Sáng sớm ngày hôm sau, khi trời vẫn còn chưa sáng hẳn, Lục Tiểu Thanh liền mặc trang phục chỉnh tề, thật dè dặt cùng Thiên Vũ đi vào triều.
Xuyên qua Chu Tước môn tiến vào hoàng thành, vượt qua Thừa Thiên môn nguy nga tráng lệ, đến tường thành hoàng cung, vừa đi vừa nghe Thiên Vũ giới thiệu, lúc nghe đến đoạn giới thiệu về Huyền Vũ môn, Lục Tiểu Thanh không khỏi mở to hai mắt, chỗ này chính là nơi năm đó huynh đệ bọn họ xung đột vũ trang, vết nhơ duy nhất trong cuộc đời của một thế hệ minh quân, mà địa phương vinh quang trong lịch sử như vậy, giờ lại là lạnh ngắt trở thành một cánh cửa nhỏ thông với hoàng cung.
Thiên Vũ thấy trong mắt Lục Tiểu Thanh toát ra hưng phấn, cũng không để cho Lục Tiểu Thanh chú ý nhiều đến chỗ này, lôi kéo Lục Tiểu Thanh bước nhanh về phía trước, trải qua Đan Phượng môn tới Đại Minh cung, cả tòa Đại Minh cung tản ra vẻ tôn quý tối cao không gì sánh được, khí thế từ trên cao cúi xuống nhìn muôn dân mới ngút trời làm sao, bảo sao người ta không tranh quyền đoạt vị đây, Lục Tiểu Thanh ở trong ánh nắng mông lung của buổi sáng sớm nhìn chăm chú vào Đại Minh cung uy nghiêm, trang trọng này, lẩm bẩm nói: "Suất, cảm giác quả thật là ở thời hiện đại không thể cảm nhận được, đây chính là nơi ở của Lý Thế Dân a~, khí chất thật là khác xa."
Trên đầu bị Thiên Vũ hung hăng gõ cho một cái, Lục Tiểu Thanh ngẩng đầu liền thấy Thiên Vũ đang hung ác nhìn mình, biết vừa rồi nhất thời kích động đã gọi tên lão ba của hắn, nhưng là đứng ở chỗ này không bị chấn động mới là lạ, cái loại phô trương khí thế của hoàng gia này, đây là nơi tập trung quyền lực tối cao nhất, cái loại không khí trang nghiêm này, thật sự Tây An ở thời hiện đại không thể có được.
Trong mắt tràn ngập vẻ sợ hãi, Lục Tiểu Thanh chỉ thẳng vào đôi sư tử điêu khắc bằng bạch ngọc ở trên lan can xa xa: "Thiên Vũ, một lát nữa ta có thể ôm cặp sư tử này về không? Vật này rất hiếm."
Thiên Vũ vẻ mặt hắc tuyến nhìn Lục Tiểu Thanh nói: "Nàng nói thử xem? Ở phủ của chúng ta không phải cũng có hay sao, nàng muốn lấy làm gì, trong đầu nàng rốt cuộc là đang nghĩ gì vậy?"
Lục Tiểu Thanh liên tục lắc đầu nói: "Không giống nhau, không giống nhau, đồ cổ a, đồ ở trong hoàng cung là đồ cổ a, ý nghĩa cũng không giống nhau." Thiên Vũ bất đắc dĩ quay đầu đi không để ý tới nàng nữa, mà Lục Tiểu Thanh ở giữa nắng mai, nước miếng chảy ròng ròng nhìn Đại Minh cung.
Không biết đã đợi trong bao lâu, xung quanh càng lúc càng có nhiều người, tiếp theo một giọng nói the thé truyền đến "Thiết triều."
Lục Tiểu Thanh liền thấy người chung quanh lập tức yên tĩnh trở lại, sau đó sửa sang lại quần áo, theo thứ tự đi theo công công vào triều.
Ở cửa điện Đại Minh cung, Lục Tiểu Thanh ngoan ngoãn đứng ở ngoài cửa, ngày hôm qua Thiên Vũ cùng Quân Hiên đã nói kỹ mọi quy củ cho nàng một lần rồi, tuy rằng không nhớ kỹ bao nhiêu, nhưng tối thiểu những điều cơ bản cũng phải nhớ, nhìn trộm cấm vệ quân đứng thẳng ở bốn phía, Lục Tiểu Thanh khéo léo thối lui đến chỗ gần cửa điện nhất, vươn tay ra vuốt ve tường, Lục Tiểu Thanh không khỏi hưng phấn nhắm mắt lại, bức tường này còn cao quý hơn nhiều so với thành Trường An, nhất định phải sờ một chút mới được.
"Ngươi chính là Lục Tiểu Thanh, Thánh Thượng tuyên ngươi vào điện" Một giọng nói nam không ra nam nữ không ra nữ truyền đến, Lục Tiểu Thanh lập tức mở to mắt, vừa nhìn thì thấy đúng là thái giám hôm qua đến truyền thánh chỉ.
Thái giám kia cười quyến rũ nhìn Lục Tiểu Thanh nói: "Ngươi là lần đầu tiên gặp Thánh Thượng, chắc có nhiều quy củ không biết, bất quá ngươi cứ nhìn ánh mắt ra hiệu của ta mà làm việc, không nên phạm sai lầm." Lục Tiểu Thanh vội vàng liên tục gật đầu, một ngàn lượng ngày hôm qua cho đi cũng không uổng phí.
Đi theo phía sau vị Ngụy công công này, Lục Tiểu Thanh đông liếc mắt nhìn một cái, tây liếc mắt nhìn một cái đi theo vào bên trong điện, đưa chân dùng sức bước lên sàn nhà, Lục Tiểu Thanh cúi thấp đầu, khóe môi không khỏi cong lên, không biết sàn nhà có phải được lát bằng hoàng kim hay không, lấm la lấm lét hướng bốn phía ngắm vài lần, khóe mắt thấy chung quanh đều là áo bào màu xanh, màu đỏ, màu tím nhoáng lên một cái lại nhoáng lên một cái, giống như là đã từng nghe qua, màu sắc áo bào đại biểu cho chức vị cao thấp.
Đứng ở dưới, khóe mắt khẽ ngước lên, thấy khắp nơi trong đại điện đều trạm trổ long phượng, cung vàng điện ngọc, càng nhìn lên cao càng là một mảnh vàng óng, cây cột hoàng kim, bình phong hoàng kim, bài trí hoàng kim, ghế tựa hoàng kim, người hoàng kim, không phải, là một người mặc quần áo màu vàng chói lọi.
Lục Tiểu Thanh thấy người mặc áo màu vàng kia đang nhìn mình, trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng kia mang theo nụ cười thản nhiên, có cảm giác hiền lành nhưng đồng thời cũng càng tăng thêm vẻ tôn quý cùng uy nghiêm cao không thể chạm tới, quanh thân vô hình trung phát ra khí chất uy nghiêm, cư nhiên làm cho người ta muốn thuần phục vô điều kiện, nhìn tuổi hẳn cũng phải hơn bốn mươi năm mươi, nhưng dáng vẻ tôn nghiêm đáng sợ bẩm sinh kia, còn lợi hại hơn so với cả hoàng đế tương lai Thiên Vũ.
Lục Tiểu Thanh lại nhíu mày nhìn vài lần, thấy ánh mắt của người nọ cứ chăm chú nhìn mình, Lục Tiểu Thanh vội ra dấu im lặng, ý bảo người nọ coi như không nhìn thấy mình, Thiên Vũ nói ở tại trên triều không được nhìn lung tung, phải nhìn thẳng, không khỏi đem ánh mắt chuyển tới, thật cẩn thận nhìn về người ở trước mặt.
Màu vàng? Ánh mắt mới vòng vo một nửa, Lục Tiểu Thanh đột nhiên nhớ tới vừa rồi người nọ mặc là màu vàng, trong đầu lập tức cứng đờ, chính mình vẫn cúi đầu làm sao có thể thấy người nọ mặc áo màu vàng, còn chưa kịp có phản ứng, Lục Tiểu Thanh pang một tiếng đụng phải một vật, lập tức không tự chủ được lui về phía sau từng bước, định thần lại nhìn thấy hóa ra là Ngụy công công dẫn đường, sau khi bị mình đụng phải, đang cúi đầu hung tợn nhìn qua.
Lục Tiểu Thanh không khỏi cười ngây ngô, ai bảo hắn đột nhiên dừng lại làm cái gì, ở dưới ánh mắt ý bảo mau quỳ xuống của Ngụy công công, Lục Tiểu Thanh rốt cục hiểu được sai lầm của mình, vội vàng quỳ xuống nói: "Tổng quản của Tấn vương phủ Lục Tiểu Thanh bái kiến Hoàng Thượng."
Khụ, khụ, hai tiếng ho khan rất nhỏ vang lên, Lục Tiểu Thanh cúi đầu dùng khóe mắt nhìn lại, chỉ thấy Thiên Vũ đứng ở vị trí thứ hai bên tay phải đang căm tức nhìn nàng, Lục Tiểu Thanh không khỏi ngẩn người, mình làm sai chỗ nào sao? Chính đang trong lúc nghĩ hoài không ra, Ngụy công công bên cạnh run run trả lời: "Bẩm Hoàng Thượng, dân nữ Lục Tiểu Thanh tới."
Lục Tiểu Thanh lập tức mồ hôi tuôn như mưa, tranh nói trước người ta mất rồi, hơn nữa trong lúc kích động cũng đã quên mất lời giải thích mà Thiên Vũ đã dạy tối hôm qua, lập tức vội nói lại một lần nữa: "Dân nữ Lục Tiểu Thanh bái kiến Hoàng Thượng." Một bên ngầm cho Thiên Vũ một nụ cười xấu hổ, lại vừa vặn bị Quân Hiên đứng ở bên cạnh Thiên Vũ trông thấy, trong mắt không khỏi tất cả đều là ý cười.
"Bình thân." Một giọng nói uy nghiêm truyền đến, Lục Tiểu Thanh không khỏi động đậy đã nghĩ muốn đứng lên, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng ừm của Quân Hiên, Lục Tiểu Thanh mắt ngọc vừa chuyển liền vội cao giọng hô: "Tạ Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế." Vì muốn để bù lại sai lầm vừa rồi, một tiếng kêu kia của Lục Tiểu Thanh cứ phải gọi là kêu vô cùng chân tình, tiếng hô chấn động cả trời xanh.
Truyền vào tai là vài tiếng rên rất nhỏ, Lục Tiểu Thanh làm như không có nghe thấy liền đứng lên, ngẩng đầu liền nhìn về phía ngôi vị hoàng đế, nhìn không chớp mắt, hồn nhiên đã quên mất béng mất lời khuyên răn, đập vào mi mắt đúng là người vừa rồi mình nhìn lén, Lục Tiểu Thanh không khỏi ngạc nhiên, vận khí cũng thật là tốt, nhìn ai không nhìn cư nhiên lại đi nhìn lén đúng Lý Thế Dân. Thấy Lý Thế Dân vẫn mang theo nụ cười tôn quý thản nhiên như trước, ánh mắt thâm thúy khó hiểu, toàn thân toát ra khí khái của đế vương, khí khái của Gia Luật Giá Huyên kia sao có thể so sánh được, Lục Tiểu Thanh đành phải nuốt một ngụm nước miếng, quá tuyệt, vị nhân huynh này không phải là người thích giết người, nghe nói hắn có ý chí rất lớn.
Ánh mắt của Lý Thế Dân vẫn nhìn chăm chú vào Lục Tiểu Thanh, lên tiếng hỏi: "Ngươi chính là người biết tiếng Anh kia sao?"
Lục Tiểu Thanh thấy Lý Thế Dân nói chuyện với nàng, lập tức cảm thấy thân thể bay bổng, toàn thân mềm nhũn, dưới gầm trời này mình là độc nhất, cư nhiên lại còn được nói chuyện cùng với Lý Thế Dân, vội liên tục gật đầu nói: "Dạ." cảnh tượng này cũng sẽ không có lần tiếp theo đâu.
Lý Thế Dân gật gật đầu nói: "Truyền sứ giả Ba Tư."
Lục Tiểu Thanh nghe xa xa truyền đi thanh âm, lại bớt chút thì giờ nhìn quét Lý Thế Dân vài lần, đời này có thể nhìn thấy vị hoàng đế này, không ngắm không còn thiên lý, không uổng công mình xuyên không đến đây một lần.
Sau một đống lễ tiết linh tinh lằng nhằng gì đó, khi Lục Tiểu Thanh đang si dại nhìn Lý Thế Dân, Haggui cùng William kia cũng chả hành lễ gì với Lý Thế Dân cả, cứ thế liền trực tiếp chạy đến bên cạnh Lục Tiểu Thanh, dùng một lễ tiết đạt tiêu chuẩn kị sĩ, hôn lên mu bàn tay của Lục Tiểu Thanh.
Ở trong tiếng ồn ào của mọi người chung quanh, Lục Tiểu Thanh vẫn là một câu chào hỏi kia: "Hello." Sau đó quay đầu nói với Lý Thế Dân: "Đây là lễ tiết chào hỏi khi gặp nữ tử của quốc gia bọn họ."
Lý Thế Dân khẽ gật gật đầu không có mở miệng, dù sao nhìn thấy một hoàng đế mà cũng không hành lễ, ngược lại đi hành lễ với một nữ tử, thật sự là không để hoàng đế hắn vào trong mắt mà.
Lục Tiểu Thanh tự nhiên không biết Lý Thế Dân đang suy nghĩ gì, bất quá không hành lễ với thần tượng của nàng, thật sự là không thể tha thứ được, bất quá tiếng Anh hành lễ mình không biết, lập tức quỳ một gối trước mặt Lý Thế Dân, sau đó dùng ánh mắt ý bảo Haggui cùng William làm theo, hai người này thấy Lục Tiểu Thanh đối với người ngồi ở trên cao cao tại thượng kia hành lễ mà bọn họ vô cùng quen thuộc, không khỏi cũng phối hợp quỳ một gối xuống, đồng thời mở miệng huyên thuyên nói một trận.
Lục Tiểu Thanh mỉm cười nói với Lý Thế Dân: "Haggui cùng William hành lễ với Hoàng Thượng, chính là dùng lễ nghi trước quân vương của nước bọn họ, bọn họ chúc Hoàng Thượng thân thể khỏe mạnh, mọi sự như ý." Lục Tiểu Thanh một bên nói bừa một bên cũng không dám đứng lên, biết mình nếu đứng lên thì hai người kia cũng sẽ lập tức đứng lên, thế thì mặt mũi của thần tượng biết phải để đâu bây giờ.
Lý Thế Dân vung tay lên nói: "Bình thân, Lục Tiểu Thanh, ngươi hỏi lai lịch của bọn họ một chút đi."
Lục Tiểu Thanh dạ một tiếng sau đứng lên, quả nhiên là Haggui cùng William cũng đồng thời đứng lên, Lục Tiểu Thanh vẫn duy trì nụ cười hoàn mỹ, chỉ chỉ chiếc nhẫn đeo trên tay bọn họ nói: "Đẹp." Đương nhiên là tiếng Anh, Haggui cùng William lập tức cười ha ha sau lại bô bô nói không ngừng.
"Hoàng Thượng, bọn họ đến từ Tây phương xa xôi, cách nơi này rất xa, rất xa."
"Hoàng Thượng, hoàng đế của nước họ là nữ, gọi là nữ hoàng Elizabeth đệ nhất."
"Hoàng Thượng, bọn họ rất thích Đại Đường, cho rằng Đại Đường còn phồn vinh hơn nhiều so với quốc gia của bọn họ, hơn nữa đất đai nước ta cũng rộng lớn hơn nước họ rất nhiều."
"Hoàng Thượng,......"
Được Haggui cùng William tình nguyện bô bô nói chuyện, Lục Tiểu Thanh tận lực dùng những từ đơn giản nhất để phát biểu ý kiến của nàng, thỉnh thoảng còn lăn qua lộn lại mấy từ đơn good, thanks, hello, how, quay đầu giải thích cho Lý Thế Dân ngôn ngữ của bọn họ là sản phẩm của thời đại hoang dã, thường thường từ không diễn ý, cho nên mình phiên dịch phải rút gọn đi rất nhiều.
Đồng thời Lục Tiểu Thanh cực kỳ thông minh không để cho Lý Thế Dân có thời gian đặt ra câu hỏi, cứ thế phiên dịch, mà tiếng Anh của mình không biết hai người này có hiểu được không, mình chẳng qua chỉ là hàng giả mạo, bất quá thấy trên mặt họ càng lúc càng nhíu chặt mày, nhưng là nói lại càng lúc càng hăng, Lục Tiểu Thanh rất có ý thức trách nhiệm đem phong tục tập quán của Châu Âu, nước Anh, nước Pháp, nước Đức, nước Ý, mỗi nơi nói một chút. Đây chính là biện pháp tốt nhất mà Lục Tiểu Thanh phải mất cả một đêm hôm qua mới nghiên cứu ra được, dù sao đám người Lý Thế Dân cũng không biết bọn họ nói cái gì, nói càng sâu xa khó hiểu càng tốt, chỉ cần công phu diễn trò của mình thâm hậu, Anh quốc này cũng có thể mài thành kim.
Tất cả mọi người trên Kim Loan điện đều im lặng chăm chú nhìn ba người, nghe Lục Tiểu Thanh nói rất ly kỳ, một đám đều là vẻ mặt hưng trí. Ngay cả Lý Thế Dân cũng là vẻ mặt hứng thú lắng nghe, bởi vì có mấy vấn đề hắn thấy hứng thú, không cần hỏi toàn bộ đã được Lục Tiểu Thanh phiên dịch ra, chúng đại thần trên triều ai nấy đều không ngừng gật đầu, tài nữ a~, phiên dịch tới cả những điều mà mình muốn biết, hơn nữa một quốc gia nguy hiểm như vậy, mọi người cũng không biết có thể hỏi được chút gì đây.
Mắt thấy Haggui và William cùng mình chính là ông nói gà bà nói vịt, đối đáp cứ phải gọi là như bão nổi, Lục Tiểu Thanh vội làm tư thế tạm dừng, duỗi tay ra trực tiếp đoạt lấy chiếc nhẫn đeo trên tay của William, sau đó làm động tác không cho sẽ mất đầu với William cùng Haggui, dọa dẫm hai người bọn họ, đương nhiên động tác nhỏ này phải làm sau lưng Lý Thế Dân, lại vừa vặn đối diện với Thiên Vũ cùng Quân Hiên, hai người nhìn mà ngẩn cả người.
Sau đó Lục Tiểu Thanh giơ cao chiếc nhẫn kia lên nói: "Hoàng Thượng, Haggui cùng William bởi vì đường xá xa xôi, không tiện mang theo lễ vật gì đến đây, nguyện ý dâng chiếc nhẫn này lên, kính dâng cho hoàng đế bệ hạ tôn kính, để tỏ lòng thành kính ngưỡng mộ của bọn họ với bệ hạ." Vừa nói vừa đưa cho Ngụy công công đang tiến lên tiếp nhận.
Lý Thế Dân uy nghiêm mà cũng không mất đi hòa ái, cười nói: "Như thế liền đa tạ dị quốc lai khách, trẫm cũng có quà đáp lễ."
Lục Tiểu Thanh thấy Lý Thế Dân nhìn thoáng qua chiếc nhẫn, sau đó liền đặt ở một bên, Lục Tiểu Thanh biết Lý Thế Dân không biết đây là loại nhẫn gì, cho là tùy ý tặng hắn để có lệ mà thôi, không khỏi nói: "Hoàng Thượng, đây chính là trân bảo đặc biệt của Anh quốc đó, bảo thạch được khảm ở mặt trên được gọi là kim cương, chính là châu báu cứng rắn nhất trên thế giới, cũng là châu báu khó khai thác cùng điêu khắc nhất, không phải là vật tầm thường đâu, ở Đại Đường chúng ta tìm cũng không ra được một chiếc nhẫn như thế này được đâu." Nói đùa chứ, chính là bởi vì thấy đây là nhẫn kim cương cho nên nàng mới mạnh mẽ cướp lấy, nếu Lý Thế Dân không biết, sao có thể nịnh nọt hắn được.
Lý Thế Dân ồ lên một tiếng, thoáng ngạc nhiên nhìn thoáng qua Lục Tiểu Thanh nói: "Qúy như vậy sao?"
Lục Tiểu Thanh rất tự nhiên tiêu sái tiến lên, đứng ở trước mặt Lý Thế Dân tiếp nhận chiếc nhẫn, toàn bộ mọi người ở trên Kim Loan điện lập tức đều ngạc nhiên đứng ở tại chỗ, Ngụy công công kia vội vàng khiển trách: "Mau đi xuống, mau đi xuống, một chút quy củ cũng không hiểu." Lục Tiểu Thanh lập tức ngạc nhiên, sau mới phát hiện chính mình cư nhiên lại chạy tiến lên cầm lấy chiếc nhẫn từ trong tay Lý Thế Dân, không khỏi cắn phải đầu lưỡi, xong rồi, lần này làm quá rồi, chết chắc rồi.
Vội bỏ nhẫn xuống, vội vội vàng vàng chạy xuống, ở dưới ánh mắt của Thiên Vũ cùng Quân Hiên, nửa không tình nguyện quỳ xuống nói: "Thật không phải, Hoàng Thượng, tiểu nữ chỉ là muốn giới thiệu chiếc nhẫn này quý trọng ở điểm nào mà thôi, đã quên mất quy củ, hơn nữa tiểu nữ tử vốn là nữ tử dân gian, thật sự là không quen thuộc với lễ nghi của hoàng gia, mong Hoàng Thượng tha tội." Nghe mà xem, lời này không có một chút thành ý nào, Thiên Vũ cùng Quân Hiên ngẩng đầu nhìn Lý Thế Dân liếc mắt một cái, thấy hắn không có biểu tình gì khác lạ, cũng liền đứng ở tại chỗ không có tiến lên hỗ trợ.
Lý Thế Dân cười như không cười nhìn Lục Tiểu Thanh nói: "Không sao, chỉ là việc nhỏ thôi mà."
Lục Tiểu Thanh vừa nghe lập tức hô ba lần vạn tuế, lần này rất là ngoan ngoãn, Hoàng Thượng chưa nói bình thân liền quỳ gối ở tại chỗ không nhúc nhích, đuôi mắt nhìn thấy Thiên Vũ hài lòng gật gật đầu, Lục Tiểu Thanh không khỏi hung hăng trắng mắt liếc Thiên Vũ một cái. Tại khi hai người trao đổi ánh mắt trong im lặng, Lý Thế Dân lại nói với sứ giả Ba Tư, Lục Tiểu Thanh chỉ nghe thấy hình như là ban cái gì đó cho hai người, bất quá nếu không phải chuyện liên quan đến mình thì nàng cũng không quan tâm.
Quỳ đến lúc sứ giả Ba Tư theo như trong lời của mình lại trở thành sứ giả Anh quốc rời đi, Lục Tiểu Thanh làm bộ không phát hiện ra ánh mắt của Haggui cùng William nhìn mình, nhìn theo bước chân bọn họ rời đi, bọn họ không điên thì mình cũng điên mất rồi, sau khi người ngoài đã đi rồi, không khỏi ngẩng đầu nhìn Lý Thế Dân đầy ủy khuất, có phải là hắn đã quên mất còn có một người vẫn đang quỳ gối hay không.
Lý Thế Dân thấy Lục Tiểu Thanh vô cùng đáng thương nhìn hắn, không khỏi cười nói: "Đứng lên đi." Lục Tiểu Thanh lập tức hai tay khẽ chống đứng lên, một chút tao nhã cũng đều không có, đứng dậy vỗ vỗ bụi trên tay, cười hì hì nói: "Cám ơn Hoàng Thượng."
Liếc mắt thấy quần thần hoặc cười hoặc là lắc đầu nhìn mình cười, Lục Tiểu Thanh nhất thời cảm thấy quần thần nơi này xem ra cũng rất đáng yêu, cư nhiên không có bất kỳ người nào nhìn mình với con mắt khác, cũng không có người nào lên tiếng răn dạy mình, xem ra Lý Thế Dân dạy dỗ thần tử quả nhiên không tệ.
Lý Thế Dân nhìn Lục Tiểu Thanh nói: "Lục Tiểu Thanh, hôm nay ngươi dâng chiếc nhẫn trân quý này cho Đại Đường ta, ngươi nói xem muốn ta thưởng gì cho ngươi đây?"
Lục Tiểu Thanh vừa nghe đã hiểu, động tác nhỏ vừa rồi của mình không qua mắt được Lý Thế Dân, đế vương tài trí mưu lược kiệt xuất như vậy sao có thể bị gạt bởi màn biểu diễn của mình được, lập tức cười hắc hắc, khẽ nâng làn váy nhún người nói: "Hoàng Thượng, có thể ký tên cho tiểu nữ được không, người chính là thần tượng của tiểu nữ."
Trong sự trầm mặc của mọi người, Lục Tiểu Thanh cuối cùng cũng không có vinh quang được thần tượng ký tặng tên, lui ra bên rìa ngoài Kim Loan điện buồn bực nhìn mọi người, thấy mọi người lại bắt đầu thảo luận này nọ, Lục Tiểu Thanh đi cũng không được, mà không đi cũng không được, hung hăng trừng Ngụy công công đứng ở phía trên cao, chẳng phải hắn đã nói là sẽ nhắc nhở nàng hay sao, hiện tại cũng chưa nói lui xuống hay là không lui xuống, lúc mình đề xuất thần tượng ký tên cho mình, có một đại thần đã trực tiếp bắt đầu hồi báo chính sự, liền đem mình ném qua một bên.
Rúc vào góc tối nhất trong Kim Loan điện, Lục Tiểu Thanh cố gắng đưa mắt ra hiệu với Thiên Vũ cùng Quân Hiên, nhưng là hai người này đều đối mặt với Lý Thế Dân, quay lưng về phía mình như thế kia thì làm sao mà nhìn thấy được sắc mặt, đang trong lúc nhàm chán thì bị một người nào đó ở phía sau kéo kéo góc áo, Lục Tiểu Thanh vội xoay người sang, thì thấy đúng là tiểu công công giúp Lý Thế Dân mài mực, đang nhíu mày chỉ chỉ ra bên ngoài, Lục Tiểu Thanh vội duỗi tay ra liền nhét một thỏi bạc hai mươi lượng vào tay hắn, dưới chân như gió cuốn chuồn ra khỏi Kim Loan điện.
Mà tiểu công công kia lập tức đứng lăng ngốc ở tại chỗ, ở trên Kim Loan điện công nhiên đút lót, Lục Tiểu Thanh này có phải là muốn hại chết nàng lẫn mình hay không đây? Trong tay nắm thỏi bạc, nếu là ngày thường đương nhiên là rất cao hứng, hiện tại nhưng lại giống như củ khoai lang nóng bỏng tay, tiểu công công không khỏi dở khóc dở cười. Hắn sao có thể biết được Lục Tiểu Thanh luôn luôn khắc ghi lời nhắc nhở của Quân Hiên, trong hoàng cung chỗ nào cũng đều phải dùng tiền, phải chuẩn bị mang nhiều bạc một chút, tuyệt đối chỉ được tốt chứ không được xấu đi, cho nên phóng tay rất hào phóng.
Ra khỏi Kim Loan điện, Lục Tiểu Thanh lập tức liền bị lạc phương hướng, vốn muốn chờ Thiên Vũ cùng nhau trở về, nhưng là do bọn thị vệ nói không được đứng ở ngoài điện chờ, Lục Tiểu Thanh cũng chỉ có thể lựa chọn chỗ xa một chút để chờ, sau khi chạy vài lần, Lục Tiểu Thanh liền hoàn toàn bị lạc đường ở trong hoàng cung.
Vốn người bị chiêu vào cung sẽ có thái giám truyền chỉ dẫn đường, hồi bẩm xong tự nhiên sẽ có người đưa ra ngoài, nhưng là Lục Tiểu Thanh là do Thiên Vũ trực tiếp mang vào, Ngụy công công kia có vẻ như là tổng quản thái giám đại nhân, tự nhiên sẽ không tự mình đưa nàng ra ngoài, nhân tiện cũng giảm luôn chuyện phái người dẫn nàng ra bên ngoài, hiện tại Thiên Vũ vẫn còn ở bên trong, lại không có ai dẫn đường mang Lục Tiểu Thanh ra bên ngoài, cái này coi như xong.
Ở trong cung điện chui tới chui lui, Lục Tiểu Thanh thật cao hứng phát hiện ra một sự kiện: nàng lạc đường, không thể nhớ ra đường Thiên Vũ mang theo nàng vào đây, sau khi thử đi nửa canh giờ, Lục Tiểu Thanh đứng ở bên một gốc cây dương liễu đang đung đưa trong gió ở bên bờ hồ, nhìn đôi chim thiên nga đang chơi đùa ở trong hồ, Lục Tiểu Thanh không khỏi thở dài một hơi, hoàng cung này quá lớn, lớn đến nỗi mình đi vài vòng mà vẫn không có gặp qua cảnh sắc lặp lại, là tên điên nào xây hoàng cung lớn như thế này, chẳng lẽ không biết hai năm nay đất đai đang tăng giá hay sao?
Thở dài, lại thở dài, lại lại thở dài, đứng dưới hàng liễu đang đung đưa trong gió ở bên bờ hồ, Lục Tiểu Thanh đã phải đợi nửa canh giờ, chuẩn bị tùy tiện tìm một người để hỏi đường ra khỏi cung, cho dù có phải chi ra nhiều bạc cũng phải làm cho người ta dẫn mình ra khỏi cung, lại không nghĩ được rằng ngay cả một cái rắm cũng không có chứ đừng nói là người, không biết người đã chạy đi đâu hết rồi.
"Shit, người đâu? Chẳng lẽ một hoàng cung lớn như vậy mà ngay cả một bóng quỷ cũng không có sao? Sớm biết rằng như thế này đã không tiếc tiền, sáng sớm lúc gặp gỡ người nên đút chút tiền để cho người ta mang mình ra ngoài thì hơn, hiện tại phải làm sao bây giờ?" Lục Tiểu Thanh hung hăng ném vài hòn đá vào đôi chim thiên nga đang tung tăng bơi lội vui đùa ở trong hồ, sau đó xoay người bỏ chạy lấy người.
"Tiểu muội muội, ờ, vị tỷ tỷ này, ngươi có biết làm cách nào để ra khỏi cung không, ta bị lạc đường, không biết nên làm như thế nào để đi ra ngoài."
"Vị tiểu ca này, ngươi có biết ra khỏi cung phải đi đường nào hay không?"
"Vị này......"
Trải qua một lúc lâu sau, Lục Tiểu Thanh túm được sáu người để hỏi thăm, trong đó có bốn nô tỳ, hai thái giám, câu trả lời tổng quát là thế này: một: nếu như đã tiến cung sao còn có thể đi ra ngoài được, cứ ngoan ngoãn ở lại là tốt rồi, đây chính là cung nữ không can tâm làm nô tỳ đây mà. Hai: ta là người ở hậu cung, không biết đường nào để đi ra ngoài, đây chính là cung nhân có thâm niên lâu năm ở trong hậu cung cho nên không biết đường là lẽ đương nhiên; Ba: ra khỏi cung phải được phép cấp trên mới được xuất cung, ngươi nếu có thể được đi ra ngoài thì đã không ở trong này ngốc nghếch tìm đường như vậy rồi, đây có lẽ đây là thái giám có vẻ quen thuộc quy củ ở trong cung.
Lục Tiểu Thanh không khỏi mồ hôi chảy ròng ròng, chẳng lẽ mình đã bị vây ở trong cung này hay sao? Hơn nữa nghe nói nơi này là hậu cung, mình sao lại không hay ho như thế này, sớm biết rằng sẽ như thế này thì cho dù giết chết mình cũng không rời khỏi Kim Loan điện, hiện tại phải đi chỗ nào tìm người bây giờ.
Lại trải qua một phen bắt người hỏi thăm, dùng bạc tấn công, cho ra kết luận chính là: Kim Loan điện là nơi ngươi có thể đến sao? Cũng không nhìn xem mình có thân phận gì? Tấn vương là người mà ngươi có thể quen biết được hay sao? Ở trong cung có quy củ của hoàng cung, trừ bỏ Hoàng Thượng ra không cho phép nói về bất kỳ nam nhân nào, càng đừng nói là tổng quản, ngươi nếu có thể làm tổng quản, ta đã là tổng quản thái giám, cứ an phận phục vụ chủ tử của mình đi, không nên có suy nghĩ bỏ trốn.
Ở trong ánh mắt đồng tình của mấy người, Lục Tiểu Thanh không khỏi muốn khóc mà không khóc được, niên đại này nói thật chẳng lẽ lại không có ai tin? Nhìn quần áo mình đang mặc, Thiên Vũ nói gặp Hoàng Thượng không thể ăn mặc xinh đẹp, cứ ăn mặc bình thường một chút là được, nhưng là mình chẳng lẽ lại giống nha hoàn đến vậy sao?
Thấy không có người nào sẽ mang mình đến Kim Loan điện, mà khẳng định cũng chả có ai sẽ mang mình ra khỏi cung, Lục Tiểu Thanh không khỏi hôn mê, cho tới bây giờ không nghĩ tới hoàng cung lại là nơi dễ trà trộn vào như thế này, trong tiểu thuyết không phải là nói vào hoàng cung khó như lên trời hay sao? Như thế nào người nơi này không có một người nào lộ ra ý tứ phòng bị mình thế này, chẳng lẽ mình thật sự không có tính uy hiếp nào hay sao? Trầm tư nửa ngày, rốt cục quyết định mình sẽ làm náo loạn cả hoàng cung này lên, để cho không ai là không biết mình đang ở trong này.
Bình tĩnh vừa đi vừa suy nghĩ, ngay cả ở cách đó không xa đang dần dần truyền đến tiếng cười đùa ầm ĩ, nàng cũng không có nghe thấy, trong lòng sau khi đã tổng kết tính toán cần phải làm thao tác gì, Lục Tiểu Thanh ngửa mặt lên trời thét dài: "Đại Minh cung, là ngươi bức ta."
"Cẩn thận." Đột nhiên truyền vào tai truyền vài tiếng kinh hô, Lục Tiểu Thanh theo bản năng xoay người về chỗ phát ra âm thanh, bốp, một vật mang theo lực như bão táp cuồng phong rít gào, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai lao tới hôn lên mặt Lục Tiểu Thanh, ở trong tiếng kinh hô của mọi người, Lục Tiểu Thanh quang vinh mà vĩ đại ngã xuống.
"Mẹ nó, là ai? Là ai tập kích ta? Là ai?" Lục Tiểu Thanh mặt đầy bụi bặm, mũi thì chảy máu ròng ròng, trán bị sưng đỏ, sau khi hít sâu lấy hơi liền bùng nổ.
Bắt lấy vật chứng, là một quả bóng bằng da, Lục Tiểu Thanh ngồi dưới đất hung tợn, giận dữ la hét với mấy nữ tử đang nghênh diện đi tới: "Là ai?" Bất đắc dĩ bộ dạng này của nàng thật sự chả có tính đe dọa một chút nào cả, mấy nữ tử vừa chạy tới cúi đầu nhìn xuống, đều đứng ở tại chỗ cười gập cả thắt lưng.
Trong đó có một nữ tử nhìn hơi đứng tuổi một chút, lớn lên rất xinh đẹp, toàn thân toát ra vẻ nhu hòa, hơi thở làm cho người ta cảm thấy thoải mái, mỉm cười tiến lên nói: "Thật ngại quá, là chúng ta không cẩn thận." Vừa nói vừa kéo Lục Tiểu Thanh đứng lên.
"Thanh Loan, nhanh chút lại đây, chúng ta còn phải chơi xúc cúc (1), mặc kệ nàng ta." Một nữ tử rất tuổi trẻ, có đôi mắt phượng dài, cảm giác nàng ta rất vênh váo, lớn tiếng nói với cô gái đang kéo Lục tiểu Thanh đứng dậy, sau đó nhìn Lục Tiểu Thanh liếc mắt một cái, vừa cười vừa nói: "Đi Thúy Bình lĩnh thuốc đi." Vừa nói vừa xoay người định đi trở về.
Lục Tiểu Thanh lập tức nổi trận lôi đình, cũng không cần nữ tử tên là Thanh Loan kia đỡ dậy, một phát nhảy dựng lên, liền dùng hết sức ném quả bóng da trong tay về phía nàng kia, bởi vì hai người trong lúc đó đứng cách nhau một khoảng cũng khá xa, Lục Tiểu Thanh mặc dù có dùng lực mạnh đến mấy, nhưng là khi trái bóng da kia đập trúng vào lưng nàng kia, lực đạo cũng đã tương đương nhỏ.
Ở trong tiếng kinh hô của mọi người, nàng kia xoay người lại cả giận nói: "Ngươi thật to gan, cư nhiên dám trả thù ta, ngươi có biết ta là ai hay không?"
Trong đám người hầu bên cạnh, cũng có một nữ tử đồng thời lên tiếng quát: "Ngươi là hạ nhân mà dám làm như vậy à? Cư nhiên dám phạm thượng, chủ tử ngươi dạy ngươi thế nào hả?"
Lục Tiểu Thanh ở dưới cái nhìn của mọi người, nổi giận đùng đùng vọt bên cạnh nàng kia cả giận nói: "Ta cần vào biết ngươi là ai, ngươi không biết là đánh người thì phải xin lỗi hay sao? Ngươi không hiểu thì ta sẽ dạy ngươi." Đồng thời lại quay đầu lớn tiếng nói: "Mắt nào của ngươi thấy ta là nha hoàn? Đời này còn chưa có ai có tư cách để cho ta hầu hạ."
*********
[1] Xúc cúc: còn tên là đại cúc, xúc cầu, xúc viên, trúc cầu, thích viên, v.v... "Xúc" tức là dùng chân đá, "cúc" là một quả cầu, quả bóng bọc da. "Xúc cúc" là đá cầu (đá bóng), đó là hoạt động thể thao xa xưa nhất của Trung Hoa đã lưu truyền hơn hai nghìn ba trăm năm, có ba loại hình thức: trực tiếp đối kháng, gián tiếp đối kháng và đá chơi. Xúc cúc khởi nguyên từ cố đô Lâm Tri của nước Tề thời Xuân Thu chiến quốc, phồn vinh nhất vào thời Đường Tống, thường xuất hiện cảnh "cầu cả ngày không rơi", "Cầu bất ly túc, túc bất ly cầu, hoa đình quan thưởng, vạn nhân chiêm ngưỡng" tức là "cầu không rời chân, chân không rời cầu, ra đình thưởng thức, vạn người chiêm ngưỡng"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT