như chuồn chuồn đáp nước lên cằm Lục Vô Nghiên.
Không hôn được.
Tiếp đó nàng nhíu mày, nhỏ giọng lầm bầm oán trách: "Cao như vậy làm gì, cũng không biết khom lưng xuống...."
Lục Vô Nghiên cười cười gõ một cái lên đầu nàng: "Sáng mai còn có việc bận rộn, còn không đi ngủ, trời sắp sáng rồi đấy."
Phương Cẩn Chi chớp chớp mắt, nhìn Lục Vô Nghiên bằng ánh mắt sâu xa, nói: "Tam ca ca, muội mệt lắm, đi không nổi."
Phương Cẩn Chi tránh né, nàng lui về phía sau hai bước, đứng lên cái ghế cổ đắng, vươn tay về phía Lục Vô Nghiên. "Muội muốn Tam ca ca cõng muội!"
"Được." Lục Vô Nghiên đồng ý, đi tới cõng nàng lên.
Phương Cẩn Chi nhỏ nhắn xinh xắn, cõng trên lưng rất nhẹ. Lục Vô Nghiên ước lượng, rồi nói: "Quá gầy."
Phương Cẩn Chi đặt cằm lên hõm vai Lục Vô Nghiên, dùng mặt cọ cọ vào cổ hắn, khẽ nói: "Tam ca ca thay đổi rồi."
"Hả?"
Phương Cẩn Chi không lên tiếng.
Lục Vô Nghiên cõng nàng không tiếng động đi về tiểu viện của nàng, cho đến đi tới cửa tiểu viện của nàng, Phương Cẩn Chi mới lặp lại lần nữa: "Tam ca ca, huynh có tâm sự."
"Không có."
"Có."
"Không có......"
"Có!"
Lục Vô Nghiên trầm mặc.
"Tam ca ca, có phải huynh đã biết ca ca muội còn sống từ lâu rồi không?" Phương Cẩn Chi khép mắt.
Lục Vô Nghiên hơi kinh ngạc, im lặng.
"Tam ca ca, muội cảm thấy huynh biết rất nhiều rất nhiều chuyện." Phương Cẩn Chi trượt khỏi lưng Lục Vô Nghiên, chờ Lục Vô Nghiên xoay người lại nhìn nàng, nàng ngước đầu nhìn Lục Vô Nghiên, cố chấp tràn đầy trong mắt.
"Lúc huynh nhìn thấy ca ca muội lại không hề kinh ngạc, hơn nữa ánh mắt của huynh nhìn ca ca có cái gì đó không đúng, huynh còn muốn muội lựa chọn giữa huynh và ca ca." Phương Cẩn Chi nói rõ ràng mạch lạc. "Tam ca ca, huynh và ca ca muội đã sớm biết nhau đúng không? Huynh và huynh ấy từng có khúc mắc sao?"
Lục Vô Nghiên không biết giải thích như thế nào, hắn suy nghĩ một lúc lâu, mới miễn cưỡng nói: "Đừng nghĩ nhiều, ta không thích nam nhân khác đến quá gần muội thôi......"
Phương Cẩn Chi lắc đầu: "Nhưng ánh mắt huynh nhìn mấy vị nghĩa huynh của muội lại không giống như thế! Bọn họ chỉ là nghĩa huynh không có quan hệ ruột rà máu mủ gì với muội, còn huynh ấy là ca ca ruột thịt của muội mà!"
Lục Vô Nghiên lựa chọn trầm mặc.
"Còn nữa." Cố chấp trong mắt Phương Cẩn Chi sâu hơn. "Muội đã che giấu Bình Bình và An An cẩn thận như vậy, Tam ca ca làm cách nào biết được sự hiện hữu của hai muội ấy? Hơn nữa còn biết từ nhiều năm trước?"
Lục Vô Nghiên vừa định mở miệng, Phương Cẩn Chi đã ngăn hắn lại, nói tiếp: "Tam ca ca, huynh không cho phép muội giấu giếm huynh chuyện gì, không cho muội nói dối huynh, vậy Tam ca ca cũng không được tùy tiện qua loa với muội!"
"Tam ca ca, bên trong này thật sự chứa quá nhiều chuyện nha!" Phương Cẩn Chi bước lên phía trước hai bước, vỗ vỗ vào ngực Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên cau mày, hắn thật sự hy vọng Phương Cẩn Chi có thể ngu ngốc một chút thì tốt rồi.
Phương Cẩn Chi bỗng nhoẻn miệng cười: "Không sao cả, Tam ca ca không muốn nói thì đừng nói! Đợi khi nào huynh muốn nói thì tự khắc sẽ nói cho muội biết. Nhưng Tam ca ca, nếu một lúc nào đó muội hỏi huynh một vấn đề mà huynh không muốn cho muội biết, thì huynh cứ nói tạm thời không thể để muội biết, đừng tùy tiện qua loa, đặt chuyện lừa gạt muội!"
"Được......"
"Vậy muội về nghỉ đây!" Phương Cẩn Chi xoay người đi vài bước, bỗng quay trở lại.
Nàng đưa tay lên xoa xoa ấn đường đang nhíu chặt của Lục Vô Nghiên, cười hì hì nói: "Tam ca ca, có biết hành động khác thường nhất của huynh tối nay là gì không?"
Nàng cười rạng rỡ: "Ngày mai muội phải đi rồi, nếu là thường ngày, Tam ca ca nhất định sẽ giữ muội lại viện Thùy Sao với huynh, còn có thể giở trò vô lại, sẽ biết khom lưng khi muội hôn huynh....."
"À......" Lục Vô Nghiên cúi đầu bật cười.
Hắn ôm Phương Cẩn Chi vào trong ngực, vừa cúi người xuống hôn lên đôi mắt động lòng người của nàng thì nghe một tiếng "rầm" thật lớn.
Phương Tông Khác mạnh tay đẩy cửa sổ ra, đen mặt nhìn hai người đang ôm nhau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT