Mạc Hi Cung:

“Nương nương…” A Hạ đi vào, khẽ gọi.

Lúc này trong tẩm điện không hề có ai. Một mình Mạc Tử Kỳ đang thoa thuốc lên vết thương. Nàng đặt ngửa lòng bàn tay lên, tầm mắt liếc ra ngoài cửa, chỉ thấy ngoài kia một đám thị vệ đang phân chia canh chừng nàng.

Nàng nhẹ giọng nói: “Ta thì không sao, chỉ sợ là làm hại đến các ngươi.”

A Hạ đi tới, nhìn vết thương đã được quấn băng cẩn thận trên tay chủ tử mình, lòng lại khẽ nhói: “Nương nương, ngài mới là người đáng thương nhất.”

Bọn họ khổ, cùng lắm cũng chỉ bị người khác khi dễ một chút, lương ít đi một chút. Nhưng chủ tử, ngài luôn dấu diếm mọi việc, đau cách mấy cũng tự mình chịu, ngài mới thực sự là khổ nhất.

Mạc Tử Kỳ hiểu tâm tư A Hạ. A Hạ là người thân cận của nàng, là nô tỳ đã đi theo nàng hơn 20 năm nay, ngay cả những người cổ đại đối với người đi theo mình hơn 20 năm cũng đã có tình nghĩa, huống chi là một Mạc Tử Kỳ tới từ hiện đại, tình nghĩa lại càng sâu sắc. Nàng cầm tay A Hạ, nhẹ nhàng kéo nàng ta ngồi xuống cái ghế bên cạnh.

“Hậu cung đấu đá tranh giành, ta cũng không thích đối đầu với mấy nữ nhân đó, nhưng ngươi yên tâm, ta không phải sẽ không tranh giành. Cái ta cần chỉ là một chỗ mà người khác không thể dẫm đạp lên mình, không thể khi dễ mình thôi. Thục Phi cũng chưa hẳn là tệ, ít nhất cũng không bị hai người kia ngồi lên đầu.”

A Hạ cụp mi mắt: “Nương nương, cho dù sau này số phận của người trôi dạt về đâu đi chăng nữa, nô tỳ vẫn sẽ theo người.”

Mạc Tử Kỳ rút ra trên đầu hai cây trâm, lại bỏ thêm vòng tay, đặt lên mặt bàn: “Ngươi mang ra tiệm đổi lấy tiền cho ta.”

“Dạ, nương nương.”

“Còn nữa, về sau, đừng nhắc tới hai chữ số phận. Ta chưa bao giờ tin vào số phận. Số phận đối với ta mà nói chỉ là lời chối bỏ, lời biện minh của những kẻ không làm chủ được đời mình mà thôi. Cho dù ở vùng đất nơi người kia là cao nhất, một câu có thể quyết định cả đời, ta vẫn sẽ tin, chỉ cần ta có lòng, nhất định mọi chuyện sẽ khác đi.”

A Hạ bị lời nàng làm cho chấn động. Hồi lâu sau, khẽ nói: “Nương nương, nô tỳ lui trước.”

Mạc Tử Kỳ nhẹ gật đầu.

A Hạ vừa đi, thì có người vào.

Nghe tiếng bước chân, nàng không cần nhìn cũng đoán được là ai. Bước chân trầm tĩnh đi tới, dừng trước mặt nàng, họa tiết long đập vào mắt.

“Hoàng Thượng cát tường.”

“Bình thân.”

Mạc Tử Kỳ vẫn có chút không ngờ Ân Mạc Thần lại tới nơi này. Hắn nhẹ nhàng lật bàn tay nàng lên, khẽ chạm vào chỗ đã được băng bó cẩn thận. Có lẽ do động tác hơi mạnh, hoặc do vết thương cũng khá sâu, một ít máu nhanh chóng thấm băng.

Ân Mạc Thần khẽ thở dài, có ý muốn băng bó lại cho nàng. Mạc Tử Kỳ rụt tay lại: “Hoàng Thượng, thần thiếp có thể tự làm.”

“Tại sao nàng cứ phải kiên cường tới như vậy?” Ân Mạc Thần hỏi, vừa hỏi vừa nắm bàn tay nàng, cẩn thận tháo băng ra.

Mạc Tử Kỳ không trả lời, không khí rơi vào im lặng.

Sau khi đích thân Ân Mạc Thần băng bó lại vết thương lần nữa, nàng mới khẽ cất tiếng: “Không có ai muốn kiên cường. Chỉ là thần thiếp, không kiên cường không được.”

“Mạc Thừa biết chuyện, lập tức đã quỳ trước Vạn Tường Cung hơn một canh giờ rồi.”

Mạc Tử Kỳ nghe xong, chau mày: “Trời mưa rồi, còn không biết tự chăm lo cho bản thân mình, thật sự không thể yên tâm.”

“Nàng còn không phải giống như nó?” Ân Mạc Thần đầy phiền muộn nói. Sau đó, hắn lại nói tiếp, lần này cao giọng hơn: “Sắc phong cho Thục Phi làm Hoàng Quý Phi.”

Trong phòng lúc này đã có thêm nô tỳ, thái giám. Thái giám Tự An lập tức quỳ xuống dập đầu, kéo theo những người khác, tất cả bọn họ đều nói: “Tham kiến Hoàng Quý Phi.”

Thần sắc Mạc Tử Kỳ lộ rõ vẻ kinh ngạc. Hắn đang làm gì? Sắc phong nàng? 

Ân Mạc Thần đứng dậy, vỗ vai nàng: “Câu nói số phận kia của nàng, ta rất thích. Nghỉ ngơi cho tốt đi.” Sau đó, liền rời khỏi.

Mạc Tử Kỳ ngẩn ngơ, thậm chí còn quên cả việc cung tiễn. Một cảm giác ấm áp len lỏi tận trong tim, môi nàng khẽ nở ra một nụ cười, ánh mắt nhu tình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play