Phương Cẩn Chi biết Lục Vô Nghiên không phải thật sự muốn uống nước, chẳng qua chỉ muốn đuổi nàng đi mà thôi, cho nên nàng cũng không đi rót nước cho hắn, mà chẳng chút vui vẻ trở về tẩm phòng, trùm chăn ngủ.
Lục Vô Nghiên đẩy cửa đi vào, rón rén đi tới trước giường.
"Ngủ?" Hắn cúi người xuống, chống tay lên giường.
Phương Cẩn Chi xoay mặt ra ngoài, nàng trùm chăn kín người, chỉ chừa lại đôi nắt, hô hấp của nàng đều đặn, hiển nhiên là ngủ rất ngon.
Chịu đựng kinh hồn bạt vía nhiều đêm như vậy, thật sự làm khó nàng.
Lục Vô Nghiên từ từ ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng kéo chăn xuống một chút, lộ ra mũi và miệng của nàng.
Từ nhỏ nàng đã tham ngủ, dáng vẻ lúc ngủ dịu dàng như tranh vẽ, khéo léo đoan trang nhã nhặn, thỉnh thoảng lại nhếch miệng lên cười, lúm đồng tiền cũng hiện ra trên khóe miệng.
Chỉ nhìn nàng, ấp ám và cưng chiều chầm chậm tụ lại trong mắt Lục Vô Nghiên.
Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mắt nàng, sau đó mới cởi y phục nằm xuống bên cạnh nàng. Hắn vươn cánh tay khẽ luồn qua cổ nàng, ôm nàng vào trong ngực.
Giống như Lục Vô Nghiên làm phiền đến Phương Cẩn Chi, nàng nhíu mày một cái, sau đó dịch chuyển cơ thể.
"Là ta." Lục Vô Nghiên thì thầm bên tai nàng.
Động tác dịch chuyển về phía sau của Phương Cẩn Chi dừng lại, khóe miệng nàng từ từ cong lên, sau đó sáp đến gần Lục Vô Nghiên, tay bên dưới kéo áo hắn, tay bên trên choàng qua hông hắn.
Động tác vô thức trong giấc của nàng khiến ý cười trong mắt Lục Vô Nghiên ấm áp như gió xuân tháng tư. Lục Vô Nghiên cẩn thận hôn lên mi tâm của nàng một cái như đối với trân bảo.
Phương Cẩn Chi ngủ một giấc thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau, nàng mơ mơ màng màng mở mắt, trước mắt là một mảng trắng xóa, nàng nằm một lát để thích ứng, mới phản ứng được màu trắng trước mắt là màu áo ngủ của Lục Vô Nghiên.
"Tỉnh rồi?"
Đỉnh đầu truyền đến giọng nói của Lục Vô Nghiên, hai tay Phương Cẩn Chi chống lên ngực Lục Vô Nghiên, hơi ngã người về phía sau, sau đó ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Lục Vô Nghiên lại hôn lên mắt nàng một lần nữa, rồi hỏi: "Có đói bụng không?"
Phương Cẩn Chi dụi dụi mắt, đôi mắt buồn ngủ mông lung nói: "Tam ca ca, có phải tối hôm qua huynh lại hôn trộm muội rất nhiều lần đúng không?"
"Cuối cùng không cần hôn trộm nữa, là hôn quang minh chính đại." Hắn nâng mặt nàng lên, phủ xuống mắt nàng một nụ hôn, không chịu rời đi ngay.
Lo lắng còn sót lại trong đôi mắt ẩm ướt của Phương Cẩn Chi gần như biến mất toàn bộ, nhưng tình cảnh khốn đốn ngày hôm qua ở tịnh phòng khi Lục Vô Nghiên giúp nàng tắm rửa cũng hiện rõ trước mắt nàng từng chút từng chút một.
Hai má Phương Cẩn Chi không khỏi đỏ lên, nhiệt độ cũng tăng dần.
Lục Vô Nghiên cảm nhận hai gò má trong lòng bàn tay mình đang nóng lên, hắn cười buông tay ra, thâm tình ngắm nhìn nàng.
Phương Cẩn Chi cúi đầu, không được tự nhiên ngồi dậy, còn đẩy hắn hai cái, nhỏ giọng nói: "Muội muốn đứng dậy......"
Lục Vô Nghiên cũng ngồi dậy theo, nhưng không xuống giường, mà giúp Phương Cẩn Chi kéo lại áo. Lúc này Phương Cẩn Chi mới phát hiện vạt áo trên người nàng buông lỏng, lộ ra một mảng ngực mềm mại.
Phương Cẩn Chi vừa nghĩ tới nàng nằm ngủ trong ngực Lục Vô Nghiên với quần áo không chỉnh tề như thế này, trái tim nàng vừa ngượng ngùng vừa run rẩy.
"Sao huynh không giúp muội mặc lại y phục sớm một chút!" Phương Cẩn Chi oán trách trợn mắt nhìn Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên cười cười: "Trên người muội có chỗ nào chưa thấy qua, hả?"
"Đó là huynh khi dễ muội! Khi dễ lúc muội buồn ngủ muốn chết, huynh thừa gió bẻ măng!" Phương Cẩn Chi nói xong, một bàn chân nhỏ nhắn xinh xắn ngọc ngà từ trong chăn đưa ra, đạp Lục Vô Nghiên một cước.
"Được, sau này không thừa gió cũng bẻ măng." Lục Vô Nghiên bắt được cổ chân nàng, dùng mấy ngón tay cào cào vào lòng bàn chân nàng.
"Nhột! Nhột! Nhột! Ha ha ha......" Phương Cẩn Chi vừa giãy giụa vừa rút chân lại, không nhịn được cong người cười to, đôi mắt thật to chỉ còn lại hai khe hở nhở.
Rõ ràng là không buồn cười như thế, nhưng khi nhìn nàng cười đến như vậy, Lục Vô Nghiên cũng bật cười theo nàng.
Phương Cẩn Chi lại đạp hắn thêm một cái, lần này sau khi nàng đạp xong liền nhanh chóng rụt chân lại, giấu ở trong chăn, còn dùng tay đè chăn lại, sau đó mới hất cằm lên nhìn Lục Vô Nghiên khiêu khích.
Phương Cẩn Chi liền biểu hiện vẻ mặt xinh đẹp của người thắng cuộc, ngay sau đó, ánh mắt nàng chuyển một cái, híp mắt lại gần Lục Vô Nghiên, ngọt ngào nói: "Tam ca ca, chúng ta nói chuyện một chút nha?"
Nụ cười trên mặt Lục Vô Nghiên cứng lại trong chốc lát, gương mặt hắn từ từ sa sầm, buồn bực nói: "Lại là ca ca muội?"
Phương Cẩn Chi không trả lời, nhưng thái độ đã biểu đạt tất cả.
Lục Vô Nghiên nằm xuống giường lần nữa, tức giận nói: "Đừng nhắc hắn với ta, phiền."
Phương Cẩn Chi rũ mắt, sau đó vừa cười hì hì tiến tới, nói: "Không đề cập tới huynh ấy thì không đề cập tới huynh ấy, nhưng trước đây huynh đã đồng ý sau khi thành thân sẽ nói cho muội biết......vài chuyện!"
Nàng vốn muốn nói "Sẽ nói cho muội biết nguyên nhân huynh và ca ca muội bất hòa", nhưng Lục Vô Nghiên không hy vọng nghe nàng nhắc tới Phương Tông Khác ở trước mặt hắn, nàng chỉ đành thay đổi cách hỏi, dù sao hắn nhất định sẽ hiểu.
Thật ra thì cho dù Phương Cẩn Chi không nói gì, Lục Vô Nghiên cũng có thể biết được rốt cuộc trong lòng nàng muốn biết cái gì.
Lục Vô Nghiên trầm mặc chốc lát, mới chậm rãi nói: "Bởi vì ca ca muội là thuộc hạ của Vệ Vương."
Phương Cẩn Chi cả kinh trợn mắt. Nàng chưa từng gặp Vệ vương, cũng không biết ông ta là người như thế nào. Nhưng Phương Cẩn Chi biết Vệ Vương chính là người đã bắt Lục Vô Nghiên khi xưa, giao Lục Vô Nghiên cho địch quốc. Cho nên trong tưởng tượng của Phương Cẩn Chi, Vệ vương nhất định là một đại ác nhân lưng hùm vai gấu, để râu quai nón, diện mạo xấu xí lại đáng ghét vô cùng!
"Thiệt là! Tại sao ca ca lại có thể làm việc cho một tên đại ác nhân có tâm tư độc ác đó chứ!" Phương Cẩn Chi oán hận nắm tay lại dùng sức đập vào cái chăn trên người.
Lục Vô Nghiên liếc mắt nhìn nàng, ngập ngừng nói: "Cho nên ta và ca ca muội chỉ là có lập trường khác nhau mà thôi, ta đã nói rõ với hắn để hắn rời khỏi Hoàng Thành, về sau hắn cũng sẽ không tiếp tục mang muội đi nữa."
Phương Cẩn Chi vẫn rất tức giận, từ nhỏ nàng đã ghê tởm tên Vệ Vương đã hại Lục Vô Nghiên, sao ca ca của nàng có thể làm việc cho ông ta chứ? Nàng tức giận nói: "Không được! Muội phải đi khuyên ca ca, để huynh ấy bỏ gian tà theo chính nghĩa!"
Lục Vô Nghiên trầm mặc không tiếp lời, trong lòng hắn hiểu rõ, tên Phương Tông Khác này sẽ không có khả năng phản bội Vệ Vương.
Một mình Phương Cẩn Chi giận dữ nửa ngày, chợt nhớ tới chuyện tối hôm qua, nàng nghi hoặc nhìn Lục Vô Nghiên, chất vấn: "Cho nên ca ca muội trúng độc? Huynh hạ độc? Còn dùng bình không lừa gạt người ta....."
"Chỉ đùa với hắn một chút mà thôi."
"Vậy độc của ca ca......"
"Giải được, loại độc trên mũi tên đó tùy tiện tìm một lang trung nào cũng có thể giải, ta chỉ cố ý lấy chuyện bắn trúng hắn một mũi tên để chọc giận hắn thôi." Lục Vô Nghiên cười giải thích.
Phương Cẩn Chi trợn mắt: "Huynh bắn ca ca một mũi tên?"
Lục Vô Nghiên ho nhẹ một tiếng, nói: "Bắn người khác, hắn cố ý thay người đó đỡ tên."
"Là tên Vệ Vương Thập Ác Bất Xá?" Phương Cẩn Chi tiếp tục truy vấn.
Lục Vô Nghiên gật đầu.
"Không được, muội không thể để ca ca làm việc cho tên Vệ Vương đó nữa, muội sẽ đi tìm huynh ấy ngay bây giờ!" Phương Cẩn Chi nói xong liền xốc chăn lên, chuẩn bị xuống giường.
"Được rồi, tạm thời không vội." Lục Vô Nghiên kéo nàng. "Mấy ngày sắp tới sẽ có biển động, tạm thời chúng ta đều phải ở lại hòn đảo nhỏ này, không cần phải vội vã đi tìm cái tên nhàm chán đó, chuyện phải làm lúc này còn có ý nghĩa hơn, mà không khiến người ta mất hứng."
"Làm chút chuyện có ý nghĩa hơn?" Phương Cẩn Chi mê mang nhìn hắn.
Lục Vô Nghiên đặc biệt thích ánh mắt của Phương Cẩn Chi, càng thích vẻ mặt ngơ ngẩn với đôi mắt mê mang của nàng.
"Đúng, chuyện có ý nghĩa hơn." Lục Vô Nghiên kéo cổ tay Phương Cẩn Chi, khẽ dùng sức, khiến cả cơ thể nàng đổ ập lên người hắn.
Khoảng cách quá gần, Phương Cẩn Chi có thể nhìn thấy bóng mình phản chiếu trong đôi đồng tử như hắc ngọc sâu thăm thẳm của Lục Vô Nghiên, mê mang trong mắt Phương Cẩn Chi cũng dần dần biến mất, khôi phục vẻ long lanh trong suốt, dường như nàng đã hiểu ‘chuyện có ý nghĩa hơn’ trong miệng Lục Vô Nghiên rốt cuộc là chuyện gì rồi......
Bởi vì đã hiểu, nên nàng lại bắt đầu khẩn trương.
Lục Vô Nghiên dịu dàng như mật ngọt nhìn nàng, loại cảm giác mất rồi lại được này quá tốt đẹp, bao lấy nàng trong niềm hạnh phúc.
Hàng mi dài của Phương Cẩn Chi run rẩy, sau đó mổ xuống môi Lục Vô Nghiên một cái, không rời đi, hai gò má nàng đỏ ửng.
Điều này đại biểu Phương Cẩn Chi đã đồng ý.
Thật ra thì Phương Cẩn Chi vẫn luôn đồng ý, chưa bao giờ thật sự cự tuyệt Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên xoay người đè nàng dưới cơ thể mình, hôn lên môi nàng.
Mái tóc mềm mại như tơ của Phương Cẩn Chi xõa tung trên chiếc giường trắng như tuyết, chiếc cáo khoác rộng thùng thình bọc trên người nàng cũng đang bị Lục Vô Nghiên dễ dàng cởi ra, lộ ra cơ thể mềm mại xinh đẹp nõn nà như ngọc.
Cảm nhận được bàn tay của Lục Vô Nghiên đang tùy ý di chuyển trên cơ thể mềm mại của nàng, Phương Cẩn Chi không khỏi siết chặt vạt áo của hắn, run rẩy gọi một tiếng: "Tam ca ca......"
"Hửm?" Lục Vô Nghiên dừng lại, đưa mắt nhìn nàng.
Phương Cẩn Chi nhìn thấy trong mắt Lục Vô Nghiên là cả một vùng tiên cảnh màu mật ong.
"Không có, không có gì......"
Thật không có chuyện gì, chỉ là sự sợ hãi theo bản năng của một tiểu cô nương đối với một số chuyện vẫn chưa hiểu biết mà thôi..
"Đừng sợ." Lục Vô Nghiên lại dịu dàng hôn lên đôi mắt hơi hỗn loạn của nàng.
"Dạ......" Phương Cẩn Chi trả lời, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe được.
Ngón tay của Lục Vô Nghiên mới vừa đưa vào thăm dò, cơ thể của Phương Cẩn Chi lập tức run rẩy, cả người sợ hãi nép vào ngực hắn.
Bàn tay của Lục Vô Nghiên cứng lại ở đó không dám lộn xộn.
Hắn ép cơ thể đang căng thẳng của mình từ từ hòa hoãn lại, vô lực nằm trên người Phương Cẩn Chi.
Nàng quá nhỏ, hoàn toàn không thể tiếp nhận hắn, hắn thật sự là sợ làm đau nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT