Đại oa mờ mịt nhìn Nhậm Sinh, Đại oa? Đó là vật gì vậy?
Dùng thiết bị công cộng lên mạng không thể làm được nhiều biểu cảm, Nhậm Sinh nhìn chằm chằm gương mặt không đổi sắc so với chính mình còn lớn hơn một chút, mới nhớ tới trước kia vẫn thường gọi trứng là “bảo bảo”.
“Bảo bảo?” Nhậm Sinh lại nói, tinh thần lực hướng Đại oa dò xét, nhu hòa bao trụ toàn thân hắn.
Cảm nhận sự quen thuộc này, hắn không chút nghĩ ngợi liền hướng Nhậm Sinh nhào qua, chính là mới được một nửa liền bị người xách đứng lên.
“Tiểu tử thối! Không thể đùa giỡn với trẻ vị thành niên biết không? Ngươi vậy mà còn muốn ôm người! Lá gan cũng quá lớn!” Lam mập mạp đem Đại oa xách trong tay, tức giận nói, hắn có chút béo, nhưng khí lực tuyệt đối là rất lớn.
Đó là nhi tử của ta! Nhậm Sinh chờ đợi nhi tử ôm chầm lấy mình, đột nhiên bị làm mất hứng, lập tức nổi giận nhìn Lam mập mạp, nhưng nghĩ đến tình huống hiện tại, lại nhịn xuống.
Nhậm Sinh chỉ là có chút tức giận, Tonia lại đến mức cực kỳ sợ hãi, bọn họ chứa chấp hài tử, còn cho đứa bé dùng thiết bị công cộng không an toàn lên mạng, nếu như bị người khác biết được… Nghe 3 chữ “vị thành niên”, những người bên này đều sốt ruột.
Khoan đã, người
này vừa nói đùa giỡn với “vì thành niên” là nói vị thiếu niên ngồi cạnh chứ không phải bảo bối của bọn họ sao?
“Ngươi buông ra!” Đại oa bất mãn giãy giụa, hướng Nhậm Sinh muốn ôm một cái.
Nếu trong thân xác hài tử mình, hẳn sẽ rất đáng yêu, nhưng hiện tại dùng thân xác hệ thống công cộng cho…
Mặt không đổi sắc, một thân 1m80 đang giãy giụa kêu la, không từ bỏ ý định qua đây ôm Nhậm Sinh… Cảnh này nhìn không đáng yếu, còn khiến người ta hiểu nhầm hắn là một đại sắc quỷ (>_<).
Mà ngay cả người luôn thích hài tử như Tonia cũng ngẩn người mới kịp phản ứng. Chỉ có Đại oa và Nhậm Sinh có thần giao cách cảm là không để bụng, thậm chí phi thường đau lòng kéo tay Đại Oa, nói với Lam mập mạp: “Ngươi buông tay ra trước đã, hắn không có ác ý.”
“Không ác ý, cũng không thể đối với vị thành niên làm ra hành động như vậy.” Lam mập mạp đem Đại oa đặt lại chỗ ngồi, vỗ vỗ bả vai, đem tay Đại oa từ chỗ Nhậm Sinh rút về: “Tiểu tử, không thể tùy tiện ra tay với vị thành niên biết không? Ngươi vẫn là ngoan ngoãn ngồi chỗ này, đừng động chạm gì thì hơn.”
Đại oa phi thường ủy khuất, thiếu chút nữa liền muốn khóc. Hắn nếu dùng khoang thuyền cao cấp như Nhậm Sinh, nhất định có thể đem một loạt biểu cảm từ ánh mắt
biểu lộ ra ngoài, nhưng không phải a…
Bởi vậy người khác cũng chỉ thấy hắn đang lăng lăng nhìn Nhậm Sinh.
“Ngoan, không có việc gì.” Nhậm Sinh đưa tay sờ đầu Đại oa.
Đại oa được trấn an, nếu không phải Nhậm Sinh dùng tinh thần lực liên kết để hắn được gọi ba ba, hắn lúc này chỉ sợ đã kêu ầm lên.
Bất quá không thể gọi ra miệng, hắn vẫn gật đầu: “Vâng, ta sẽ ngoan.” Cuối cùng cũng tìm được ba ba rồi!
Tuy trên mặt không thể hiện được nhiều biểu tình, động tác của Đại oa cũng không “kinh người”, giống như bé ngoan cúi đầu xong, hắn chụp lấy tay Nhậm Sinh đang xoa đầu mình mà vươn đầu lưỡi liếm liếm.
Đại oa tinh thần lực tập trung trên người Nhậm Sinh, trong lòng Nhậm Sinh muốn tan chảy ngọt ngào, những người khác lại trợn mắt há hốc mồm.
Vốn đang muốn dạy dỗ một chút, Lam mập mạp có chút ngại ngùng: “Ta nói người này làm sao lại có hành động quái dị vậy, hóa ra đầu óc có vấn đề…”
Người bình thường căn bản sẽ không có phản ứng như Đại oa ah…
Con ta đầu óc không có vấn đề! Trên đời trừ bỏ con ta, làm gì có ai mới mấy tháng liền lợi hại như vậy? Nhậm Sinh tức giận bất bình nhìn Lam râu mép, cuối cùng nhớ tới một việc: “Ngươi tới làm cái gì?”
“Ta muốn nói ngươi đừng khổ sở, thực
lực của người rất mạnh, mọi người ai cũng biết.” Lam râu mép nói, ban nãy đối thủ vì Nhậm chưa thành niên mà nhất định không động thủ… Nhậm Sinh trong lòng chỉ sợ không thoải mái tiếp nhận.
“Đã biết, ta sẽ không như vậy.” Nhậm Sinh đáp, cậu bây giờ một chút cũng không khổ sở, còn vui đến muốn nhảy múa luôn ấy chứ! Thậm chí còn vô tâm tư nói nhiều chuyện với Lam râu mép, mong sớm một chút thoát mạng để tìm con mình.
“Vậy là tốt rồi, cố lên!” Lam râu mép nói.
“Ân.” Nhậm Sinh gật đầu, nghĩ muốn cáo từ những người khác để thoát mạng, kết quả McCarthy rất nhanh đã trở lại, còn nghe được hắn nói chuyện với Lam râu mép.
“Ngươi là Grinton? Ngươi làm sao lại tới nơi này?” McCarthy thắc mắc.
Vừa nãy khi hắn uy phong lẫm liệt đánh bại đối thủ, vốn tưởng được người nhà hoan nghênh, chiến thắng trở về như anh hùng, ai dè mọi người còn chẳng thèm xem hắn, toàn bộ lực chú ý đều treo trên người Nhậm Sinh.
Nghe họ đàm luận, Tonia không khỏi ngại ngùng, trừng mắt liếc McCarthy một cái: “Grinton lại đây cùng ta tâm sự.”
Tonia nói đơn giản, trên thực tế lại cũng có chút hoài nghi, Nhậm Sinh có ý tốt với bọn họ… Tuy chưa trưởng thành lại có thể trở thành học viên dự bị của Học viên hoàng gia, khẳng định gia cảnh không
tồi, làm sao còn tới nói chuyện phiếm với bọn họ? Quan trọng nhất là, tiểu bảo bối của họ nhìn thấy Nhậm Sinh phản ứng thật kỳ quái quá mức…
“Ta tới một mình, có chút nhàm chán, McCarthy, trận đấu của ngươi thật phấn khích.” Nhậm Sinh khách sáo nói, sau khi nói xong đã nghĩ xem làm thế nào để thuận tiện rời khỏi.
Kết quả, thắng trận đấu không người khen tặng, McCarthy nghe cậu nói đến trận đấu liền hứng trí bừng bừng: “Ngươi cũng thấy thực phấn khích đi? Người kia cho rằng biến thành quái đản sẽ làm ta phân tâm, thật sự quá coi thường ta!”
Đối thủ của McCarthy làm chiêu trò như vậy chẳng qua vì kỹ thuật không thật sự tốt, sau đó lợi dụng sơ hở đối phương ra tay… Cuối cùng McCarthy lại thắng khá thoải mái.
McCarthy thao thao bất tuyệt một hồi lâu, chờ hắn nói xong, Lam râu mép liền vội không ngừng mà cáo từ: “Ta còn có chút việc, đi trước.”
“Nhà ta có việc, phải thoát mạng đây.” Nhậm Sinh cũng vội vàng nói.
“Ta đây còn không phải là vì muốn đem bọn họ đuổi đi sao?” McCarthy đắc ý dạt dào huýt sáo, nghĩ ngợi rồi nói: “Chúng ta cũng thoát mạng thôi, bảo bối nhi còn nhỏ, lên mạng lâu không tốt… Ách… Hắn đã thoát rồi sao?” Đứa nhỏ này không phải vẫn luôn không nguyện ý thoát sao? Chuyện này là sao
chứ?
Những người chờ McCarthy liên tiếp thoát ra, Nhậm Sinh cũng từ khoang thuyền mô phỏng ra ngoài.
Nhị oa, Tam oa, Tứ oa ở gian ngoài, nhờ Cách Đức trông, không thấy Triệu Lăng Vũ đâu, Nhậm Sinh lấy máy liên lạc, lập tức gọi cho hắn.
Triệu Lăng Vũ bắt máy, bình phục hô hấp nhìn Nhậm Sinh đầu bên kia: “A Nhậm, có chuyện gì vậy?”
“Em gặp được Đại oa trên mạng rồi! Hắn đang ở khu 9!” Nhậm Sinh lập tức nói.
“Thật sao?” Triệu Lăng Vũ mừng rỡ.
“Là thật, anh đang ở đâu? Em… Chúng ta hẹn gặp ở khu số 9!” Nhậm Sinh không thông thuộc giao thông, định nhờ Triệu Lăng Vũ đưa mình qua, đột nhiên nhớ tới không thể chuyện gì cũng dựa vào Lăng Vũ.
“Anh về đón em đi ngay.” Triệu Lăng Vũ đáp, ngắt máy. Hắn biết Nhậm Sinh nghĩ gì, lại lo Nhậm Sinh hành động một mình…
Thực nhanh, Triệu Lăng Vũ đã trở lại, quần áo trên người cũng đã thay, không còn là bộ hồi sáng mặc lúc ra khỏi nhà nữa. Nhậm Sinh liếc nhìn một cái, định mở miệng hỏi ý kiến, phí hành khí cũng đã vào tuyến đường an toàn, qua một lát, máy hướng dẫn tự động còn phát ra thanh âm: “Đã đến khu số 9, đề nghĩ giảm tốc độ…”
Đến khu số 9 rồi!
Nhậm Sinh đâm ngón tay một chút, sau đó dùng máu và năng lượng, dùng phép thuật ràng buộc huyết thống!
“Khoảng cách rất ngắn, giống như ngay bên cạnh, nhưng lại không biết chính xác nơi nào.” Nhậm Sinh nhíu mày, hao tốn không ít năng lượng vậy mà không tra được gì, ở thời đại này, công nghệ đối với phép thuật hình như cũng không có ảnh hưởng gì.”
“Anh hỏi một chút, em nói hài tử đang ở cùng người tên McCarthy phải không?” Triệu Lăng Vũ vừa hỏi vừa xoa bóp.
“Đúng vậy, tên hắn là McCarthy, thê tử là Tonia.” Nhậm Sinh nói.
“McCarthy… Tonia… Có! Hai người này không nghề nghiệp, nhưng McCarthy có một phi thuyền cũ, thường đi nhặt đồ này nọ đã bỏ đi trên tinh cầu để duy trì sinh hoạt… Chúng ta đi nhìn xem!”
“Được.”
Triệu Lăng Vũ điều khiển phi hành khí hướng nơi ở McCarthy.
Do thiếu dân cư, nơi ở McCarthy rất rộng, nhưng so với chỗ của Nhậm Sinh thì không cao cấp bằng, thậm chí kém hơn nhiều.
Bên trong có nhiều đồ cũ, tuy hơi rách nát, nhưng bên trong lại truyền ra từng đợt tiếng cười.
“Đại oa ở bên trong sao?” Nhậm Sinh hỏi, đột nhiên không dám dùng tinh thần lực vào thăm dò.
“Nhất định, hắn là Đại oa của chúng ta mà!” Triệu Lăng Vũ nắm tay Nhậm Sinh nói.
“Muốn tìm Đại oa trở về, chúng ta không thể gọi tên này nữa, phải đặt cho bọn họ tên dễ nghe chút.” Nhậm Sinh nói, lúc trước Đại oa mất tích, vô tâm vô tư mới theo thứ tự gọi như vậy, hiện tại ngẫm lại, tổng cảm thấy có chút dáng vẻ quê mùa.
“Được, sẽ đặt tên thật hay.” Triệu Lăng Vũ đáp, tiến tới vài bước, hắn liền vươn tay đẩy cửa phòng.
=================
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT