Lục Tiểu Thanh gật đầu nói: "Đúng vậy, hắn là bằng hữu của ta, ta không thể bỏ mặc hắn ở Mạt Hạt chờ chết như thế được, ta nghĩ ở Đại Đường khả năng còn có người có thể chữa được bệnh của hắn."
Lý Quân Hiên trầm mặc một lát, sau nói: "Tiểu Thanh, nàng có nghĩ tới không, Gia Luật Xuất Trần là Dật Bắc Vương của nơi này, hắn không phải là người có thể tùy tiện mang đi, hơn nữa không phải mới vừa rồi nàng nói là phải giúp Mạt Hạt cùng Đại Đường thông thương hay sao, Gia Luật Xuất Trần rời đi, thì còn thông thương gì nữa?"
Lục Tiểu Thanh ngẩn người, sau ngây ngốc nói: "Việc này ta dường như chưa có nghĩ qua, bất quá ta nhất định phải dẫn hắn đi, đến lúc đó sử dụng một chút thủ đoạn là được, về phần thông thương có thể làm thì sẽ làm, nếu thật sự không có cách nào thì trước hết cứ để sang một bên, về sau tìm cơ hội lại đến bàn bạc là được."
Lý Quân Hiên đứng lên, yên lặng không nói gì, tiêu sái bước vài vòng, nửa ngày dừng lại nói: "Muốn dẫn theo Xuất Trần đi, ta xem chỉ còn có một biện pháp, chính là hắn phải chết."
Lục Tiểu Thanh nghe Lý Quân Hiên nói như vậy, đầu tiên là cả kinh sau đó gật gật đầu nói: "Ta cũng nghĩ như vậy, hắn không chết thì không thể rời đi được, cho dù đi rồi về sau phiền toái cũng sẽ rất nhiều, bất quá nghĩ cũng chỉ là nghĩ, thật đúng là rất khó làm."
Lý Quân Hiên nhìn thoáng qua Lục Tiểu Thanh nói: "Vấn đề này ta sẽ giúp nàng xử lý, chỉ cần nàng muốn mang hắn đi, ta sẽ liền dẫn theo hắn đi."
Lục Tiểu Thanh mừng rỡ tiến lên vỗ vỗ bả vai Lý Quân Hiên: "Ha ha, cũng chỉ có huynh là có biện pháp, ta đây sẽ chờ nhìn xem huynh biểu diễn."
Lý Quân Hiên thấy Lục Tiểu Thanh cười tủm tỉm nhìn mình, không khỏi mỉm cười nói: "Nàng yên tâm, sẽ không để lộ ra bất cứ sơ hở nào, bất quá nàng cũng đừng phá hỏng sân khấu của ta là được."
Lục Tiểu Thanh lập tức trắng mắt liếc Lý Quân Hiên một cái: "Ta phối hợp với huynh có kém như vậy sao?" Lý Quân Hiên thấy Lục Tiểu Thanh chống nạnh trừng mình, không khỏi cười khẽ, Lục Tiểu Lam vẫn đứng ở phía sau hai người, mặt không chút thay đổi nhìn hai người, lúc ấy trong đôi mắt kia lộ ra vẻ khiếp sợ, cũng đủ để chứng minh trong lòng hắn lúc đó chấn động như thế nào, thương lượng một bí mật như vậy, hoàn toàn không tránh né, kiêng dè gì hắn, hai người này rốt cuộc đem mình làm người nào đây?
Cùng Lý Quân Hiên nói chuyện thâu đêm, sáng sớm ngày hôm sau Lục Tiểu Thanh mang theo đôi mắt gấu mèo đến tìm Xuất Trần, Xuất Trần vừa thấy Lục Tiểu Thanh liền cười nói: "Sao lại thành ra cái dạng này vậy? Bất quá ta cảm thấy bộ dạng này rất xứng với ngươi, có khí chất rất khác biệt."
Lục Tiểu Thanh trắng mắt liếc Xuất Trần một cái: "Ta lười tranh luận cùng với ngươi, đúng rồi, Quân Hiên có thể đại diện cho Đại Đường đến cùng ngươi bàn chuyện thông thương, ngươi cảm thấy thế nào?"
Xuất Trần ồ lên một tiếng, nói: "Ta nghe nói Tề quận vương này không quan tâm đến triều chính, hắn sao có thể bàn bạc chuyện thông thương với ta được? Ý của ngươi không phải là dựa vào thế lực ở phía sau hắn đấy chứ?"
Lục Tiểu Thanh cũng không nhiều lời giải thích với Xuất Trần trong đó đã phát sinh ra những chuyện gì, chỉ cười tủm tỉm nói: "Ngươi đừng quên phía sau Quân Hiên chính là Hà Gian vương, hơn nữa hiện tại Quân Hiên cũng đã gia nhập vào triều đình, nhậm chức ở hộ bộ, ta nghĩ với vị trí này mà đến bàn bạc mấy chuyện này hẳn là có vẻ thích hợp."
Xuất Trần nhìn Lục Tiểu Thanh, trầm mặc một lút mới nói: "Một khi đã như vậy, thân phận này cũng rất thích hợp, bất quá Tiểu Thanh, ngươi vì sao không đợi Vô Diễm kia đến đây?"
Lục Tiểu Thanh thấy Xuất Trần mỉm cười nhìn mình, ánh mắt tìm tòi, không khỏi cười nói: "Hai người bọn họ đã thương lượng với nhau, Quân Hiên tới đón ta, Vô Diễm có việc không tới được." Lời này cũng chính là lừa Xuất Trần, nếu Xuất Trần biết Vô Diễm cũng chưa có thương lượng gì với Quân Hiên cả, như vậy trong đó nhất định là có vấn đề.
Lục Tiểu Thanh nghĩ bằng với trí thông minh của Xuất Trần tất nhiên sẽ có chút hoài nghi, không ngờ thấy Xuất Trần gật gật đầu nói: "Nghĩ cũng đúng, nghe nói có người đang rục rịch ở vùng biên giới Đại Đường, xem ra người lần này phải xuất chinh chính là Vô Diễm rồi."
Lục Tiểu Thanh lập tức ngẩn người, nơi đó chẳng lẽ là muốn đánh trận hay sao, mình như thế nào lại không biết? Quên đi, dù sao nhiệm vụ chủ yếu hiện tại chính là đối phó với Xuất Trần, muốn cho hắn cam tâm tình nguyện buông Mạt Hạt, buông tất cả những thứ quấn quanh hắn, thời gian không còn nhiều, phải nhanh giải quyết.
Xuất Trần đáp ứng cùng Lý Quân Hiên trao đổi, hai người ở trong phòng cũng không biết là đang nói cái gì, Lục Tiểu Thanh ở gian bên ngoài cùng Khuynh Tường và Lục Tiểu Lam nói chuyện phiếm nửa ngày, hai người ở bên trong vẫn còn chưa nói xong, ban đầu mình cũng muốn yên lặng tham dự hội nghị, bất quá thật sự là nghe không vào mấy quy ước, thỏa thuận ngầm gì đó, dù sao trở về việc làm ăn này cũng do mình tiếp quản, sớm muộn gì cũng đều sẽ biết, liền lười để ý.
Lắc lư thong thả cùng Lục Tiểu Lam đi đến hậu viện, thấy hoa đào đã đâm trồi nảy lộc, Lục Tiểu Thanh không khỏi bùi ngùi: "Thời gian trôi qua thật nhanh, cư nhiên chỉ còn kém mấy tháng nữa là ta đã ở Mạt Hạt được nửa năm, thật là rất nhớ Đại Đường, dù sao ta quen thuộc nơi đó hơn chỗ này."
Lục Tiểu Lam đi theo phía sau, trầm mặc nửa ngày đột nhiên lên tiếng: "Sao lại muốn cho ta biết chuyện bí mật như vậy? Ngươi tin tưởng ta như vậy sao?"
Lục Tiểu Thanh không khỏi xoay người lại nhìn Lục Tiểu Lam, khuôn mặt tươi cười như hoa, nói: "Đương nhiên, ngươi nếu đã là người của ta, ta tất nhiên liền tin tưởng ngươi."
Lục Tiểu Lam nghiêm mặt nói: "Ngươi không biết rõ lai lịch của ta, ngươi dựa vào cái gì mà tin tưởng ta sẽ không bán đứng ngươi? Ngươi chớ quên chuyện các ngươi thương lượng, có thể làm cho nơi này long trời lở đất."
Lục Tiểu Thanh lập tức trắng mắt liếc Lục Tiểu Lam một cái: "Ngươi bớt nói ta là phản động đi, ta cũng không có muốn đẩy, đưa ai lên thống trị cả, cũng không phải là ý tưởng tạo phản kia, ngươi đừng có ăn nói lung tung, về phần dựa vào cái gì mà tin tưởng ngươi, tất nhiên phải có lý do mới tin tưởng ngươi rồi."
Lục Tiểu Lam biến sắc, gắt gao nhìn Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu Thanh vẫn như núi Thái Sơn đối diện với Lục Tiểu Lam, nửa ngày Lục Tiểu Lam hiếm lắm mới cong cong khóe miệng như bây giờ, lên tiếng: "Ta nghĩ hẳn là không có lý do gì, ta muốn nghe lời nói thật, ngươi đừng đánh trống lảng với ta."
Lục Tiểu Thanh lập tức mặt hơi hơi hồng, nửa ngày thì thào nói: "Ta đã quên."
Một câu ta đã quên, Lục Tiểu Lam thiếu chút nữa bạo phát, đem toàn bộ bí mật lớn nói ra không kiêng dè như vậy, không phải là không phòng bị mình, mà là căn bản đã quên mất còn có một người tồn tại, người này thần kinh có vấn đề sao?
Lục Tiểu Lam nhìn Lục Tiểu Thanh gãi gãi đầu ngượng ngùng nhìn mình, bất đắc dĩ ném cho nàng một ánh mắt đầy khinh thường: "Về sau đừng có thần kinh như vậy nữa, cũng may là ngươi gặp phải ta, nếu đổi là người khác đem ngươi bán, ngươi còn cao hứng phấn chấn giúp người khác kiếm tiền ý chứ, đây là loại người nào nữa không biết?"
Thấy Lục Tiểu Thanh sắc mặt khó coi nhìn mình, Lục Tiểu Lam xua tay nói: "Quên đi, ta cũng không nói với ngươi nữa, ngươi nhớ kỹ thái độ của ngươi sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của người khác." Nói xong liền bày ra khuôn mặt không có cảm xúc gì như trước, không thèm nhắc lại nữa, bất quá trong con ngươi lại mang theo ý cười, trong đó có thể nhìn thấy được trong lòng Lục Tiểu Lam lúc này cực kỳ vui vẻ, Lục Tiểu Thanh đã quên mất một câu, tuy rằng hắn nói nàng là thần kinh có vấn đề, nhưng nếu nàng thật sự không xem mình là người một nhà, thì sao có thể quên một câu như vậy được? Điều này cũng chứng minh vị chủ nhân này là thật sự tin tưởng mình, cái này hữu dụng hơn nhiều so với mọi lời giải thích.
Lục Tiểu Thanh tức giận không nhẹ, bất quá cũng hiểu được ý trong lời nói của Lục Tiểu Lam, thái độ của mình sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của Quân Hiên, Quân Hiên khẳng định đã đem Lục Tiểu Lam làm người một nhà, dù sao cũng là người của mình, bằng không làm sao có thể không đề phòng một chút nào như thế, bất quá, quên đi, dù sao Tiểu Lam cũng sẽ cùng đi, biết sớm thì sẽ chuẩn bị tốt một chút, về sau phối hợp cũng sẽ tốt hơn.
Suốt ba ngày, Lý Quân Hiên cùng Xuất Trần đều đàm luận chi tiết việc thông thương, nghe trong phòng truyền ra tiếng cười to, Lục Tiểu Thanh liền biết đã đạt được hiệp nghị, không khỏi chạy vào trong phòng hỏi: "Xong việc rồi sao?"
Xuất Trần mỉm cười nói: "Xong rồi, Quân Hiên huynh quả thật là quá thông thạo chuyện thương vụ, sau này có thể cùng Đại Đường thông thương, thật sự là phúc khí của Mạt Hạt."
Lý Quân Hiên uống một ngụm trà nói: "Xuất Trần huynh cũng rất uyên bác, nếu không phải ta dùng hết kinh nghiệm bao năm lăn lộn kinh thương, thì khẳng định hôm nay sẽ không thể đàm luận thỏa đáng như vậy được."
Lục Tiểu Thanh nghe hai người xưng hô tùy ý như vậy, ngôn ngữ cũng không còn khách khí như lần đầu tiên gặp mặt, không khỏi vui vẻ nói: "Một khi đã như vậy, hôm nay hẳn là một ngày vui mừng, nào, ta vừa vặn chuẩn bị ba bát canh ngọt, trước tiên phải chúc mừng mới được." Vừa nói vừa tự tay đưa bát canh ngọt cho Xuất Trần cùng Quân Hiên.
Xuất Trần cười nói: "Chúng ta đàm luận thỏa đáng mắc mớ gì tới ngươi mà ngươi cũng chạy tới vô giúp vui?"
Lục Tiểu Thanh nhướng mi nói: "Xuất Trần, chẳng lẽ ngươi không biết, hôm nay ngươi cùng với Quân Hiên đàm luận thỏa đáng chuyện làm ăn, ngày sau việc làm ăn này sẽ do ta phụ trách hay sao?"
Xuất Trần lắc đầu cười nói: "Ngươi đừng mạnh miệng, người ngay cả việc làm ăn của mình cũng không rõ, sao có thể tiếp quản được chuyện làm ăn lớn như thế này được, ngươi nhưng đừng gây thêm phiền phức cho ta."
Lục Tiểu Thanh cũng không phản bác, trừng mắt nhìn Xuất Trần liếc mắt một cái, sau nói với Lý Quân Hiên: "Quân Hiên, huynh nói cho hắn biết đi, cư nhiên hắn lại không tin tưởng ta."
Lý Quân Hiên mỉm cười nói: "Đúng vậy, bằng với năng lực của Tiểu Thanh, hàng hóa khoản này cơ bản sẽ trải qua tay nàng, nàng có thể trực tiếp cung ứng rất nhiều hàng hóa."
Lục Tiểu Thanh vốn cũng là chỉ nói một chút thế thôi, biết Lý Quân Hiên sẽ không phá vai diễn của mình, bất quá thấy Lý Quân Hiên nói khẳng định như vậy, không khỏi cũng cảm thấy hưng phấn, xem ra quân đoàn nữ tử của mình không có làm cho mình mất mặt, mà Xuất Trần lại thật sự có chút kinh ngạc, nhìn Lục Tiểu Thanh nói: "Không nghĩ tới những lời ngươi nói ngày đó cư nhiên đều là thật, xem ra ngươi làm chưởng quầy vô trách nhiệm rất tốt a~."
Lục Tiểu Thanh thấy Xuất Trần nói mình như vậy, không ngờ lại không có tức giận, ngược lại chỉ cảm thấy cao hứng nói: "Cái này gọi là người có phúc, biết không? Được rồi, được rồi, nhanh uống canh ngọt đi, để lạnh sẽ không tốt." Vừa nói vừa nhanh như chớp ngửa cổ uống cạn chén canh ngọt, một bên lấy ống tay áo lau lau khóe môi, một bên nhìn Xuất Trần uống xong bát canh ngọt, không khỏi cùng Lý Quân Hiên liếc mắt nhìn nhau một cái, khẽ cười.
Ngày hôm sau, sáng sớm Xuất Trần đã tìm đến Lục Tiểu Thanh: "Tiểu Thanh, chuyện thông thương này xem như có chút khả quan, ta hôm nay sẽ vào triều cùng Đại Vương hiệp thương, ngươi liền thừa dịp lúc này cùng Quân Hiên huynh rời đi, quay về Đại Đường đi, về sau cũng nên cẩn thận, trăm ngàn lần không nên tái diễn lại chuyện như lần trước nữa, khi đó cũng không có một Xuất Trần khác đến giúp ngươi đâu."
Lục Tiểu Thanh ngẩng đầu thấy Xuất Trần cười vô cùng ôn nhu, trong mắt tuy toát ra vẻ không cam lòng, nhưng lại vẫn cười vô cùng nhẹ nhàng thoải mái như trước, không khỏi cười hớ hớ ngồi xuống bên cạnh Xuất Trần, nói: "Nhanh như vậy đã muốn đuổi ta đi rồi sao? Bất quá cũng đúng, lâu rồi chưa có quay trở về Đại Đường, thật sự là rất nhớ."
Xuất Trần còn chưa lên tiếng, chỉ thấy Khuynh Tường đứng ở bên cạnh vẻ mặt tức giận chỉ vào Lục Tiểu Thanh nói: "Ngươi......ngươi nói......"
"Khuynh Tường, không được làm càn." Xuất Trần lạnh lùng cắt ngang lời Khuynh Tường sắp sửa nói ra, nhẹ nhàng ôm lấy Lục Tiểu Thanh, mỉm cười nói: "Không có bữa tiệc nào là không tàn, sớm hay muộn gì thì cũng phải đi, Tiểu Thanh, rất vui vì đã được gặp ngươi, thật sự là ta rất vui vì đã được gặp ngươi."
Lục Tiểu Thanh vuốt vuốt tóc Xuất Trần nói: "Ta cũng rất vui vì đã gặp được ngươi, ngươi là người thông minh nhất mà ta đã từng gặp, nhưng là Xuất Trần, nhớ rõ nếu thật sự có kiếp sau, thì đừng làm một người thông minh như vậy, người như vậy sống rất mệt mỏi, vẫn là hơi ngốc thì tốt hơn."
Xuất Trần ngẩn người, sau gắt gao nhìn Lục Tiểu Thanh, thấy Lục Tiểu Thanh mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt thuần khiết như vậy, ôn nhu như vậy, không khỏi khẽ cười nói: "Nếu có kiếp sau, ta nguyện làm một người bình thường, một người bình thường nhất trong những người bình thường."
Lục Tiểu Thanh vỗ vỗ bả vai Xuất Trần: "Nhớ kỹ những lời hôm nay ngươi nói đó." Vừa nói vừa đứng dậy, quay đầu nhìn thoáng qua Xuất Trần đang mỉm cười, khẽ nở nụ cười với hắn, chậm rãi bước ra khỏi phòng.
Trong phòng, Khuynh Tường vẻ mặt tức giận gắt gao nắm chặt tay thành quyền, Xuất Trần nhìn theo bóng dáng của Lục Tiểu Thanh biến mất khỏi tầm mắt, nửa ngày mới quay đầu lại nói: "Giúp ta thay quần áo, ta muốn vào triều." Vừa dứt lời, Xuất Trần chỉ cảm thấy ngực đau nhức, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, lấy tay đè chặt ngực, đè nén không được trực tiếp hộc ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ bạch y.
Không đầy một lát sau, Gia Luật Giá Huyên, Gia Luật Cuồng Sở đều vội vàng tiến đến, ngự y cũng là bước nhanh như bay chạy vọt vào, khắp nơi trong Dật Bắc Vương phủ toàn người là người, quan viên đang trên giờ thượng triều cũng cùng đi theo Gia Luật Giá Huyên chạy lại đây, một đám người đông nghìn nghịt đứng yên ở trước cửa phòng Xuất Trần, chỉ nhìn thấy bọn nha hoàn hai tay run run bưng chậu nước, trên mặt nước đều là vết máu đỏ tươi, tất cả vội vã chạy tới chạy lui.
Ngự y từ khi đi vào trong phòng cũng chưa từng thấy bước ra, so với tình cảnh lần trước còn làm cho người ta lo lắng hơn rất là nhiều, Gia Luật Giá Huyên thấy nha hoàn bưng một chậu nước hòa với máu đỏ tươi từ trong phòng bước ra, không khỏi cắn chặt khớp hàm, hai tay nắm chặt thành quyền không ngừng phát run đứng ở cửa phòng, chỉ một tiếng ho khan kịch liệt thôi cũng tác động rất lớn đến mỗi người đang đứng ở trong viện, cái loại không khí này làm cho người ta hít thở không thông, tim của mỗi người như bị treo ngược, áp lực vô hình làm cho ai nấy đều cảm thấy bị đè nén.
Lục Tiểu Thanh đứng ở phòng bên cạnh, thân mình run run tựa vào cửa, hai tròng mắt mang lệ gắt gao nhắm chặt lại, vẻ buồn bã cùng thương cảm kia lại làm cho trong lòng người ta sinh ra cảm giác thương tâm, bộ dáng thân hình đứng không vững kia, làm cho người ta thương tiếc muốn thay nàng chịu phần đau khổ này.
Tiếng ho khan kịch liệt đột nhiên ngưng bặt, mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần không có ho khan thì liền chứng minh đã qua được cửa ải này. Gia Luật Giá Huyên lấy lại bình tĩnh đang muốn lên tiếng, chỉ thấy cửa phòng của Xuất Trần đột nhiên mở ra, bước ra là thượng quan đứng đầu ngự y, thân mình run run, phịch một tiếng quỳ gối xuống trước mặt Gia Luật Giá Huyên, dùng đầu gối lê từng bước, lệ rơi lã chã.
"Đại vương, Dật Bắc Vương......lần này...... Chống đỡ không nổi nữa."
Gia Luật Giá Huyên chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, cả người loạng choạng lùi về phía sau vài bước, Gia Luật Cuồng Sở đứng ở bên cạnh hắn vội đỡ lấy hắn, mà Lục Tiểu Thanh đang đứng tựa lưng vào cửa, vẻ mặt khiếp sợ chỉ vào ngự y nói: "Ngươi...... Ngươi nói cái gì? Ngươi...... Ngươi...... nói lại một lần nữa xem."
Ngự y kia vẫn không ngừng dập đầu nói: "Dật bắc vương...... người không chống đỡ được nữa...... Đại vương, mau vào nhìn Dật Bắc Vương đi......đợi lát nữa liền..... sẽ không kịp nữa."
Gia Luật Giá Huyên giật mình một cái, không nói hai lời liền chạy vọt vào bên trong, Gia Luật Cuồng Sở vội phân phó với người bên cạnh vài câu, chuẩn bị bước theo vào trong phòng, Lục Tiểu Thanh vẫn dựa lưng vào cửa không nói một câu nào, cũng không có động tác gì, chính là ánh mắt trống rỗng ngẩng đầu nhìn trời cao, vẻ tuyệt vọng kia khiến cho người ta nhìn mà tan nát cõi lòng.
Gia Luật Cuồng Sở bước đến bên cạnh nàng, thấy Lục Tiểu Thanh giống như không có nhìn thấy hắn, vẻ bi thương trên mặt kia khiến người ta không đành lòng nhìn, không khỏi duỗi tay ra kéo Tiểu Thanh đi về phía phòng trong, vừa đi vừa nói: "Tỉnh lại đi, Xuất Trần...... Có lẽ có chuyện muốn nói với ngươi."
Chỉ thấy Gia Luật Giá Huyên nhào vào trước giường Xuất Trần, gắt gao nắm chặt lấy tay Xuất Trần nói: "Xuất Trần, Xuất Trần, đệ sẽ không có việc gì đâu, đệ cần tỉnh lại, đệ sẽ không có việc gì đâu."
Vẻ mặt Xuất Trần tái nhợt đến mức quỷ dị, sắc mặt trắng bệch hơn so với mấy lần trước, thấy Xuất Trần tựa vào trên người Khuynh Tường, mà Khuynh Tường đang quỳ gối ở trên giường chống đỡ thân thể hắn, trên mặt nước mắt một giọt lại một giọt rơi xuống, mà hắn cố nén không phát ra âm thanh, quay đầu đi liều mạng cắn môi.
Xuất Trần giờ phút này lại rất bình tĩnh, không có sợ hãi cũng không có lưu luyến, giống như là có một chút thanh thản vì sắp được giải thoát, chỉ thấy hắn nhìn Gia Luật Giá Huyên nói: "Vương huynh, hôm nay đệ vốn nghĩ sẽ vào triều, bất quá xem ra hiện tại cũng không được nữa rồi, vương huynh, đệ dự định cùng Đại Đường thông thương, có Đại Đường ủng hộ, như vậy rất nhiều địa phương của Mạt Hạt sẽ không còn nghèo khó nữa."
Gia Luật Giá Huyên lập tức đỏ mắt nói: "Xuất Trần, đệ đừng nghĩ đến nữa, những việc này để ta lo liệu, để ta lo liệu, đệ chỉ cần tĩnh dưỡng cho thật tốt là được."
Xuất Trần mỉm cười nói: "Vương huynh, huynh không cần cắt ngang lời đệ, hãy để cho đệ nói hết, đệ đã phái người đi liên hệ với hoàng thất Đại Đường rồi, bọn họ cũng có ý tứ này, kể lại chi tiết kế hoạch của đệ cho hoàng thất Đại Đường, về phần Đại Đường có chủ động liên hệ với chúng ta hay không, vương huynh, chỉ thực thi dựa theo kế hoạch mà đệ đã định ra, Mạt Hạt sẽ phồn vinh."
Gia Luật Giá Huyên nức nở, liên tục gật đầu, đến hơi thở cuối cùng mà Xuất Trần vẫn còn vì Mạt Hạt mà suy nghĩ, Gia Luật Giá Huyên không khỏi nắm chặt lấy tay Xuất Trần, chặt đến nỗi như muốn hòa tan vào trong lòng bàn tay mình vậ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT