Mấy người bên này dừng lại, mà Thiên Vũ bị đám người vây quanh lập tức đi xa, quan viên lớn nhỏ bên cạnh cũng vội vàng theo sau, Tiểu Thanh bỗng bị bỏ cách một quãng khá xa. Còn chưa kịp theo sau, trong đám đông liền thò ra một bàn tay nhanh nhẹn kéo nàng lại.
Tiểu Thanh đang muốn mắng người thì nghe thấy âm thanh ngọt ngào: “Tiểu Thanh tỷ tỷ, tỷ đã tới, Quỳnh Nhi nhớ tỷ muốn chết”. Tập trung quay lại thì đúng là Lý Quỳnh đang mặc nam trang, Tiểu Thanh ngạc nhiên hỏi: “Sao muội cũng chạy tới đây? Đây là đoàn nghênh đón quan khâm sai, mọi người cũng trà trộn được vào đây sao?”
Lý Quỳnh cười xùy một tiếng: “Tiểu Thanh tỷ tỷ, tỷ còn được phép đi cùng khâm sai, nên bọn muội mới trà trộn vào đón tỷ. Mà muội cùng ca ca nghênh ngang đến chứ không phải là lén lút trà trộn nha”
Tiểu Thanh đánh giá Lý Quỳnh từ trên xuống dưới rồi cười nói: “Muội như vậy còn không phải là trà trộn vào hay sao, mà trà trộn là trà trộn, đâu phải là chuyện gì mất mặt chứ.”
Lý Quỳnh thấy Tiểu Thanh không tin, quay sang Quân Hiên nói: “Ca ca, Tiểu Thanh tỷ tỷ coi thường người khác.”
Lý Quân Hiên cười nói: “Đầu của nàng khác người thường, nói thật với nàng mà nàng lại không tin, nếu muội nói láo, chắc chắn nàng sẽ tin.” Vừa nói vừa sáng suốt di chuyển, tránh được một chưởng của Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh hung hăng dứ dứ nắm đấm về phía Quân Hiên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngày xưa và bây giờ khác nhau, huynh nhớ cho kỹ, chờ ta chơi chán ở chỗ khâm sai sẽ tìm huynh tính sổ, hừ” Vừa nói vừa quay sang hướng khác.
“A, người đâu? Thiên Vũ đâu? Đi đâu rồi?” Trước mắt nơi nơi đều là xe ngựa, tiếng nghênh đón to nhỏ của quan viên lúc này đều đã phân tán, vội vàng lên xe vào thành, Thiên Vũ không biết đã lên xe nào.
Hồng Ngọc vẫn đi bên cạnh Tiểu Thanh luôn giữ yên lặng, nhẹ nhàng nói: “Vừa rồi chúng ta dừng lại, Tấn Vương đã bị người ta đưa đi, bây giờ đang ở trong xe ngựa dẫn đầu, tỷ tỷ, chúng ta không đuổi theo kịp.”
Tiểu Thanh dõi mắt về phía đầu đoàn, xe ngựa đầu đoàn bắt đầu chậm rãi đi trước, các xe ngựa theo sau cũng bắt đầu khởi hành, Tiểu Thanh trong lòng quýnh lên mắng: “Thiên Vũ chết tiệt, dám không đợi ta”. Thiên Vũ vén rèm che nhìn ra xung quanh, một người chạy đến bên cạnh nói gì đó, Thiên Vũ bèn buông rèm yên tâm rời đi.
Tiểu Thanh không dám tin nói: “Không phải chứ, huynh ấy thật sự mặc kệ ta sao?”
Lý Quân Hiên thấy Tiểu Thanh giật mình lấp liếm cười, thì lắc đầu nói: “Nàng không phải khâm sai thì đi theo họ làm gì? Quy định của Đại Đường không cho phép mang theo gia quyến khi phụng chỉ làm việc. Ta không biết nàng là gì của Tấn Vương, nhưng lát nữa thượng yến, cho dù nàng giả dạng nam nhân có giống đến đâu đi chăng nữa, thì bao nhiêu hỏa nhãn kim tinh của mấy lão hồ ly sao lại không nhìn ra nàng là nữ chứ? Đừng gây thêm chuyện cho Tấn Vương Gia, ta đã phái người nói cho Tấn Vương Gia biết nàng đi cùng ta, nên nàng cố mà theo ta đi.”
Tiểu Thanh híp mắt nhìn chằm chằm Lý Quân Hiên, biết Lý Quân Hiên không nói sai, nhưng không muốn cho chàng chiếm thượng phong nên nói: “Lý Quân Hiên, ta với huynh có cừu oán phải không? Lần trước huynh mặc kệ ta ở Ngô Phủ, lần này lại phá hỏng giấc mộng khâm sai của ta, huynh cố ý đối đầu với ta đúng không?”
Lý Quân Hiên nghiêm mặt nói: “Bây giờ nàng mới biết sao?”
Mắt thấy Tiểu Thanh muốn phát hỏa, Hồng Ngọc và Lý Quỳnh mỗi người một bên giữ chặt tay Tiểu Thanh lại. Lý Quỳnh cười tủm tỉm: “Muốn tính sổ với ca ca thì còn nhiều thời gian. Trước tiên chúng ta đi Ngô gia tìm Lệ Hoa, rồi xử lý ca ca cũng không muộn.”
Lý Quân Hiên ngạc nhiên nói: “Quỳnh Nhi, muội không thể bán đứng ta nha, ta là ca ca của muội đó. Muội liên hợp với Tiểu Thanh đối phó ta thật là không có thiên lý.” Vẻ cười thản nhiên một chút cũng không thấy để ý.
Tiểu Thanh có thêm người hỗ trợ thì liên tục gật đầu, rồi trừng mắt nói với Quân Hiên: “Thấy không, dám bắt nạt ta, huynh đúng là chán sống rồi.” Rồi lôi kéo Lý Quỳnh và Hồng Ngọc về phía trước. Lý Quỳnh bị Tiểu Thanh lôi kéo thì vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía sau, rồi cố gắng bước nhanh theo kịp Tiểu Thanh. Lý Quân Hiên từ đầu đến cuối đều mang vẻ tươi cười, nhìn Tiểu Thanh đi trước dẫn đường rồi nhíu mày, nhẹ phe phẩy quạt rồi cũng đi theo ba người. Bốn người đi được một lúc lâu, Lý Quỳnh càng ngày càng nghi hoặc, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Thanh tỷ tỷ, tỷ đưa bọn muội đi đâu đây?”
Tiểu Thanh đáp không cần suy nghĩ: “Đi Ngô gia tìm Lệ Hoa, không phải là muội nói lúc trước sao giờ còn hỏi ta.”
Lý Quỳnh a một tiếng, lại ngẩng đầu nhìn bốn phía nói: “Nhưng đường này hình như không phải đường tới Ngô gia” Tiểu Thanh dừng bước nghi hoặc nói: “Sao có thể? Lần trước chúng ta ngồi xe ngựa không phải đi đường này sao? Chẳng lẽ ta nhớ nhầm?”
Lý Quỳnh toát mồ hôi nói: “Tỷ tỷ à, tỷ đưa chúng ta đi hơn một vòng quanh bến tàu rồi, bây giờ xem thời gian còn lại mà muốn tới Ngô gia nghe chừng khó nha.”
Tiểu Thanh quay đầu nhìn xung quanh, trước mắt vẫn thấy bến tàu, không thể nào, tại đây lạc đường thật mất mặt!
Lý Quỳnh cẩn thận quan sát sắc hồng trên mặt Tiểu Thanh nói: “Tiểu Thanh tỷ tỷ, tỷ không phải là mù đường đó chứ?”
Nha đầu tinh quái nói cái gì vậy chứ! Ta chỉ bất ngờ không để ý đến đường đi thôi mà, rồi nổi giận nói: “Muội thì biết cái gì? Đi bộ nhiều mới tốt cho sức khỏe.” Hồng Ngọc và Lý Quỳnh đều một điệu bộ bừng tỉnh, nín cười mặt đỏ bừng nhìn Tiểu Thanh, được, thái độ như thế mới đúng, để lại mặt mũi cho ta, rất đáng khen ngợi.
Lý Quân Hiên phía sau nghiêm túc nói: “Đúng vậy, rất có lý”
A, Lý Quân Hiên này từ khi nào lại cùng phe với mình vậy, Lý Quỳnh cũng nghi hoặc nói: “Ca ca, huynh thật là, biết rõ Thanh tỷ không biết đường, vậy mà không nói gì, cứ đi sau. Nếu không phải do Quỳnh Nhi phát hiện lại quay về chỗ cũ, thì chúng ta còn vòng đi vòng lại bao nhiêu lượt nữa đây.”
Lý Quân Hiên ho khan một tiếng cười tủm tỉm nói: “Dương Châu lớn như vậy, vòng đi vòng lại cũng đã đi được một nửa, ta không ngại tản bộ cùng mọi người.”
@langngoccac.wordpress.com@
Lý Quân Hiên chết tiệt, hóa ra hắn vẫn đi sau cười ta, tên chết tiệt làm ta tức chết. Còn chưa đợi Tiểu Thanh nổi đóa, Quân Hiên mỉm cười nói: “Tuy nhiên, nếu mọi người không muốn đi bộ nữa, thì chúng ta còn có xe ngựa ở phía sau sẵn sàng, chỉ cần một nén hương là có thể đưa chúng ta đến Ngô phủ. Nhưng nếu tản bộ xa quá, thì ta cũng không cam đoan có thể đúng giờ.” Vừa nói vừa chỉ xe ngựa phía sau.
Tiểu Thanh choáng váng, Lý Quân Hiên chết tiệt đúng là muốn đối đầu với mình, rõ ràng còn có xe ngựa để ngồi, vậy mà còn nghiêm túc đi theo phía sau. Không nói một lời, tiến lên tặng cho Quân Hiên một cước, mà Quân Hiên chẳng những không khóc mà miệng cười còn rộng hơn. Tiểu Thanh buồn bực kéo Lý Quỳnh và Hồng Ngọc nói: “Đi Ngô phủ”
@langngoccac.wordpress.com@
Rồi còn không cam lòng quay lại quát Quân Hiên: “Huynh tự đi bộ”, rồi cướp lấy roi ngựa, hừ, ta tự đi xe. Phía sau còn truyền đến tiếng cười ha ha của Quân Hiên. Bên trong xe ngựa, Lý Quỳnh và Hồng Ngọc cũng thích thú nhìn Tiểu Thanh. Còn Tiểu Thanh, trong lòng cực kỳ buồn bực, vốn tưởng tới Giang Nam ra oai, không ngờ khởi đầu đã mất mặt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT