Edit: Hyukie Lee

“Chỉ là ngươi lớn rồi.”

“Lớn rồi?” Lông mày Minh Nguyệt hơi nhíu: “Nhưng ta khó chịu quá, nóng quá, còn đau nữa.”

“Ngươi…”

“Ca ca?”

Nam đồng như đứa nhỏ tội nghiệp bất lực cấp thiết nhìn về thiếu niên, mặc dù hắn không nói rõ, nhưng lúc trước đã giúp Triêu Đăng quá nhiều lần, thân phận cũng khác với người thường, nếu lúc này bỏ mặc không quan tâm, chắc chắn nhìn ra thiện ác, Triêu phủ Nhị công tử thở dài, cánh tay tái nhợt lạnh lẽo duỗi ra.

Đôi tay của vô cùng xinh đẹp, năm ngón dài nhỏ, ngón thứ ba và thứ tư hơi cong, móng tay bên trên như từng nụ hoa bung ngượng ngùng chớm nở, mạch máu nơi cổ tay vì hoạt động mà thoáng hiện lên, Triêu Đăng cúi đầu, tóc đen rơi đầy vai, y như thị nữ làm ấm giường mà tỉ mỉ hầu hạ nam đồng.

Thật vất vả đối phương mới ra, bàn tay mềm mại đã đỏ hồng một mảnh, đối diện với cặp mắt đào hoa thoáng mông lung của nam đồng, Triêu Đăng không nhịn được cười rộ lên.

“Tiểu Minh Nguyệt, ngươi đúng là con nhà giàu, tuổi còn nhỏ, đã…”

“Ca ca, tay ngươi thật mềm, như được nước bao bọc vậy.”

Nam đồng ngắt lời y, thiên chân vô tà, tựa như đang biểu đạt cảm xúc cá nhân.

“…”

“Cảm giác này sẽ luôn có ư?” Thấy Triêu Đăng gật đầu, Minh Nguyệt lẩm bẩm nói: “Vậy lần sau, ca ca cũng giúp ta?”

“Tự ngươi học, con trai lớn lên đều phải tự làm.”

“Nhưng ta muốn ca ca giúp ta.”

Triêu Đăng không đồng ý, dáng vẻ muốn xuống khỏi giường, không ngờ bị chăn bông ấm cúng bao phủ một đêm, vừa tiếp xúc với không khí lạnh lẽo y không nhịn được ho khan, đầu gối đột nhiên cứng đờ, hai chân cả người mềm nhũn, thiếu chút nữa đã quỳ trên mặt đất, Minh Nguyệt mượn lực kéo y một cái, Triêu Đăng mới miễn cưỡng về lại bên giường, đứa nhỏ lôi kéo chăn bông to sụ gói y lại, nhẹ giọng nói.

“Ca ca chờ một chút đi.” Âm thanh trong suốt của trẻ con dừng lại một chốc, Minh Nguyệt bổ sung: “Vừa rồi là Minh Nguyệt đường đột, ca ca đừng giận.”

“Không giận.”

Âm sắc Triêu Đăng buồn buồn, y thấy đệm chăn đang bao mình lại, cơ thể trẻ con kề sát phía sau, nhiệt độ đứa nhỏ thường luôn cao, cứ vậy tới gần, giống như phía sau có một đám lửa.

Ngày đầu năm mới tràn ngập âm thanh chúc Tết, các bậc quan thấp hơn Triêu Bỉnh Chi từ rất sớm đã đến nhà viếng thăm, ngôn từ chúc phúc thành khẩn, biết ăn nói cũng không khiến người chán ghét, quà cáp đều được nhận lấy hợp quy, mà khác thường nhất chính là, qua giờ Mùi, thân là nhất phẩm đại thần Hộ bộ Thượng thư Tống Xí lại tự mình đến cửa bái kiến, quà cáp phong phú đặt trong mâm nhỏ, sau một lát trò chuyện với Triêu Bỉnh Chi, mắt hơi chuyển động, mở miệng như lơ đãng.

“Nghe nói nửa tháng trước Nhị công tử suốt đêm ho ra máu, gần đây thân thể đã khỏe hơn chưa?”

Sắc mặt Triêu Bỉnh Chi không hề thay đổi: “Làm phiền đại nhân nhọc lòng, gần đây sức khỏe khuyển tử vẫn ổn, đại khái là năm mới vui vẻ.”

“Đề nghị lần trước, Triêu đại nhân suy nghĩ xong chưa?”

Nam đồng đứng trước cửa thoáng nhướn mi, đáy mắt xẹt qua vẻ kinh dị, lúc trước thấy Tống Xí vào đã thấy có gì kì lạ, mặc dù Triêu Bỉnh Chi mang ý đồ xấu với con trai mình, nhưng mảy may không dính dáng gì đến đảng phái phân tranh trong triều, bằng không Ngũ hoàng tử cũng không dám đưa hắn đến đây, Tống Xí thân là nhất phẩm, Triêu Bỉnh Chi cũng không phải quan liêu dưới quyền, càng không tiếc mùng một đầu năm mang theo hậu lễ viếng nhà, Minh Nguyệt đã cảm thấy kì quái, mà không nghĩ tới…

Ca ca nhu nhu nhược nhược của hắn, quả nhiên gieo vạ không ít.

“Xin đại nhân thứ cho Triêu mỗ vô năng.” Triêu Bỉnh Chi lắc đầu: “Triêu mỗ cảm ơn đại nhân ưu ái, nhưng chuyện dùng nam tử nạp thê…”

“Có gì không thể?”

Tống Xí năm nay đã hơn bốn mươi, mặc dù diện mạo vẫn chưa lão hóa, thân thể cường tráng, tóc mai chưa bạc, nhưng Minh Nguyệt có thể nghe được suy nghĩ của lão, đương nhiên biết được đằng sau dáng vẻ nghiêm túc chính trực này là hàng đống ý nghĩ hèn hạ suồng sã, trong lúc vô tình thấy được dung nhan tư thái của Triêu gia Nhị công tử, Tống Xí liền nhớ mãi không quên giai nhân yếu ớt này, nếu cưới về được, chắc chắn sẽ giấu trong kim phòng, không thể cho y bước ra khỏi nhà nửa bước.

Thiếp thê không bằng chính thất, nam thiếp lại càng thấp hèn, nếu Triêu Đăng thật sự rơi vào trong tay người như thế, sợ là xương cốt cũng không còn, một ngày không biết khóc tha mấy lần.

“Tuyệt đối không thể.” Triêu Bỉnh Chi thái độ kiên quyết: “Chắc chắn A Đăng cũng không đồng ý, mong đại nhân cân nhắc.”

“Triêu đại nhân.” Tống Xí nói: “Ngươi và ta đều biết Đại hoàng tử và Ngũ hoàng tử đoạt quyền, cũng biết ta trung thành với người trước, hiện tại có cơ hội tuyệt hảo… Nếu ngươi đáp ứng lời mời cầu của Tống mỗ, sau khi chuyện kia thành công, Tống mỗ giúp ngươi có địa vị cao, hai nhà đôi ta trăm năm hòa hợp, thứ cho ta nói thẳng, Nhị công tử quá mức rực rỡ, thực sự khó có thể một đời an ổn, chắc chắn đại nhân cũng biết thủ đoạn giáo người của một số nhà quyền quý, đó mới chính thức là tỏa cốt rút tâm, không bằng đại nhân giao Nhị công tử cho Tống mỗ, cũng bớt đi ngày sau y gặp khổ nạn.”

Triêu Bỉnh Chi liên tục lắc đầu, thấy lão ngoan cố như vậy, Tống Xí đành phải phất tay áo rời đi, khi tới cửa, ánh mắt còn không ngừng liếc vào trong viện.

Trước khi Tống Xí ra sảnh, Minh Nguyệt đã lặng lẽ rời đi, vừa nãy nghe được âm mưu của Đại hoàng tử trong suy nghĩ của lão, hắn gọi ảnh vệ trong bóng tối, nhẹ giọng nói.

“Truyền lời cho phụ thân, Đại hoàng thúc và Hộ bộ Tống Xí đúc binh khí ở Trường Giang, kêu người cẩn thận một chút.”

Hung Nô xâm phạm biên giới, đám vũ khí này là tiếp tế chiến sĩ biên cương trong vòng nửa năm, nếu xảy ra sai sót, lão hoàng đế sẽ men theo mấu chốt này trách tội xuống, nghiêm trọng nữa thì đánh nát con đường đăng vị của Ngũ hoàng tử, trên dưới triều đình đều biết Tống Xí dưới trướng Đại hoàng tử nhiều năm, nếu phụ thân không chạm vào Đại hoàng thúc, vậy chỉ còn nước dời mũi đao lên Tống Xí, cứ như vậy, không chỉ loại bỏ được Tống Xí mà còn khiến Đại hoàng tử bị trọng thương.

Sau khi ảnh vệ lĩnh mệnh liền không còn hình bóng, đôi mắt Minh Nguyệt híp lại, bên môi  nhàn nhạt nụ cười.

Tay  ca ca đẹp như vậy, vừa trơn vừa mềm, kĩ xảo lấy lòng người tầng tầng lớp lớp, tạm thời hắn vẫn chưa định chắp tay dâng đối phương cho người khác.

Nhớ tới Triêu Đăng, nam đồng có chút khổ não mà cất bước.

Từ sáng nay, mặt ngoài dù Triêu Đăng không lộ vẻ gì nhưng thực tế lại mượn cớ tránh hắn cả buổi sáng, cho tới bây giờ, hắn cũng không thấy được nửa phần thân ảnh của người nọ.

Giận rồi.

Đây là người đầu tiên có người địa vị thấp hơn hắn mà dám giở tính trẻ con, kì quái là, Minh Nguyệt không chán ghét cảm giác này.

Mấy ngày sau hắn cũng không gặp được Triêu Đăng, ngày xưa không cần hắn tìm, mỹ nhân sẽ tự mình đi đến, hiện nay như vậy, ngược lại Minh Nguyệt rất bình tĩnh, tựa như không hề để ý hành động của Triêu Đăng chút nào.

Mùng bảy năm mới, phong tuyết bao trùm kinh thành, người gác đêm dựa vào chiếc đèn mờ vượt qua đêm dài tối tăm, đã đến canh ba, gian phòng được mai dựa vào đột nhiên truyền đến động tĩnh, thời điểm Triêu Đăng mở mắt liền thấy được Triêu Bỉnh Chi cả người mùi rượu đập khóa bước vào.

“A Đăng… A Đăng, Đăng Nhi…!”

Nam nhân say rượu lảm nhảm đến gần giường, Triêu Đăng nhíu nhíu mày, mắt cá chân bị người nắm, y bị Triêu Bỉnh Chi khóa vào ngực, lần này bệnh của y thật sự không nhẹ, dưới sự áp chế của đàn ông trưởng thành hoàn toàn không còn sức phản kháng, ngược lại còn không ngừng ho khan, mắt thấy đối phương dùng miệng kéo áo lót ra, Triêu Đăng cười khẽ, một giây tiếp theo, hai ngón tay đâm vào tròng mắt lão ta.

Một tiếng hét thảm qua đi, Triêu Đăng dùng sức đẩy đối phương ra chạy xuống giường, phía sau truyền đến bước chân nghiêng ngả, còn có âm thanh rít gào tức giận của Triêu Bỉnh Chi, một đường chạy thẳng đến gian phòng Minh Nguyệt, dường như biết được ý đồ của Triêu Đăng, nam nhân phía sau đuổi theo hơi chậm lại, tiếp đó thấy được Triêu Đăng gõ cửa gian phòng.

“Tiểu Minh Nguyệt!! Tiểu Minh Nguyệt Tiểu Minh Nguyệt Tiểu Minh Nguyệt——–!”

Cách thật lâu cũng không ai đáp lại, đừng nói nam đồng, ngay cả thị nữ hộ vệ của hắn cũng không thấy đến đây mở cửa, Triêu Bỉnh Chi đứng nhìn hốt nhiên nở nụ cười, đôi mắt vẫn còn chảy máu gắt gao nhìn vào thân ảnh đơn bạc trong tuyết lớn.

“Đăng Nhi…” Nam nhân nhìn chằm chằm tóc đen rủ xuống tới eo, xưng hô ngoài miệng cũng ướt át hơn: “Về phòng với phụ thân đi, bên ngoài lạnh, chớ để cơ thể bị đông, Đăng Nhi à.”

“Minh Nguyệt!! Mở cửa! Ngươi mở cửa được không?!”

Triêu Đăng liên tục gõ cửa, Triêu Bỉnh Chi tiến lên một bước, sắc mặt cũng bắt đầu khó coi: “Đăng Nhi, con không nghe phụ thân nói sao? Bọn họ như vậy con víu nổi ư? Phụ thân thấy con không hiểu chuyện, tùy tính làm bừa, đối với những người này bất quá con chỉ là món đồ chơi, chơi xong đương nhiên mặc kệ sống chết, hắn không muốn con, phụ thân muốn con.”

“Tiểu Minh Nguyệt.” Tay Triêu Đăng ngừng lại, dường như trong nháy mắt y mất hết sức lực, bi thương kêu thảm tên nam đồng: “Minh Nguyệt…”

Lồng ngực rộng rãi sau lưng dán lên, nam nhân áp sát dùng tay ra sức nhào nặn, Triêu Đăng không ngừng ho khan, bỗng nhiên dùng sức đập cửa.

“Mở cửa! Minh Nguyệt ngươi ở đâu, mở cửa có được không?”

“Cứu ta… Là ta sai, ta không nên nổi nóng với ngươi, ngươi cứu ta với, van ngươi, sau này ta nghe hết theo ngươi…”

Đứa nhỏ tuổi này, chính là thời điểm dục vọng chiếm hữu mạnh nhất, vì một chút việc nhỏ mà bỏ nam đồng mấy ngày, làm đối phương bất mãn sau đó cúi đầu, tâm lý mới càng thỏa mãn.

Âm thanh cọt kẹt nhỏ bé đặc biệt rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh, có người mở cửa, hộ vệ gập tay Triêu Bỉnh Chi ra sau, người sau sắc mặt trắng bệch buông Triêu Đăng ra, lò sưởi trong phòng truyền đến mùi đàn hương nhàn nhạt, thảm lông trải sàn hoa văn tinh mỹ, từng chi tiết nhỏ trong phòng đều được điêu khắc chạm trổ hoàn hảo, mặc dù ở Triêu phủ nhưng Triêu Đăng chưa từng thấy được cảnh tượng nào xa hoa như vậy, nam đồng quần áo mỏng manh, thần sắc bình tĩnh nhìn y, không có dấu hiệu nào mời vào căn phòng ấm áp giữa đất trời băng tuyết, Triêu Đăng ho khan liền nặng thêm mấy phần.

“Mời Triêu đại nhân trở về trước.”

Minh Nguyệt nói xong, dùng mắt ra hiệu thuộc hạ mang Triêu Bỉnh Chi ra ngoài, tì nữ bên cạnh bưng lên chén thuốc, thời điểm Triêu Đăng nhận lấy từ tay cô, bỗng nhiên cơ thể đau nhức nổi lên, mất thăng bằng, chén thuốc nóng hổi hãy còn bốc hơi đổ hết lên người tì nữ.

“Xin lỗi! Ta…”

Theo bản năng y muốn kéo tay cô gái kiểm tra vết thương, cô bé kia bị gương mặt của mỹ nhân gần trong gang tấc quấy rối thần trí, mãi đến khi Minh Nguyệt lên tiếng.

“Ca ca, đừng chạm.”

“Ta…”

“Chuẩn bị một bát thuốc.”

Nam đồng dặn xong liền sai người chuẩn bị đồ tắm rửa, tì nữa kia nghe thấy liền hoa dung thất sắc nhanh nhẹn rút tay về, có người tới dẫn Triêu Đăng đi tắm, nước ấm quét đi lạnh lẽo trên người, trong nước mơ hồ có hương vị hoa cỏ, khi y uống thuốc xong, bị người mang đến trước giường Minh Nguyệt.

“Ca ca.”

Sắc trời đã qua canh ba, Triêu Đăng đảo qua da cáo trắng muốt trên giường lớn, có chút sững sờ.

Con nhà có tiền.

“Tiểu —–“

“Đăng Nhi.”

Đứa nhỏ kia như là trêu tức, nụ cười dịu dàng gọi ra danh tự, dù trên mặt nam đồng vẫn hồn nhiên là thế, nhưng trong âm thanh đã mang theo ác ý.

“Danh tự này rất xuôi tai.” Minh Nguyệt nhìn cặp mắt kia, nhợt nhạt cười lên: “Sau này ta gọi ngươi như vậy, được không?”

“Tiểu Minh Nguyệt!”

Danh xưng này thật sự rất quá phận, Nhi sau tên, thường dùng với các thiếu nữ khuê phòng, nếu là nam tử, thì thường dùng trên người nam kĩ tiểu quán, mặc dù cũng có ý thân mật, nhưng vẫn khiến Triêu Đăng hơi nhướng mày.

“Lúc trước Đăng Nhi đã đáp ứng, sau này mọi chuyện đều nghe theo Minh Nguyệt, tự ý thay đổi cam kết, phải chăng Đăng Nhi muốn về với phụ thân?”

“…”

Triêu Đăng bị chặn đến á khẩu không biết nói gì, nam đồng nhìn y như vậy, bỗng nhiên cười ra tiếng.

“Ca ca, mau lên đây đi, đứng đó sẽ lạnh.” Triêu Đăng do dự bất định, ý cười của Minh Nguyệt càng sâu thêm, nói tiếp: “Lúc nãy chọc giận ngươi ư, ca ca đừng giận, mau lại đây.”

Thấy y mặc áo ngủ lên giường, Minh Nguyệt lắc đầu một cái.

“Ca ca cởi quần áo ra đi.”

“…”

Xấu hổ xấu hổ xấu hổ.

Đệ đệ đáng yêu, quả nhiên có một chút, biến thái.

Thực sự làm người hưng phấn, hì hì.

“Ngày ấy ta nằm mơ…” Chỉ nhìn thần thái Minh Nguyệt, Triêu Đăng cũng rõ hắn nói ngày nào: “Mơ thấy ca ca nằm trên lông cáo tuyết trắng, nên mới cố ý hỏi xin phụ thân một cái.”

“Cái gì?”

Triêu Đăng sững sờ.

Khoe cha mi có tiền à, sugar daddy?

“Ta họ Khương.” Hắn nhìn thần sắc kinh ngạc của người kia, rồi nói tiếp: “Thiên hạ đều phải tránh họ của hoàng tộc, chắc ca ca cũng biết được một hai thân phận của ta, thực không dám giấu, vô luận cuối cùng ngồi được lên là Đại hoàng thúc hay phụ thân, thậm chí là Triêu gia tạm lưu, cũng nên diệt miệng, cho nên——-“

“Ngươi sẽ giữ lại ta sao? Tiểu Minh Nguyệt.”

Thiếu niên mị người bỗng nhiên đến gần nam đồng, dùng tay rút đi thắt lưng, áo tắm tùy theo lướt xuống, da dẻ tuyết trắng căng mịn trơn mềm được lông cáo tôn lên còn hơn mỹ sứ, Triêu Đăng động thân tiến vào hồ cừu, đối diện cặp mắt đào hoa của người kia, bỗng nhiên không nhịn được cười ha ha, vẻ chòng ghẹo lẫn khiêu khích khiến gương mặt càng thêm kiều diễm đa tình, không những không làm người chán ghét, ngược lại còn thấy được diễm lệ ma mị.

“Ngươi sẽ.” Mu bàn tay dán lên mặt Minh Nguyệt, không để ý chút nào biểu lộ trong mỹ cảnh hương diễm: “Ngươi sẽ giữ lại ca ca, có đúng không?”

[Giá trị yêu thương: 2 sao.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play