Vài ngày sau, dưới đại thụ ở hậu viện Vương phủ, Lục Tiểu Thanh vừa lau mồ hôi vừa quạt mạnh chiếc quạt trong tay, oán giận nói: “Sao hôm nay lại nóng như vậy? Sao trời không mưa một trận cho mát? Nóng chết ta rồi.”

Lam Tâm vừa chọn dưa hấu vừa nói: “Bây giờ là mùa khô, thời tiết tất nhiên phải nóng rồi. Mà kinh thành cũng đã ba tháng không mưa, nên còn nóng hơn cả năm ngoái nữa.”

Lục Tiểu Thanh kêu lớn: “Không thể nào, ba tháng không mưa. Cứ theo đà này thì ta nóng mà chết mất, vẫn là Giang Nam mưa thuận gió hòa a~. Lúc nào chúng ta đến Giang Nam tìm Lệ Hoa đi, ở đó mới là thiên đường của nhân gian, tốt hơn nơi này rất nhiều.”

Vừa nhắc đến Lệ Hoa, nàng không khỏi nghĩ đến Lệ Hoa đang làm gì? Những ngày này mình cũng đã quên mất không gửi thư cho Lệ Hoa.

…………..

Giang Nam, Dương Châu.

Trong hậu hoa viên Ngô phủ, Lệ Hoa ngẩng đầu nhìn trời, lẩm bẩm nói trong miệng: “Đều đã một hai tháng rồi, không biết tỷ tỷ đang ở đâu. Aiz, nếu không phải lúc đó vội vàng giúp tỷ tỷ chạy trốn thì tình huống bây giờ cũng không phải như vậy.”

Thúy Nhi đứng bên cạnh quạt cho Lệ Hoa, nói: “Tiểu thư, mọi người đều không nghĩ tới việc sẽ thành ra như thế, em nghĩ vị tiểu thư kia còn chưa biết tình huống hiện giờ, không chừng đang trốn ở nơi nào đó chưa dám ra cũng nên.”

Ngô Lệ Hoa nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Nghe ca ca và Lý đại tiểu thư kể, tỷ tỷ vừa khôn khéo vừa gan lớn, nàng đâu cần trốn đi đâu, phần lớn là đang giả trang thành bộ dạng nào đó tiêu dao tự tại rồi cũng nên. Chỉ sợ nàng đã rời khỏi Giang Nam thôi, lúc đó sẽ rất khó tìm.”

Thúy Nhi gật đầu, không dám nhiều lời. Trong một tháng nay, vì việc này mà đầu lão gia vì lo lắng mà bạc cả đầu, lúc trước không ai nghĩ tới chuyện sẽ thành như vậy.

Khi hai người đang nói chuyện, một tiểu nha đầu vội vàng chạy vào, gấp gáp nói: “Tề Quận vương và Quận chúa lại đến rồi, tiểu thư mau chuẩn bị đón tiếp đi.”

Ngô Lệ Hoa vội nhảy từ xích đu xuống, sửa sang lại quần áo. Nàng còn chưa kịp đi bước nào thì vài người đã đi đến từ phía xa, Ngô Lệ Hoa vội vàng hành lễ: “Cung nghênh Tề Quận vương, cung nghênh Quận chúa.”

Nam tử đi trước gật đầu, nói: “Miễn lễ.”

Ngồi quanh chiếc bàn đá trong hoa viên, Ngô Lệ Hoa còn chưa kịp nói gì, Quận chúa đã chờ mong hỏi: “Lệ Hoa, Tiểu Thanh tỷ tỷ có gửi thư cho ngươi không? Ngươi có biết hành tung của nàng không?”

Ngô Lệ Hoa nhẹ nhàng lắc đầu, đáp: “Ta không rõ tỷ tỷ đang ở đâu, tỷ ấy cũng không gửi thư cho ta.”

Quận chúa thở dài một tiếng, nhìn sang nam tử bên cạnh, nói: “Ca ca, vẫn không có tin tức của Tiểu Thanh tỷ tỷ, rốt cục là tỷ ấy đi đâu? Thật là vội chết mất.

Vẻ mặt nam tử kia chán nản, nơi khóe mắt hiện lên một chút quan tâm và âu lo, nhẹ nhàng nói: “Quỳnh Nhi, đừng lo quá, rồi sẽ tìm được Tiểu Thanh thôi.”

Thì ra, Tề Quận vương và Quận chúa này chính là Lý Quân Hiên và Lý Quỳnh, đã từng tình cờ gặp Lục Tiểu Thanh lúc trước.

Lý Quỳnh oán hận vỗ lên mặt bàn, tức giận nói: “Biết trước như vậy, ta đã không quan tâm đến thể diện của Ngô gia các ngươi rồi. Nếu lúc đó đưa người đi luôn thì bây giờ đâu phải thế này?”

Ngô Lệ Hoa biến sắc, Ngô Chi Hạo – ca ca của nàng ngồi bên cạnh vội nháy mắt, ý bảo nàng phải nhịn một chút, hai người trước mặt này không thể đắc tội được. Nhìn Lý Quỳnh trước mặt, Ngô Lệ Hoa nghĩ, dù ngươi có là quận chúa, ta không trêu nổi nhưng chẳng lẽ ngay cả tránh cũng không nổi sao? Nhưng qua khoảng thời gian này, nàng cũng biết cô Quận chúa này tuy điêu ngoa tùy hứng một chút, nhưng lại thật tình muốn tốt cho tỷ tỷ, nên chỉ lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Ta cũng không biết vì sao quan hệ của tỷ tỷ và hai người lại tốt đến vậy, chỉ nghĩ là mấy người ngẫu nhiên gặp gỡ, mà Quận vương và Quận chúa lại không biết tỷ tỷ là phận nữ, cho nên… Aiz, đâu biết được thế nào lại đem tỷ ấy tặng đi.”

Lý Quân Hiên phất phất tay, nói: “Không cần nói những lời này, ngày đó ta cũng muốn xem nàng ấy ứng phó thế nào nên mới ngồi ở phòng khách, đợi đến tối mới mở miệng đòi người. Nếu ta mở miệng sớm một chút thì đã không có chuyện này. Mà xem ra ta vẫn còn đánh giá thấp nàng ấy, vốn tưởng rằng với tính cách đó nàng ấy sẽ không chịu thiệt như vậy. Ai biết được nàng ấy lại thuyết phục được ngươi giúp, bây giờ ta biết đi tìm ở đâu đây?”

Ngô Chi Hạo vội vàng giải thích: “Lần này là lỗi của Ngô gia chúng tôi, đêm đó phái nhiều gia đinh đi tìm như vậy rồi mà vẫn không tìm được. Cũng không hiểu sao một nữ tử lại có thể đi nhanh đến vậy.”

Ngày đó, hắn ở phòng khách tiếp đón nồng hậu mấy người Lý Quân Hiên, nghĩ rằng rể quý mà muội muội chọn tuy không phải Lý Quân Hiên, nhưng quan hệ giữa họ lại có vẻ rất tốt, như vậy chắc cũng không kém cạnh là bao. Đang vui vẻ cao hứng thì Lý Quân Hiên lại đột nhiên đòi người, lúc này hắn mới vỡ lẽ ra Lục Tiểu Thanh kia cư nhiên là một nữ tử.

Lúc đó, hắn vội vàng phái gia đinh đi tìm, không nghĩ tới muội muội của mình lại thả Lục Tiểu Thanh kia đi, rồi còn chặn ở cửa không cho bất cứ ai đuổi theo. Bị cản trở như vậy, đến lúc Lý Quân Hiên và Lý Quỳnh phát hiện mọi chuyện có chút không đúng, tự đi xem xét rồi đuổi theo thì người cũng đã mất dạng.

Lý Quỳnh trừng mắt nhìn Ngô Chi Hạo, nói: “Vốn chính là Ngô gia các ngươi làm việc không ra gì, ngay cả một nữ tử cũng không đuổi kịp. Lúc đó ta và ca ca không ở trong phủ, đợi đến lúc vội vàng trở về phân phó thì ngay cả một cái bóng cũng không tìm thấy. Ta nói trước cho ngươi biết, Tiểu Thanh tỷ tỷ không sao thì thôi, nếu bị gì, ta sẽ đến tìm Ngô gia các ngươi tính sổ. Nếu không phải tên Ngô Uy kia vừa bao che vừa đáng giận, thì sao Tiểu Thanh tỷ tỷ lại chạy trốn cơ chứ. Mà tỷ ấy cũng thật là, sợ gì mà sợ chứ, có Quỳnh Nhi và ca ca ở đây, Ngô gia này làm gì được tỷ.”

Ngô Chi Hạo vội vàng gật đầu xác nhận, Lý Quân Hiên thở dài một tiếng, nói: “Quỳnh Nhi, đừng nói như vậy, Tiểu Thanh sẽ không sao đâu. Cho dù phải lật nhào cả cái đất Giang Nam này lên, ta cũng phải tìm được nàng ấy.”

Lý Quỳnh bĩu môi, càu nhàu: “Ca ca, người chúng ta phái ra đã tìm khắp cả những vùng Dương Châu, Hàng Châu, Tô Châu, rồi còn đưa hình đến các châu phủ, yêu cầu bọn họ lưu ý, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì, thật vội chết mất. Ca ca, muội thấy nên xin phụ vương hạ lệnh phong tỏa toàn bộ Giang Nam, tìm từng nhà một, muội không tin là không tìm ra!”

Lý Quân Hiên nhẹ nhàng lắc đầu: “Quỳnh Nhi, đừng nói bậy. Tiểu Thanh cũng không phải là tội phạm truy nã của triều đình, đâu thể tìm như vậy. Yên tâm đi, ta đã lấy thân phận của phụ vương để tuyên bố, nếu ai đối nghịch với người mà chúng ta tìm, chính là đối nghịch với Lý Quân Hiên ta, đối nghịch với Hà Gian vương phủ.”

Ngô Chi Hạo vội nịnh nọt: “Có những lời này của Tề Quận vương, dõi mắt khắp cả cái đất Giang Nam này, thử hỏi có ai dám động tới Lục cô nương? Chắc chắn rằng sẽ có manh mối ngay thôi, hai vị cứ yên tâm đi. Xem này, trời nóng như vậy mà hai vị còn hối hả ngược xuôi như vậy, nếu Lục cô nương biết, tất nhiên sẽ rất cảm động.”

Lý Quân Hiên nhớ tới bộ dạng tinh ranh cổ quái kia của Lục Tiểu Thanh, mỉm cười nói: “Nàng ấy sẽ không cảm động, nếu biết được, chắc chắn sẽ đánh ta một trận cho hả giận.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play