Lông mày Phượng Minh Huyên nhíu lại, nhìn về phía hắn, " Chẳng lẽ ngươi muốn cho Chiêu Hoa đi thăm dò việc này?"
" Đúng là như thế", Yến vương cười đầy tà khí, mắt sắc thâm trầm, công chúa thay đổi còn nhiều hơn so với những gì hắn nghĩ. " Dù là ai cũng sẽ không nghĩ đến một công chúa không hỏi thế sự sẽ can thiệp vào việc Công Bộ tu sửa đường sông. Nếu Chiêu Hoa đã có tâm, đơn giản liền cho nàng đi thăm dò.Đầu tiên, có thể che giấu tai mắt người khác, thứ hai, cũng có thể nhìn xem năng lực của nàng, vị muội muội này của chúng ta, nhưng là ngày càng có bản lĩnh. Nghiêm Như Thế bên đó giống như lời nàng nói, tạm thời án binh bất động, về phần Thái hậu bên kia..."
Yến vương nói đến đây, sắc mặt lạnh lùng , đôi mắt sắc bén bị băng sương bao trùm, nói: " Hôm qua, Lý quốc công tới Ký tửu quán, mà thời gian không đến một nén hương, xe ngựa Tạ gia liền đứng tại cửa sau tửu quán. Sợ bọn họ phát hiện, người của ta không có đến gần. Mãi cho đến giờ Tuất, Lý quốc công mới từ tửu quán đi ra, xe ngựa chạy dọc theo hoàng thành lượn quanh nửa vòng mới hồi phủ. Hôm nay lúc lên triều liền có đại thần đề ra muốn khai ân khoa thi, tuyển chọn nhân tài, hai quan viên kia cũng đều là người của Tạ Dương Vinh. Bọn họ đây là dự tính nhúng tay vào khoa cử, cắm càng nhiều người vào trong triều, hừ... Bọn họ cũng không sợ trèo càng cao, ngã càng thảm!"
Phượng Minh Huyên trước giờ ôn nhuận, nghe vậy khuôn mặt cũng trở nên nghiêm túc, ngón tay gõ mặt bàn, âm thanh lạnh lùng nói: " Để cho bọn họ bò lên trên, làm càng nhiều, sai càng nhiều, cuối cùng sẽ có một ngày, trẫm đem bọn họ nhổ tận gốc, về phần mẫu hậu bên kia... Chờ thu thập Lý gia, trẫm sẽ đưa người đi núi Võ Đang, để an dưỡng tuổi già.Mấy năm nay, việc nên nhúng tay, không nên nhúng tay, người đều làm quá nhiều rồi". Những năm gần đây, vì ngại tình cảm mẫu tử, cũng bởi vì công chúa quấn người, chậm chạp chưa động vào người.
Lý gia thế lực khổng lồ, trong triều quan hệ rắc rối khó gỡ. Nếu muốn trừ bỏ tận gốc, tuyệt đối không phải một sớm một chiều, chỉ có cách vừa tạo áp lực, lại vừa bỏ mặc. Lý quốc công tham lam quyền thế, phát giác được hắn chèn ép, tất nhiên sẽ hăm hở phản kháng, liều mạng làm cho Lý gia lớn mạnh. Lúc này, chỉ có án binh bất động, để cho hắn tiếp tục cố tình làm bậy, chờ hắn phạm sai lầm, lại cắt đứt vây cánh của hắn, đem Lý gia một lần bắt gọn!
" Hoàng Thượng đoán không sai, trên triều ta giả vờ không phục, khắp nơi cùng ngươi đối nghịch, những người mang ý đồ xấu, tự nhiên sẽ tìm tới cửa, đã có người đến thuyết phục bổn vương, ý đồ khích bác ly gián". Yến vương nặng nề buông chén trà xuống, cười lạnh mở miệng. " Chúng ta vẫn luôn hoài nghi động cơ Nghiêm Như Thế đến kinh, lại chưa từng bắt được thóp của hắn, lần trước công chúa nói như vậy, xem ra, hắn quả thật là kẻ đến không thiện. Theo ta thấy, Chiêu Hoa nuôi nam sủng cũng là một chuyện tốt, chí ít biết nàng đối với Nghiêm Như Thế vô tâm, ngày sau chúng ta động thủ cũng dễ dàng hơn."
Nhắc đến công chúa, Phượng Minh Huyên vừa bực mình vừa buồn cười, " Muội muội ngoan của trẫm trưởng thành rồi, tính tình nàng thế này cũng không biết là tốt hay xấu... Ngay cả trẫm cũng không thể làm gì được nàng, con người Tần Mặc như vậy, chỉ sợ là đối với nàng càng bó tay không có biện pháp. Một thống lĩnh Vũ Lâm quân tốt của trẫm, cứ như vậy bị nàng lừa mất, thật đúng là... Không thể nào nói gì được."
" Nàng có chủ kiến của mình, cũng coi như một chuyện tốt". Yến vương đột nhiên cười một cái, rất là bình tĩnh, giống như Chiêu Hoa công chúa nuôi nam sủng, hắn thấy cũng không tính là chuyện gì lớn. " Trước kia nàng coi trọng Nghiêm Như Thế, ta cảm thấy ánh mắt nàng rất bình thường. Nay, xem như mở rộng tầm mắt, nam tử như Tần Mặc, khuôn mặt tuấn mỹ, tài hoa xuất chúng, lại trung thành tuyệt đối. Nàng thích cũng là chuyện không thể bình thường hơn, nuôi một hai nam sủng cũng không tính là gì, chỉ sợ ngày sau nàng tâm huyết dâng trào nuôi tới mười, hai mươi người. Khi đó, hai người làm ca ca chúng ta, mới cần lo..."
" Phụt...", Phượng Minh Huyên vừa uống nước trà lại phun ra lần nữa, hai... Hai mươi tên nam sủng…
Muội muội ngoan ngoãn nhu thuận dịu dàng kia của hắn… Sẽ làm chuyện như vậy sao?
Sẽ sao?
Giờ phút này, hắn vậy mà có chút không thể xác định, chỉ là nghĩ đến cảnh tượng đó, đầu hắn liền phình to.
Yến vương nhìn vẻ mặt phức tạp của hắn, cười nhạt một tiếng, " Tên Tần Mặc kia, ta thấy qua rất nhiều lần, cũng nghe nói không ít chuyện về hắn, dạng người gỗ kia, Chiêu Hoa cho dù là muốn ăn, cũng chưa chắc có thể toại nguyện, sợ là sớm chiều ở chung, Chiêu Hoa xuất ra bản lĩnh dây dưa, Tần Mặc không ngăn cản nổi..."
Yến vương nói xong, giọng nói thay đổi, hỏi: " Nhị ca, chờ sau khi từ hôn, Chiêu Hoa nếu còn muốn cùng Tần Mặc một chỗ, ngươi sẽ thành toàn cho nàng sao? Tần Mặc cho dù thân phận là thống lĩnh Vũ Lâm quân, chung quy vẫn không có huyết thống thế gia,không xứng với công chúa."
" Tần Mặc là Chiêu Hoa nhặt về, những năm gần đây từng lời nói từng hành động của hắn, trẫm đều để ở trong mắt. Đối với hắn, trẫm tin được, nếu như Chiêu Hoa thật sự thích hắn, trẫm ngược lại là thở phào nhẹ nhõm". Phượng Minh Huyên không chút do dự, thậm chí không chút suy nghĩ đáp.
Thanh danh khiến người ta mệt mỏi, điểm này, sau khi hắn lên ngôi, là cảm nhận duy nhất.
Đệ đệ và muội muội của hắn đều rất đáng yêu. Trong mắt người khác, Yến vương lãnh khốc vô tình, tính tình bất định, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng kỳ thật nội tâm của hắn kiên định, trong lòng luôn có một mặt mềm mại. Mà Chiêu Hoa công chúa thì ngược lại, bề ngoài dịu dàng ngoan ngoãn, nhu nhu nhược nhược, nhưng kỳ thật nàng tính tình kiên cường, thật sự quyết định chuyện gì, liền nói một không hai, thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành, hắn là thật tâm che chở hai người bọn họ.
Hắn thân là Hoàng Đế, mỗi tiếng nói cử động đều bị người trong thiên hạ nhìn xem, rất nhiều chuyện đều thân bất do kỷ. Chỉ có duy nhất muội muội bảo bối, không cầu nàng sống phải theo khuôn phép, vì hoàng gia tăng thể diện, chỉ cầu nàng mọi chuyện như ý, tuân theo tâm ý mà sống.
Tần Mặc thân phận thấp kém thì có sao, chỉ cần Chiêu Hoa thích, hết thảy đều không là gì.
Gương mặt Phượng Minh Huyên tràn ngập tươi cười, " Có Tần Mặc ở bên nàng, trẫm rất yên tâm. Mặc kệ phát sinh chuyện gì, trẫm tin tưởng, Tần Mặc sẽ đem hết toàn lực bảo hộ nàng chu toàn, về phần mẫu hậu bên kia... Đến lúc đó, có trẫm tới chống đỡ. Ngươi lui xuống trước đi, nếu ngươi không đi, những cặp mắt nhìn chằm chằm kia cũng sẽ chuyển động."
" Nghe nói trưởng tôn biến mất nhiều năm của Tả tướng kia có chút mặt mũi, ta đi trước nhìn xem". Yến vương quay người chuẩn bị ra ngoài, chợt nghe được tiếng bước chân ngoài cửa, đôi mắt hắn thay đổi, hiện lên một tia hứng thú, trên mặt trong nháy mắt đổi thành vẻ giận dữ, cao giọng nói: " Hoàng thượng là đang lừa gạt thần đệ sao? Nếu đã hạ quyết tâm, sao lại cần đến hỏi ý kiến của thần đệ, tha thứ thần đệ không thể gật bừa, xin được cáo lui trước."
Dứt lời, ánh mắt Phượng Minh Huyên cũng thay đổi, hiện lên một tia hiểu rõ, chén trà trong tay hợp với tình hình đập xuống, " Cút! Cút ra ngoài cho trẫm—— "
Chỉ nghe âm thanh chén trà vỡ vụn, Yến vương đã mở cửa, nộ khí đằng đằng xông ra ngoài. Ngoài cửa, kiệu của Thái hậu đã đến, đôi mắt băng lãnh của Yến vương liếc nàng một cái, " Nơi này là ngự thư phòng, Hoàng Thượng cùng đại thần thương thảo quốc sự. Thái hậu tới đây, thật đúng là phí tâm, tha thứ bổn vương mang theo công vụ, xin được cáo lui trước."
" Làm càn!", ánh mắt sắc bén của Thái hậu lướt qua mảnh vỡ của chén trà dưới đất, trừng mắt về phía hắn. " Đây chính là thái độ ngươi nói chuyện cùng ai gia? Phượng Tuấn Viêm, ngươi thật sự cho rằng ai gia không trừng trị được ngươi?"
" Trừng trị sao?", bước chân Yến vương thay đổi, đi về phía nàng, một đôi mắt lạnh lùng như dao dừng lại trên mặt nàng, hiện lên sát ý. Mỗi một bước đi, ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào nàng, hắn tới gần thấp giọng, nói: " Không biết Thái hậu muốn xử trí bổn vương như thế nào? Là lén lút bỏ thuốc độc cho bổn vương dùng, hay là một ly rượu độc đưa bổn vương quy thiên? Chỉ là đáng tiếc, bổn vương thân ngay thẳng không sợ bóng nghiêng, tác phong làm việc đều tuân theo quy tắc. Thái hậu nếu muốn trừng trị bổn vương cũng cần có một lý do hợp lý, bằng không, sẽ làm cho người trong thiên hạ lên án, nói trong mắt Thái hậu người không dung được hạt cát, thích giết vương gia!"
Lúc Thái hậu nghe đến hai chữ “ rượu độc", đôi mắt cau chặt, không thể tin nhìn hắn.
Lẽ nào, hắn biết chút gì?
Không, tuyệt đối không có khả năng!
Người biết chuyện khi đó đều bị nàng xử lý sạch sẽ, chuyện kia tuyệt đối không có khả năng tiết lộ ra ngoài. Thái hậu híp mắt, đang muốn nói cái gì, Yến vương đã càn rỡ cười một cái, quay người bỏ đi.
Dung ma ma lo âu nhìn sắc mặt xanh xám của Thái hậu, tiến lên mấy bước, nói: " Thái hậu..."
" Không có chuyện gì, để hắn đi!", lời nói đã là nghiến răng nghiến lợi.
Thái hậu quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Yến vương, lộ ra hung ác cùng chán ghét, thật không hổ là người Tô quý phi nuôi dưỡng, khi đó nên giết luôn hắn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT