Khoảng cách giữa phủ Ôn Quốc Công và hoàng cung cũng không gần, tới đó một hồi, đến khi Lục Vô Nghiên trở lại cũng đã quá nửa đêm. Khi đó Phương Cẩn Chi đang ôm Thạch Ngọc Hoa Chi vừa được tặng ngủ say sưa.

Sáng sớm hôm sau, lúc bé bị Vệ mụ mụ đánh thức, mới nghe nói sau khi Lục Vô Nghiên vào cung đã đánh tiểu hoàng đế một trận.

Phương Cẩn Chi ngây ngẩn cả người: "Hoàng đế không phải là người lớn nhất sao?"

"Ai nói không phải!" Vệ mụ mụ nhíu mày. "Nhưng Tam thiếu gia thật sự đã vào cung đánh Tiểu hoàng đế! Nghe nói còn lôi Tiểu hoàng đế từ trên long sàng xuống đánh một trận!"

"Vậy phải làm sao bây giờ đây? Hiện giờ Tam ca ca đang ở đâu?" Phương Cẩn Chi cho là Lục Vô Nghiên thật sự đã gây họa, nói không chừng còn sẽ chịu phạt! Huống chi mẫu thân của Tam ca ca lại dữ như vậy!

Phương Cẩn Chi lập tức khổ não, lo lắng không thôi.

"Đi, ta muốn đi xem Tam ca ca một chút!" Bé xốc chăn lên, từ trên giường nhảy xuống, không kịp mang giầy, liền chạy đến bàn trang điểm, chờ Vệ mụ mụ chải đầu. Cho dù động tác của Vệ mụ mụ đã cực kỳ nhanh nhẹn, nhưng Phương Cẩn Chi vẫn chê bai bà quá chậm.

"Đi múc nước cho ta, lấy y phục, tự ta chải đầu!" Phương Cẩn Chi cướp cây lược từ tay Vệ mụ mụ, bó mái tóc dài lại, rồi dùng dây lụa màu thạch anh buộc lại.

Vệ mụ mụ ôm Phương Cẩn Chi, dọc đường bị bé thúc giục liên hồi, cuối cùng cũng tới viện Thùy Sao. Vệ mụ mụ vừa đặt bé xuống đất, Phương Cẩn Chi liền nâng váy chạy ào vào bên trong.

"Tam ca ca! Tam ca ca!" Phương Cẩn Chi vọt vào trong chính sảnh, huân hương trong lò Bác Sơn tỏa ra thoang thoảng, nhưng cũng không thấy bóng dáng Lục Vô Nghiên, ngay cả Nhập Phanh và Nhập Trà cũng không thấy đâu.

Phương Cẩn Chi chạy đến tẩm phòng, bé gõ cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa hé ra một chút, mở to hai mắt nhìn vào bên trong. Cửa sổ bị che lại bởi một tấm màn lụa thật dày, trong phòng rất tối, không nhìn rõ được gì. Phương Cẩn Chi vừa định lui ra ngoài, thì mơ hồ nghe thấy hai tiếng ho nhẹ, còn có tiếng sột soạt trở mình.

"Ai ở bên ngoài?" Là giọng nói trầm thấp có chút tỉnh táo của Lục Vô Nghiên.

"Là muội." Phương Cẩn Chi trả lời, trong phút chốc bé cảm thấy hơi do dự, vẫn không đi vào. Chỉ đứng bên ngoài cửa nói: "À, Tam ca ca đang ngủ sao? Muội không cố ý đánh thức huynh......"

"Không sao cả, vào đi." Trong phòng lại vang lên những tiếng sột soạt mặc y phục, và những tiếng bước chân rất khẽ.

Lục Vô Nghiên dừng lại bên cạnh chiếc bàn chân cao, đốt đèn, ánh nến lan dần trong gian phòng mờ tối, màu sắc cũng dần ấm áp hơn. Trên người hắn chỉ được bọc trong một chiếc áo bào trắng rộng thùng thình, dài đến mắt cá chân, để lộ ra bàn chân không mang vớ gấm.

Trong khi ánh sáng vẫn còn chưa lan khắp phòng, Phương Cẩn Chi đã nhìn thấy sắc mặt của Lục Vô Nghiên cũng trắng bệch như bạch bào hắn đang mặc trên người. Bé cởi giày, dẫm lên lớp thảm nhung lông chồn đen, từng bước một đi vào.

"Tam ca ca, huynh bị ốm sao?" Phương Cẩn Chi ngước đầu nhìn Lục Vô Nghiên.

"Không có, chỉ mệt mỏi chút thôi." Lục Vô Nghiên vén màn lụa dày đang che cửa sổ nhìn sắc trời bên ngoài. Đến khi hắn buông màn xuống, sau đó xoay người lại, đã nhìn thấy Phương Cẩn Chi mở to mắt, hai má phồng lên, một bộ dáng vô cùng mất hứng.

"Đây là làm sao?" Lục Vô Nghiên liền ngồi xuống trước mặt Phương Cẩn Chi, nắm lấy vai bé. Áo khoác trên người hắn vốn chỉ phủ lên một cách tùy ý, ngực áo mở rộng hơn phân nửa, da thịt lộ ra một mảng lớn.

Phương Cẩn Chi giật giật áo hắn, nghiêm trang nói: "Tam ca ca phải mặc y phục thật kín mới không ngã bệnh!"

Rõ ràng bản thân chỉ là một tiểu hài tử, nhón chân lên cũng vừa mới đến hông Lục Vô Nghiên. Vậy mà khi nói chuyện, lại làm ra vẻ người lớn.

"Được." Lục Vô Nghiên cười cười ôm bé, thả lên trên giường. Bản thân thì xoay người đi ra phía sau tấm bình phong. Đến khi hắn đi ra, trên người đã đổi một bộ đồ ngủ màu đàn hương. Ngay ngắn thẳng thớm, ngay cả hai sợi đai lưng màu đen buông xuống trước người cũng không có một nếp nhăn nào.

Phương Cẩn Chi không chịu ngồi yên, bé dịch sang một bên, nói: "Ngày hôm qua, Tam ca ca trở về khuya như vậy nhất định rất mệt mỏi, huynh tốt nhất nên ngủ một giấc đi, muội không làm ồn huynh đâu."

Ánh mắt Lục Vô Nghiên dừng lại nơi vành tai của Phương Cẩn Chi, hắn cau mày hỏi: "Ai đã chải đầu cho muội?"

Phương Cẩn Chi không hiểu sờ sờ phần tóc ngay thái dương, mới phát hiện một bên tóc đã rơi ra, buông xuống dưới hơn phân nửa một cách lỏng lẻo. Phương Cẩn Chi ngượng ngùng le lưỡi một cái, từ trên giường nhảy xuống, nói: "Biết Tam ca ca không sao là tốt rồi, muội đi về đây!"

Bé vừa nói, vừa dùng đôi tay nhỏ bé ép lại phần tóc bên tai. Mặc dù vẫn còn là một tiểu cô nương vừa tới sáu tuổi, nhưng cũng đã biết yêu cái đẹp. Nếu không phải trong phòng không đủ ánh sáng, nhất định có thể nhìn thấy màu đỏ trên gương mặt trắng mịn của bé.

Lục Vô Nghiên giữ cánh tay bé lại, có hơi bất ngờ nói: "Muội cho rằng ta sẽ xảy ra chuyện? Cẩn Chi đang lo lắng cho ta sao?"

"Ai lo lắng cho huynh!" Phương Cẩn Chi quay mặt đi, xoay xoay vặn vặn bàn tay. Nhưng không được bao lâu, liền cúi đầu nhỏ giọng thừa nhận: "Đúng ạ, lo lắng Tam ca ca bị người ta khi dễ."

"Ai dám khi dễ Tam ca của muội, hửm?" Mệt mỏi trong mắt Lục Vô Nghiên tan đi, tăng thêm mấy phần vui vẻ.

Phương Cẩn Chi muốn nói là trưởng công chúa quá mức hung dữ chứ ai! Nhưng dù sao trưởng công chúa cũng là mẫu thân của Tam ca ca, bé liền nuốt xuống những lời này, ngượng nghịu nói: "Dù sao Tam ca ca cũng không có việc gì là tốt rồi....."

Lục Vô Nghiên cũng không tiếp tục truy vấn, hắn ôm Phương Cẩn lên trên đùi, buộc lại mái tóc bị xổ lung tung của bé, dùng mấy ngón tay dài làm lược, nhẹ nhàng chải lại mái tóc dài của bé. Tóc của Phương Cẩn Chi trượt qua giữa những ngón tay của hắn. Vừa mềm vừa mượt, còn mang theo một mùi thơm nhàn nhạt thoang thoảng.

Lục Vô Nghiên rủ mày tập trung, chỉ là một việc chải đầu đơn giản, mà lại tạo ra mấy phần hứng thú. Động tác của hắn rất cẩn thận, chải từng sợi tóc cho Phương Cẩn Chi. Động tác của hắn cũng rất dịu dàng, dường như sợ mình mạnh tay sẽ làm đau bé, cẩn thận từng li từng tí. Đến khi tóc của Phương Cẩn Chi đã được chải thật chỉnh tề, mới dùng ngón tay chia tóc ra làm hai phần đều nhau, lấy sợi dây lụa màu thạch anh trong tay Phương Cẩn Chi, kết thành hai búi trên đỉnh đầu, rồi rút ra một lọn từ trong búi tóc, thả xuống dưới.

"Được rồi." Lục Vô Nghiên thưởng thức tay nghề của mình, tựa như cực kỳ hài lòng.

Phương Cẩn Chi sờ sờ hai lọn tóc rủ hai bên tai, có chút không xấu hổ nói: "Đa tạ Tam ca ca."

Bé biết Lục Vô Nghiên có yêu cầu rất cao đối với sự gọn gàng sạch sẽ, âm thầm suy nghĩ lần sau tuyệt đối không được xuất hiện trước mặt Tam ca ca với bộ dạng cẩu thả như thế này mới được!

"Có phải mỗi ngày không nói với ta mười mấy lần đa tạ muội liền cảm thấy không thoải mái?" Lục Vô Nghiên đặt bé sang một bên, choàng áo khoác đang treo trên giá bên cạnh giường ngủ, đi ra ngoài phân phó Nhập Phanh bưng điểm tâm sáng vào.

Buổi sáng Lục Vô Nghiên rất thích ngủ, từ trước đến giờ không có thói quen ăn sáng. Cho nên Nhập Phanh và Nhập Trà thấy hắn dậy sớm đòi dùng thiện, đều lấy làm kinh hãi. Khi biết Phương Cẩn Chi đến mới thầm nói: chẳng trách.

Sợ Phương Cẩn Chi ra ngoài sẽ bị lạnh, Lục Vô Nghiên phá lệ sai Nhập Phanh bưng đồ ăn sáng vào bên trong phòng ngủ, căn phòng mà trước đây ngay cả nước trà cũng không được mang vào.

"Tam ca ca, huynh không ăn sao?" Phương Cẩn Chi nuốt một ngụm cháo ngọt thật to, hỏi Lục Vô Nghiên đang dựa vào thành giường.

Lục Vô Nghiên còn chưa kịp mở miệng cự tuyệt, Phương Cẩn Chi lại ăn thêm một ngụm cháo thật to, cố ý chép chép miệng, nói: "Ăn ngon lắm đó! Tam ca ca nếm thử một chút đi!"

Nhìn khóe môi Phương Cẩn Chi ướt nhẹp, còn dính một chút nước cháo, lời cự tuyệt của Lục Vô Nghiên không thể thốt thành lời.

Vì Lục Vô Nghiên chưa bao giờ ăn sáng, đồ ăn Nhập Phanh bưng vào đều dựa theo khẩu vị của tiểu hài tử, cũng là mấy món ngọt ngọt mềm mềm, hơn nữa chỉ có một bộ đồ ăn.

Phương Cẩn nhìn trên bàn không có đôi đũa nào khác, vừa định kêu Nhập Phanh lấy thêm một bộ đồ ăn. Bất ngờ chiếc muỗng trong tay bé bị trì xuống, thì ra Lục Vô Nghiên đã ghé người qua, ngậm lấy muỗng cháo bé còn chưa kịp ăn.

"Ừm, ăn rất ngon." Lục Vô Nghiên ngáp một cái, khép mắt lại, lười biếng ngồi xếp bằng trên giường. Hắn lại dùng áo lông bao bọc cơ thể, nói một cách đầy ý vị sâu xa: "Trước kia luôn đút Cẩn Chi ăn cơm, hôm nay quá mệt mỏi, Cẩn Chi cũng đút ta ăn một lần chứ?"

"Được ạ!" Phương Cẩn Chi lớn tiếng đáp, thật cẩn thận đưa muỗng qua, đút Lục Vô Nghiên ăn từng miếng từng miếng.

Lục Vô Nghiên lấy tay, lau vết cháo trên khóe miệng Phương Cẩn Chi, dịu dàng nói: "Cẩn Chi cũng ăn đi."

"Dạ!" Phương Cẩn Chi mạnh mẽ gật đầu, tự mình ăn một muỗng, lại đút Lục Vô Nghiên một muỗng. Hai người dùng chung một cái muỗng.

Nhập Phanh bưng bánh ngọt dùng sau bữa ăn đi vào, bất ngờ nhìn thấy một màn này. Nàng cả kinh, hai tay run lên, khay thức ăn suýt chút nữa tuột khỏi tay rơi xuống đấy. Nàng cố gắng đè ép khiếp sợ trong lòng, bày mấy món cao điểm lên trên bàn. Rồi quỳ gối một bên, dùng khăn cẩn thận lau sạch vết nước đọng trên bàn.

Phương Cẩn Chi thu hết màn này vào trong mắt, sau khi Nhập Phanh lui xuống, mỗi khi bé ăn cái gì cũng đều hết sức cẩn thận, tuyệt không dám để rơi một giọt nước canh lên trên bàn.

Lục Vô Nghiên không có thói quen ăn sáng, thỉnh thoảng tâm trạng tốt cũng ăn một lần, nhưng cũng chỉ vài miếng. Huống chi hắn nhìn dáng vẻ rất vất vả của Phương Cẩn Chi khi con bé nâng cánh tay bé xíu đút hắn ăn, mặc dù hắn rất hưởng thụ, nhưng cũng đau lòng.

Hắn vuốt đầu Phương Cẩn Chi, nói: "Tam ca ca no rồi, Cẩn Chi tự mình ăn đi."

Phương Cẩn Chi gật đầu một cái, nuốt miếng Liên Hoa Tô trong miệng xuống, nghi hoặc hỏi: "Tam ca ca, huynh....không phải huynh không ăn cùng với người khác sao? Bọn họ đều nói.....bệnh thích sạch sẽ của huynh rất nghiêm trọng...."

"Nếu ta nói ta cũng không thích sạch sẽ, Cẩn Chi có tin không?"

Phương Cẩn Chi sững sờ nhìn Lục Vô Nghiên.

Lục Vô Nghiên cười khẽ, véo đôi má phúng phính mềm mại của bé, nói: "Ăn nhanh đi."

Hắn nằm nghiêng trên giường, nhắm hai mắt lại.

"Tam ca ca, huynh muốn ngủ sao?" Phương Cẩn Chi sợ mình ở trong phòng làm phiền hắn.

"Không ngủ, chỉ nhắm mắt một lúc thôi. Muội ăn cao điểm của muội đi."

Phương Cẩn Chi ăn món gì cũng rất khẽ, không dám phát ra một tiếng động nào. Bé ăn vài miếng, đều phải xoay đầu nhìn Lục Vô Nghiên, Lục Vô Nghiên thật sự quá yên tĩnh.

Bé nhẹ nhàng đặt muỗng xuống, rón rén đi tới trước giường của Lục Vô Nghiên, nhỏ giọng hỏi: "Tam ca ca, huynh ngủ chưa?"

Lục Vô Nghiên không trả lời.

Phương Cẩn Chi liền nhón chân lên, kéo lại áo lông trên người cho Lục Vô Nghiên, nhưng vóc dáng bé quá nhỏ, cho dù nhón chân hết mức, cũng với không tới bên kia áo lông của Lục Vô Nghiên mực. Bé nhìn xung quanh, cẩn thận dời một cái ghế cổ đắng đến, leo lên trên ghế để kéo thẳng  áo lông cho Lục Vô Nghiên.

Thấy cuối cùng đã che kín, Phương Cẩn Chi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngay sau đó, cổ tay của bé bất ngờ bị nắm chặt, cả người đều bị Lục Vô Nghiên kéo từ trên ghế xuống. Lục Vô Nghiên lật người, ôm Phương Cẩn Chi vào trong ngực, trong lúc nâng tay, đã kéo áo khoác phủ lên trên người Phương Cẩn Chi.

"Tam ca ca?" Phương Cẩn Chi nhỏ giọng gọi hắn, nhưng chỉ nghe được tiếng thở đều đặn của Lục Vô Nghiên.

Trong lòng Phương Cẩn Chi nghi ngờ: Thật sự không biết Tam ca ca còn có chứng mộng du nha!

Biết đêm qua Lục Vô Nghiên không ngủ, nhất định bây giờ rất mệt mỏi. Tránh đánh thức Lục Vô Nghiên, Phương Cẩn Chi cũng không dám lộn xộn. Lồng ngực của Lục Vô Nghiên vô cùng ấm áp, nên chỉ một lúc sau, bé đã ngủ say sưa.

Chờ tiểu cô nương trong ngực ngủ say, Lục Vô Nghiên mới chậm rãi mở mắt ra, hắn ngưng mắt nhìn tiểu cô nương trong ngực, không biết đang mơ gì mà cười nhếch mép, cái hôn nhẹ nhàng của hắn rơi vào trán bé, thật lâu không dời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play