Vân Tự đi ra ngoài thăm dò tình hình, trừ bỏ các nàng đương ngồi ở hai bên thuyền ra, bốn phía đều thực yên lặng, nàng như trút bỏ được tảng đá lớn trong lòng, bèn quay sang Lục Tiểu Thanh nói: “Tỷ muốn đi đến nơi nào?”
Lục Tiểu Thanh nghe Vân Tự hỏi như vậy, ngược lại sửng sốt thầm nghĩ: “Đi đến nơi nào sao?” Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời không ánh trăng: “Thiên hạ rộng lớn, nhưng lại không có chỗ cho ta dung thân sao?” Một cảm giác thản nhiên mà ưu thương toát ra từ trên người nàng.
Cố gắng không nghĩ tới bọn Vô Diễm và Thiên Vũ, không nghĩ tới tất cả mọi việc xảy ra ở đây, cố ý lảng tránh tất cả, kết quả lại vẫn là bị những việc xảy ra bên ngoài tác động đến.
Tuy nói đã ở Đường triều một tháng, thế nhưng Lục Tiểu Thanh trong lòng trước sau như một vẫn không thể chấp nhận được chuyện này là thật, ngay cả suy nghĩ muốn độc lập đối mặt, tâm tính cao ngạo nhưng không cách nào chuyển lại đây. Thể xác nàng ở đây, nhưng tâm hồn vẫn lưu luyến thế giới trước kia, vẫn luôn hy vọng có cơ hội trở về thời hiện đại, nếu không thì chính mình bị sét đánh trở về nhà cũng được. Hoặc là, chờ một ngày nào đó sáng sớm vừa tỉnh dậy, phát giác tất cả bất quá chỉ là một giấc mộng Nam Kha [1], thế giới vẫn là thế giới hiện tại, mình vẫn là chính mình.
Hiện tại một tháng trôi qua, mộng đẹp cũng nên tỉnh lại, sự thật trước sau vẫn là sự thật, không thể trốn tránh, chỉ có thể đối mặt, chỉ có sống sót mới có cơ hội một ngày nào đó trở về.
“Lục cô nương, Lục cô nương.” Lục Tiểu Thanh chính mình đắm chìm trong sự thương cảm, đột ngột bị Vân Tự nhẹ giọng cắt ngang tư duy, nàng cúi đầu nhìn thoáng qua Vân Tự, đột nhiên bật cười không thành tiếng, lại như thể cười rất vui vẻ, trong bóng đêm không thể phân rõ thật giả. Chỉ nghe Lục Tiểu Thanh giọng nói có lực mang đầy khí phách đáp: “Lấy trời làm màn, lấy đất làm giường, thiên hạ này nơi nơi đều là nhà của ta, đi tới nơi nào, cũng không quan trọng.”
Vân Tự nghe Lục Tiểu Thanh nói thế, liền cảm thấy sửng sốt, thần sắc cư nhiên lộ ra một tia hâm mộ, bất quá do trời tối nên Lục Tiểu Thanh cũng không nhìn thấy.
Vân Tự gật gật đầu nói: “Tỷ vẫn nên là như vậy, không cần câu nệ, không bị thúc ép, ngao du thiên hạ, nữ tử khắp thế gian này cũng chỉ có tỷ mới có thể tiêu sái như vậy, chỉ có tỷ mới đủ năng lực làm những việc trong lòng mình mong muốn.” nàng vừa dứt lời liền khẽ thở dài, khó mà nghe thấy được.
Lục Tiểu Thanh nghe ra ý tứ trong lời nói của Vân Tự, thì cười khổ nghĩ rằng: “Vân Tự này thật đúng là đem mình trở thành người tài rồi.” Bất quá cũng không thể không nhận, không phải vì hư vinh mà là đôi khi có nói cũng như không, nàng lập tức mở miệng nói: “Vậy muội muốn đến chỗ nào?”
Vân Tự ngửa đầu nhìn thoáng qua bầu trời không ánh trăng kia, khóe miệng chậm rãi hiện lên một tia ôn nhu, nàng nhẹ giọng nói: “Đi tới nơi muội nên đi.”
Lục Tiểu Thanh cũng không tiện hỏi, mỗi người đều có mục tiêu riêng, đều không muốn cho người khác biết, thả cho người khác một con ngựa có đôi khi cũng là thả cho chính mình một con ngựa. [2]
Không có câu chia tay, cũng không hẹn ngày gặp lại, hai người mỗi người một ngả, trong cuộc đời này chỉ như khách qua đường mà thôi, không lưu lại bóng hình trong lòng người khác, cũng không cần thiết lưu lại.
Đứng bên bờ sông, bôi trét bùn đất lên mặt, Lục Tiểu Thanh lại vội vàng thuê một chiếc thuyền nhỏ, xuôi dòng mà đi, trong một ngày liền xa xa ly khai Hàng Châu. Ngày mùa hè trời càng lúc càng nóng, Lục Tiểu Thanh tâm cũng nóng, nhiệt huyết sôi trào nghĩ chính mình rốt cục thản nhiên ở trong thế giới không quen biết mà lăn lộn. Lục Tiểu Thanh không khỏi muốn ngửa mặt lên trời thét dài: “Đường triều, ta đến đây.”
Thuyền cập bến, vào thị trấn, sau khi nghe ngóng biết được mình đã tới Tô Châu, Lục Tiểu Thanh xuyên qua bến tàu, phóng tầm mắt nhìn ngó xung quanh, trợn mắt há miệng nói: “Cừ thật, không hổ là Tô Châu, phồn hoa thật, quả là phồn hoa.” Đập vào mắt là đình đài lầu các, dương liễu xanh xanh, tựa như nơi ở của thần tiên vậy.
Lục Tiểu Thanh nhìn ngắm cảnh trí xung quanh, phồn hoa tràn ngập trong mắt, một lòng một dạ tìm kiếm ngân hàng tư nhân, nhìn thấy khắp nơi trên bảng hiệu của các cửa hàng đều là những hàng chữ như gà bới, có viết ngoáy, có tinh tế, trong lòng lại cảm thấy bị đè nén: “Mẹ nó, đều là chữ phồn thể như vậy để làm gì, viết cái gì đơn giản không được sao? Hại mình ngay cả một ngân hàng tư nhân cũng tìm không ra, lại không dám tìm người hỏi, thật quá đáng.” cảm thấy khó chịu, nhưng tốt xấu gì đây cũng là văn hóa lưu hành nghìn năm, nên chỉ có thể bất mãn nhìn đông nhìn tây.
Hồi lâu, liền nhìn thấy trên tấm biển trước cửa lớn bằng gỗ kia là hai chữ, để ý thấy người ra vào cũng không nhiều, Lục Tiểu Thanh mắt ngọc nhanh như chớp vừa chuyển, đoán chừng tám chín phần mười là đúng rồi, bèn nhấc chân đi vào.
Vừa vào cửa liền có một tiểu nhị chạy ra đón, vẻ mặt đang tươi cười, vừa nhìn thấy bộ dáng Lục Tiểu Thanh, lập tức xị xuống nói: “Tên nghèo kiết hủ lậu kia, nơi này là ngân hàng tư nhân Phú Quý, là nơi ngươi muốn cũng không tới nổi, còn không cút ra ngoài cho ta.”
Lục Tiểu Thanh vừa nghe là ngân hàng tư nhân trong lòng đương thấy vui vẻ, lại nghe tiểu nhị nói những lời tổn thương người, không kịp suy nghĩ cũng không để ý người này, hẵng giọng bèn nói: “Như thế nào, ngân hàng tư nhân to như vậy ngay cả một người cũng không có, người đâu? Đều đã đi đâu rồi?” Nàng lớn giọng kêu, sau quầy lập tức ló ra một cái đầu. Người này to béo, ánh mắt híp lại đánh giá Lục Tiểu Thanh từ trên xuống dưới một lượt: “Ầm ĩ cái gì, ngân hàng tư nhân là nơi ngươi có thể lớn tiếng ồn ào sao, bên cạnh không phải có người tiếp đón ngươi sao?“
Lục Tiểu Thanh kinh ngạc, xen lẫn nghi hoặc quay đầu nhìn xung quanh một phen mới hướng người mập mạp nói: “Ông xác định là người đang nói chuyện với ta sao? Ta còn nghĩ vừa rồi tiếng chó ở đâu sủa. Ta nói chưởng quầy a~, lợi nhuận đến tận cửa, ông không hòa nhã hầu hạ, lại thả chó cắn người, đây là cung cách làm việc của ngân hàng tư nhân sao, về sau có khách hàng nào còn dám tới không đây.” Nàng vừa nói vừa lắc đầu thở dài.
Tiểu nhị đứng bên cạnh Lục Tiểu Thanh nghe thấy vậy, gương mặt nháy mắt tức giận đỏ bừng lớn tiếng nói: “Ngươi nói cái gì? Ngươi mới là…….”
“Câm miệng, ta đến ngân hàng tư nhân, chính là khách của ngân hàng tư nhân, ngươi không hầu hạ ta tử tế, còn dám mắt để trên chân mày, ta với chưởng quầy nói chuyện, không đến phiên kẻ nghèo kiết hủ lậu như ngươi xen mồm vào, còn không cút sang một bên cho ta.” Lục Tiểu Thanh hai tay xoa xoa vẻ mặt tức giận, nhìn chăm chú vào người này.
Tiểu nhị lại nổi trận lôi đình, xắn tay áo tiến lên. Lục Tiểu Thanh thấy vậy không lùi mà tiến tới, từng bước tiến tới trước mặt tiểu nhị, túm chặt cổ áo hắn, hướng hắn quát: “Ngươi muốn làm cái gì? Ngươi còn muốn ấu đả với khách hàng sao.” tiểu nhị kia ngược lại bị khí thế của Lục Tiểu Thanh dọa, nắm tay đang vung giữa không trung bèn cứng đờ, động cũng không dám động.
Chưởng quỹ đứng sau vừa thấy Lục Tiểu Thanh khí thế bức người, khí thế cũng không phải là người bình thường có thể có, lại thấy sau lưng mang bao hành lý lớn nặng trịch, xem ra là có vật đáng giá, lập tức đi lên cho tiểu nhị kia một cái tát, quát: “Tiểu Tam Tử, ngươi mắt chó không phân biệt được trên dưới, chỉ cần vào cửa đều là khách hàng, đến lượt ngươi lên tiếng sao, còn không cút cho ta.” Nói đoạn quay đầu mỉm cười, nói với Lục Tiểu Thanh: “Tiểu ca, là ngân hàng tư nhân chúng tôi không phải, chúng tôi đã tiếp đón chậm trễ, nào, nào, uống chén trà đi, xin bớt giận.”
Lục Tiểu Thanh thấy chưởng quầy nói như thế, liền thầm nghĩ: “Lưu lại một con đường nhân tình, ngày sau gặp nhau còn có thể hữu hảo, có thể gánh vác ngân hàng tư nhân, không nên đắc tội thì tốt nhất đừng nên đắc tội.” Lập tức buông áo Tiểu Tam Tử ra nói: “Vẫn là chưởng quầy hiểu chuyện, kiến thức chính là khác xa nhau một trời một vực, không hổ là chưởng quầy. Trà ta cũng sẽ không uống, ta đến cửa hiệu để đổi tiền.” Vừa nói vừa đem gánh nặng trên lưng ném cho chưởng quầy to béo.
Chưởng quầy to béo nói: “Đâu có, đâu có.” Động tác nhanh nhẹn bắt đầu đếm, Tiểu Tam Tử bấy giờ biết Lục Tiểu Thanh cũng là kẻ có tiền, lúc này ánh mắt nhìn Lục Tiểu Thanh đã có thay đổi, tràn ngập nịnh bợ, lấy lòng cùng ngưỡng mộ.
Lục Tiểu Thanh không khỏi rùng mình: “Ghê tởm, làm mình nổi hết cả da gà rồi.” Nàng tiêu sái phủi phủi quần áo. Thay đổi một thân trang phục hạ nhân của kỹ viện, lại ở trên mặt bôi bôi trét trét bùn đất, tóc cũng kết lại lộn xộn ở sau đầu, chân trần rặt một bộ dáng nông dân, vừa xấu lại vừa bẩn, động tác vốn tiêu sái, hiện tại được hành xử bởi dáng vẻ này chỉ có hai chữ để miêu tả: ghê tởm.
**********
[1] Mộng Nam Kha:
Trong tiếng Hán có một câu thành ngữ “Giấc mộng Nam Kha”, được dùng để hình dung cõi mộng hoặc một không tưởng không thể thực hiện được của một người nào đó.
Điển tích này xuất phát từ sách “Nam Kha ký thuật” của Lý Công Tá đời Đường (Trung Quốc). Trong sách có kể truyện Thuần Vu Phần nằm mộng thấy mình đi lạc vào một nước tên là Hòe An, được vua Hòe An cho vào bái yết rồi gả con gái, cho làm phò mã và đưa ra quận Nam Kha làm quan Thái thú, cai trị cả một vùng rộng lớn, vinh hoa phú quý tột bậc. Khi tỉnh dậy, Thuần thấy mình nằm dưới gốc cây hòe có một chỉ về phía nam, bị một đàn kiến bu quanh. Thuần nhớ lại giấc mộng của mình, so sánh với thực tế chung quanh, thấy rằng: Cây Hòe là nước Hòe An, cành cây phía nam là đất Nam Kha. Từ điển tích này, người ta rút ra các thành ngữ: Giấc Nam Kha, Mộng Nam Kha, Giấc Hòe, để chỉ những gì tốt đẹp của cuộc đời thường ngắn ngủi, công danh phú quý như giấc chiêm bao.
“Giấc mộng Nam Kha” có khi cũng chỉ đời người như giấc mơ, phú quý quyền thế đều là hư ảo.
[2] đại ý là không nên thúc ép người khác quá, đôi khi mắt nhắm mắt mở bỏ qua, rộng rãi với người khác một chút cũng chính là tự cho bản thân một lối thoát sau này.
***************
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT