Ân Mạc Thừa vừa đi, A Hạ lại vào bẩm báo: “Nương nương, Đức Phi tới.”
Mạc Tử Kỳ một tay chống đầu, giọng thập phần uể oải: “Bảo nàng ta chờ, ta chuẩn bị chút.”
Day day hai thái dương, nàng đứng dậy. Không ra là không được.
Nhưng mà đi ra gặp nàng ta rồi thì…
Đức Phi Nguyên Trà Di một thân váy màu vàng, đang cầm cây quạt thêu hoa mẫu đơn phe phẩy, ánh mắt nàng ta đang ngắm nghía mấy cái bình ngọc nàng để trang trí.
“Tỷ tỷ hôm nay sao nhìn thần sắc có vẻ mệt mỏi vậy? Không phải là đang buồn chuyện muội được ban Phượng Hà Cung đó chứ? Ôi dào tỷ tỷ, tỷ đừng để bụng. Tuy Hoàng Thượng ban Phượng Hà Cung cho muội có lẽ là vì Hoàng Thượng muốn thử người còn xanh xuân tươi trẻ như muội thôi. Tỷ tỷ đã sắp hết xuân, chịu thiệt thòi một chút cũng là chuyện dễ hiểu.” Nguyên Trà Di thản nhiên ngồi xuống nói, ánh mắt đầy giễu cợt nhìn Mạc Tử Kỳ.
Mạc Tử Kỳ chống cằm. Nàng mới 24 xuân xanh đã bị chê già? Cái thời đại này đúng là. Nguyên Trà Di nghĩ nàng ta là ai chứ? Nàng còn đang nghĩ có phải là Hoàng Thượng để nàng ta lên làm bia chắn, để mọi người trong hậu cung nhắm vào nàng ta không ấy chứ ân sủng ở đâu ra. Nàng ta cũng chỉ mới 16, trẻ ranh vắt mũi chưa sạch lại đang ngồi đây ngấm ngầm tuyên chiến khiêu khích chế giễu nàng à?
“A Hạ.”
“Có nô tỳ.” A Hạ nghe Mạc Tử Kỳ gọi, vội vàng tiến lên.
Nàng hất cằm về phía Nguyên Trà Di: “Vả miệng cho ta.”
“Dạ thưa nương nương.”
Nguyên Trà Di không ngờ Mạc Tử Kỳ dám nói như vậy, mắt mở to trợn lên: “Ngươi dám.”
“Hoàng Quý Phi xin đừng đánh người vô cớ.” Cung nữ bên cạnh Nguyên Trà Di lớn tiếng kêu lên. Mấy cung nữ sau nghe thế cũng bắt đầu kêu y hệt.
Đổi lại là cái nhếch mép lạnh lẽo: “Người đâu, mang toàn bộ đám người này đánh 100 roi cho ta.”
“Này…không được.”
“A, thả ta ra.”
“Hoàng Quý Phi vô cớ đánh người, Hoàng Quý Phi vô cớ đánh người.”
Tiếng đám cung nữ la to lên. Cuối cùng vẫn bị dàn thị vệ của nàng lôi ra sân. Tiếng kêu thảm thiết bắt đầu vọng vào.
A Hạ vẫn chưa ra tay, nàng liếc mắt: “Còn không mau xuống tay?”
“Dạ thưa nương nương.”
“Ngươi…ngươi thử..Á” Nguyên Trà Di không ngờ Mạc Tử Kỳ làm đến mức này, trong lúc run rẩy bị A Hạ tát một cái.
Và tiếng bạt tai vang lên liên tiếp.
A Tư, tổng thị vệ đi vào: “Nương nương, đám người ngoài kia không đánh tới 100 trượng đã chết rồi.”
“Vậy à?” Thần sắc nàng lạnh tanh: “Dừng đi.” Lại nói với A Tư: “Lui ra đi.”
Ngay lúc A Tư vừa xoay người, tiếng thái giám kêu vang: “Hoàng Thượng giá đáo.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT