Nhậm Sinh đang ngồi bên giường dùng máy tính coi tư liêu, Triệu Lăng Vũ liếc mắt thấy “Bảo dưỡng”, “Bổ thận”, mấy từ ngữ linh tinh liền nhảy vào trong mắt.

Mặt không cảm xúc kéo Nhậm Sinh đang ôm máy tính lại gần, Triệu Lăng Vũ hỏi: “Em nghĩ gì lại coi mấy cái này? Còn nữa, canh bổ kia là sao?”

“Lăng Vũ, tư liệu nói, nam nhân nếu miệt mài quá độ thì cần nghỉ ngơi vài ngày, đương nhiên, tẩm bổ là không thể thiếu.” Nhậm Sinh chân thật giãi bày.

“Tôi miệt mài lúc nào?” Triệu Lăng Vũ da mặt run lên đến đỉnh đầu. So với nam nhân hàng đêm làm chuyện kia với vợ, hắn còn có thể xưng là thanh tâm quả dục nữa kia!

Nhậm Sinh mỗi lần song tu cùng hắn quá một lần sẽ mệt, hắn rõ ràng tinh thần hừng hực gấp trăm lần cũng hề đòi hỏi lần hai. “Nhưng không phải anh… không được sao?” Nhậm Sinh đáp, mấy ngày nay Triệu Lăng Vũ cũng không cùng cậu song tu… Hiện tại tuy thương thế của Triệu Lăng Vũ không còn gì đáng ngại, nhưng cậu chưa dạy gì thêm cho Triệu Lăng Vũ về tu chân… Chẳng lẽ về sau đổi lại, Nhậm Sinh sẽ ở trên…

Nhưng hấp thu tức nhưỡng kiểu này có vẻ phiền toái…

Sẽ không có nam nhân nào vui nổi khi nghe chính người yêu nói mình không được, Triệu Lăng Vũ trực tiếp ngăn cái miệng

nhỏ của Nhậm Sinh lại, thật lâu sau mới buông ra: “Hôm nay tôi không song tu với em, nhưng muốn em là của tôi.” Không song tu? Không song tu thì Triệu Lăng Vũ đang làm cái gì đây? Này còn không phải song tu đi? Nhưng mà thế này không thể chuyển giao năng lượng, thật quá lãng phí…

Nhậm Sinh mờ mịt ôm Triệu Lăng Vũ, linh lực theo bản năng tiến nhập thân thể Triệu Lăng Vũ.

Chỉ là, ngay khi chuẩn bị tiến vào, Triệu Lăng Vũ lại dùng dị năng đem năng lượng ném đi…

Hỗn đản! Là linh lực đó! Nhậm Sinh bất mãn nhìn Triệu Lăng Vũ, đang có chút tức giận, đột nhiên phát hiện Triệu Lăng Vũ dừng. Đang thoải mái vậy, sao lại dừng rồi? Triệu Lăng Vũ chẳng nhẽ thực sự không được?

Nhậm Sinh muốn ngồi xuống, Triệu Lăng Vũ đột nhiên hôn người cậu, sau đó một đường đi xuống…

Kết hôn được vài ngày, số lần “song tu” cũng rất nhiều, Triệu Lăng Vũ vô số lần nhìn thấy Nhậm Sinh cũng có phản ứng giống mình, nhưng chưa từng thấy Nhậm Sinh đạt tới cao trào.

Lúc trước hắn từng muốn dùng tay giúp Nhậm Sinh, kết quả bị Nhậm Sinh ghét bỏ chê khí lực hắn quá lớn, thậm chí thiếu chút nữa bị hắn lộng thương…

Sau lại nghiên cứu này kia, Triệu Lăng Vũ biết có thể dùng miệng, Nhậm Sinh lại chỉ muốn song tu, mỗi lần đều vội vã đi thẳng vào

vấn đề, cho nên tri thức hắn học được trở thành đồ bỏ…

Bất quá hôm nay lại có dịp dùng tới…

Lúc trước mỗi lần cùng Triệu Lăng Vũ song tu, Nhậm Sinh đều thực thoải mái, nhưng cậu khống chế tốt lắm, khi phát hiện tinh hoa của mình sắp phun ra lập tức dừng lại chuyển hóa năng lượng, sau đó chuyên tâm dùng linh lực không cho tinh hoa của mình rời đi mà chậm rãi hấp thu lại.

Chỉ là hôm nay, khoái cảm thực quá mãnh liệt, đến cuối cùng, Nhậm Sinh hoàn toàn quên mất việc phải làm…

Triệu Lăng Vũ theo bản năng muốn đem thứ trong miệng phun ra.

Nhậm Sinh lúc này lấy lại tinh thần, thấy vậy lập tức che miệng Triệu Lăng Vũ: “Không thể lãng phí. Mau nuốt vào!”

“…” Triệu Lăng Vũ lúc này mới nhớ đến, Nhậm Sinh cơ hồ trên người đều là bảo bối, một khi đã như vậy…

Hắn vốn có tức nhưỡng, Nhậm Sinh lại coi nước rửa tay cùng nước mắt trân quý như vậy, phỏng chừng so với máu cũng không khác là bao.

Trên thực tế, hương vị này và máu Nhậm Sinh giống nhau, đều nồng đậm, Triệu Lăng Vũ nuốt xuống, liền cảm thấy cả người đều nóng lên.

Nhậm Sinh lúc này hối hận muốn chết, cắn vai Triệu Lăng Vũ một miếng: “Không đúng, đáng lẽ phải là tui hấp thu nó lại mới phải… Hôm nay anh không những hấp thu linh lực của

tui, lại còn ăn tinh hoa của tui! Anh là cái tên xấu xa!”

“Thật xin lỗi…” Triệu Lăng Vũ nghĩ đến Nhậm Sinh coi trọng máu của mình như vậy, có chút áy náy.

“Cũng không phải trách anh, kỳ thật rất thoải mái, trước kia tui vẫn dùng linh lực hấp thụ, lần này thoải mái quá lại quên mất…” Nhậm Sinh hướng Triệu Lăng Vũ mỉm cười, lấy từ chỗ đó của Triệu Lăng Vũ nhiều tức nhưỡng vậy, lần này coi như lễ vật trả lại cũng được.

Vẫn dùng linh lực hấp thụ? À há! Chẳng trách lúc song tu rõ ràng có phản ứng, sau đó đột nhiên lại nhuyễn xuống… Triệu Lăng Vũ khóe miệng cong lên: “Em vẫn hấp thụ?”

“Đúng vậy, thế mà lần này lại quên, không biết liệu có phải ngâm nước hay không nữa.” Nhậm Sinh thở dài.

“Không có gì, tôi sẽ cho em thêm năng lượng bổ dưỡng.” Triệu Lăng Vũ đè lên, hắn vẫn luôn tưởng là kỹ thuật của mình không tốt, hiện tại xem ra… Hai người thực sự tâm đầu ý hợp?

Chính là thực vật có vẻ khó trao đổi… Về sau có vấn đề gì, nhất định phải chủ động hỏi mới được! Nếu không tự mình suy diễn nhiều quá lại bị đáp án làm cho tức hộc máu, khẳng định phi thường buồn bực.

Ban đêm, Triệu Lăng Vũ cực kỳ thư thái, đích thân nói cho tiểu nhân sâm, mình không cần uống canh tẩm bổ.



Bên kia,

khi Dương gia tổ chức tiệc cưới dưới đại sảnh khách sạn, thì trong khách phòng, cũng có hai người đang sung sướng “đại chiến” một hồi, không, vài hồi.

Phương Thành Quân nhìn người bên cạnh rốt cục đã chịu ngủ, trầm mặc ngồi một lát, cuối cùng đem người ôm vào lòng ngủ theo.

Nếu vừa tỉnh dậy mà phát hiện mình đóng cửa chung giường với kẻ thù, nên có phản ứng gì? Cách Đức nhìn gương mặt của Phương Thành Quân, theo bản năng duỗi chân, đá văng y xuống giường.

“Một đêm phu thê trăm ngày ân nghĩa, ngươi định cứ như vậy đối xử với ta sao?” Phương Thành Quân đứng lên, bất đắc dĩ nói.

“Ai phu thê với ngươi?” Cách Đức cả giận nói, đang muốn dùng dị năng cho Phương Thành Quân một trận, ký ức tối hôm qua lại dội về.

Ai nói uống rượu say làm chuyện điên cuồng sẽ không nhớ chút gì cả? Hắn đang nhớ lại tất cả rõ ràng đến từng chi tiết đây này! Cách Đức đen mặt – hắn lại có thể quấn quýt với Phương Thành Quân như vầy rồi như vầy!

“Ngươi cũng đâu thể trở mặt phủ nhận tất cả.” Phương Thành Quân nói, đêm qua hắn cũng không phải không thể rời đi, muốn kiềm chế cho Cách Đức “bình tĩnh” thì chẳng phải càng thoải mái hơn – hắn vốn là dị năng giả hệ băng kia mà.

Nếu thật sự không muốn, dùng dị năng giả cấp S chắc

chắn biến Cách Đức thành đồ đông lạnh luôn, đừng nói là ngăn Cách Đức phát tình, muốn cho “chỗ kia” về sau không thể dùng cũng rất đơn giản.

Đầu hắn lại cứ thế nóng lên, nhưng dù vậy, cùng người kia lên giường… Này tuyệt đối là việc rất điên rồ.

“Cái gì gọi là trở mặt phủ nhận tất cả, chúng ta trước kia có cái gì mà còn chưa rõ đối phương?” Cách Đức đứng lên, không hề để ý đem quần áo vứt qua một bên. Dù đứng thẳng tắp, tay lại có chút run rẩy.

“Kỳ thật hai chúng ta sống chung cũng được đấy.” Phương Thành Quân nhìn Cách Đức, hắn vốn thích nam nhân, luôn thích người đơn giản, Cách Đức vô tình lại có điểm này khiến hắn càng yêu thích.

Gia gia hắn cũng không ép hắn phải có người thừa kế, có lẽ là chính hắn không bước qua nổi rào cản của mình… Mà Cách Đức… Hắn không tới mức yêu, nhưng giống như trước kia có cảm tình với Nhậm Sinh, bây giờ hắn cũng có cảm tình với Cách Đức.

Nếu không, tối hôm qua cũng không làm ra chuyện như vậy – người muốn lên giường với hắn không thiếu, nhưng hắn sẽ không tùy tiện kết giao.

Phương Thành Quân đào hoa liếc mắt đưa tình làm Cách Đức thấy tim mình đập nhanh vài nhịp, hắn không để ý sao được, cầm quần áo mặc vào có chút chật vật.

Sống cùng Phương

Thành Quân? Cách Đức nhớ lại chuyện hôm qua, nơi nào phía sau kia lại càng đau: “Phương Thành Quân, ngươi đừng có đùa, ngươi chẳng lẽ không muốn có hài tử? Còn nữa, tình nhân của ngươi, định chia tay sao?”

Toàn bộ thủ đô tinh, ai chẳng biết Phương Thành Quân tình nhân vô số? Tối hôm qua kỹ thuật cũng thật tốt… Cách Đức nhất thời đen mặt.

“Ta ít tình nhân lắm, hơn nữa bây giờ chẳng có ai.” Phương Thành Quân nói, mục tiêu của hắn rất rõ ràng, không quan tâm chuyện hài tử, nữ nhân không xứng hắn sẽ không kết giao, kết giao rồi thì có thể xem xét kết hôn… tình nhân, trước giờ cũng chỉ có 8 người mà thôi, hắn mới hơn 100 tuổi, đây cũng đâu tính là nhiều.

Chỉ là, hắn quả thực hào hoa phong nhã, đối với nữ nhân tự khắc có sức hấp dẫn không thể chối từ, bởi vậy bên người luôn có nhiều nữ nhân vây quanh…

“Cứ cho là bây giờ không có, ta cũng sẽ không trở thành tình nhân của ngươi, tối hôm qua chẳng qua là một sai lầm, về sau chúng ta càng không nên ở chung nữa.” Cách Đức nói, kỳ thật hắn muốn cho Phương Thành Quân một trận, nhưng tối hôm qua là mình chủ động, cho nên không khỏi ngượng ngùng.

Lại nói, mình chủ động… Tối hôm qua hắn thực sự muốn cùng Phương Thành Quân lên giường, chẳng lẽ hắn thích Phương Thành Quân?

Nghĩ đến khả năng này, Cách Đức bất giác run lên.

“Sai lầm?” Phương Thành Quân lặp lại một lần.

“Đúng vậy!” Cách Đức nói xong liền đi ra ngoài.

Phương Thành Quân nhìn hắn rời đi, ngồi lại trên giường trầm tư.

Thật ra hắn không quá ngạc nhiên, bởi cũng đoán trước được phản ứng của Cách Đức sẽ là như vậy, cũng biết hai người không có cơ hội, níu kéo… Có lẽ nên kết thúc thì hơn.

Dù là hắn hay Cách Đức đều muốn có hài tử, hơn nữa lại không giống nhau, Cách Đức có lẽ còn muốn kết hôn.

Nhưng không thành người yêu thì làm bằng hữu đi, giống như gia gia với Đằng lão ấy, về sau bọn họ cứ tiếp tục đấu võ mồm thường xuyên cũng đủ rồi.

Lại nói, hôm nay Cách Đức hoàn toàn không châm chọc hắn, lại có chút chột dạ, thậm chí không quen… Tối hôm qua quả thực là Cách Đức chủ động, nhưng hắn cũng là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.

Nghĩ đến đây, Phương Thành Quân lại thở dài, tối hôm qua thời cơ chưa tới, nếu sau này bọn họ ngoài ý muốn có hài tử, chắc chắn hắn sẽ theo đuổi Cách Đức.

Lấy quần áo mặc xong, Phương Thành Quân đi vào bãi đỗ xe tìm được phi hành khí của mình, kết quả không biết xảy ra vấn đề gì, xe hắn rõ ràng mới mua mà lại không khởi động được.

Đây là làm sao vậy? Phương

Thành Quân nhíu mày, vừa kêu người đến đón, vừa gọi người đến sửa chữa luôn.

Người sửa chữa và tài xế đến đón tới cùng lúc, nhân viên sửa chữa lập tức kiểm tra.

“Đây là hỏa dực phiên bản mới nhất, số lượng có hạn, hẳn là không có vấn đề gì…” Vừa kiểm tra, nhân viên kia vừa nói, đột nhiên sắc mặt thay đổi: “Tiên sinh, ngươi không nên kêu ta sửa chữa mô hình phi hành khí chứ?”

“Mô hình?” Phương Thành Quân khó hiểu nhìn.

“Không sai, chính là mô hình, trừ bỏ xác bên ngoài kim loại cùng phế liệu, bên trong không hề có linh kiện.”

“… Nếu không thì chính là những gì còn sót lại của phi hành khí bị rút mất linh kiện bên trong.”

Cách Đức ấy vậy mà biết đây là phi hành khí của hắn, thật vinh hạnh quá nhỉ?

Chỉ cần tưởng tượng ra cảnh Cách Đức hôm nay nhìn như tiêu sái rời khỏi phòng khách, sau đó lại nghiến răng nghiến lợi đi phá phi hành khí của hắn, Phương Thành Quân nhịn không được nở nụ cười.

Phi hành khí này giữ lại làm kỉ niệm cũng được.

Nhân viên sửa chữa nhìn Phương Thành Quân khó hiểu – người này lấy mô hình cho hắn sửa chữa xong rồi tự dưng cười một mình, đầu óc chắc không vấn đề chứ?

Phương Thành Quân biểu tình cổ quái bảo nhân viên sửa chữa rời đi, sau đó nói với tài xế của

mình: “Tới quân đoàn số 1… Không, về nhà trước đã.”

Giờ hắn tới lại sợ Cách Đức khó xử.

Phương Thành Quân nghĩ quả không sai, Cách Đức nếu thấy hắn nhất định sẽ phi thường bối rối, thực ra, không thấy hắn cũng đủ rối tinh rối mù lên rồi…

Dạo này mọc rễ ở quân đoàn, người ở đây đều đã quen mặt hắn, nhìn thấy hắn từ xa còn đưa tay vỗ vai hắn: “Cách Đức, ngươi hôm nay tới trễ, là theo Nguyên soái hưởng thụ cuộc sống về đêm phong phú sao?”

Cách Đức nghe được mấy chữ “cuộc sống về đêm”, thiếu chút nữa tự cắn lưỡi tức chết.

Chuyện hôm qua đối với Cách Đức là đả kích quá lớn, hôm nay vẫn mơ mơ màng màng thiếu chút nữa ráp sai linh kiện chiến hạm, tận cho đến khi Nhậm Sinh tới.

“Sắc mặt sao kém quá, tối hôm qua ngủ không ngon sao? Tui tối hôm qua ngủ không ngon, hôm nay chẳng có tí tinh thần nào.” Nhậm Sinh ngáp một cái.

“Là ngủ không ngon…” Cách Đức nhìn bộ dáng Nhậm Sinh có chút tấm tắc – người này trên mặt tràn đầy xuân ý, nhìn là đoán được hắn tối hôm qua không ngủ ngon là do nguyên nhân gì rồi.

“Có phải hay không vì bát canh kia, thực xin lỗi… Không, cũng đâu thể trách mình tui, uống canh nhanh quá thế, người ta ngăn không kịp luôn mà.” Nhậm Sinh nói, hôm qua Triệu Lăng Vũ nói,

hắn mới biết bát canh bổ kia công dụng gì.

“Canh?” Cách Đức hỏi.

“Đúng vậy, bát canh kia nghe nói rất hữu dụng nha, Lăng Vũ trước kia uống xong, phải tắm nước lạnh mấy lần mới tỉnh táo lại được ý.” Dựa theo giải thích của Lăng Vũ, canh kia sẽ làm cơn tức bùng nổ, đương nhiên, chỉ cần có nước lạnh hoặc tự giải quyết một vài lần là sẽ ổn cả thôi.

Hắn đêm qua làm ra chuyện như vậy hóa ra là vì uống nhầm canh? Nói vậy hắn cũng không có khả năng thích một hoa hoa công tử! Ngày hôm qua nhất định là bởi vì chán ghét nên mới có thể đè tên kia ra nha!

Cách Đức thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nghĩ tới cái gì: “Triệu Lăng Vũ cần uống loại canh này sao?” Triệu Nguyên soái phương diện này mà cũng có vấn đề?

“Không cần. May mà chưa uống, không thì không biết tui sẽ biến thành cái dạng gì nữa.” Nhậm Sinh nghĩ đến tối qua, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Xem ra tối qua Nhậm Sinh bị ép buộc rồi, Cách Đức có chút cảm thông, nhưng rồi nhanh chóng phát hiện mình không hoàn toàn giống thế.

Nhậm Sinh tối qua không tình nguyện, hắn cũng vậy mà! Nghĩ vậy, Cách Đức liền trợn mắt nhìn Nhậm Sinh.

Nhậm Sinh thấy thế có chút ngượng ngùng, đành đưa ra hai lọ dược cho Cách Đức: “Đây là Uẩn dưỡng dược tề, giúp tiêu trừ mệt nhọc,

ngươi không nghỉ ngơi đủ thì dùng sẽ dễ chịu hơn.”

Đây chính là Uẩn dưỡng dược tề 10 triệu một lọ a… Cách Đức nhận xong vốn định giữ, nhưng nghĩ đến mình tối qua cũng ăn khổ, nên khao mình một chút, liền uống một lọ.

Không hổ là thuốc thần kỳ, uống xong quả nhiên dễ chịu không ít, chỉ là không biết có chuyện gì xảy ra, trong bụng đột nhiên nóng nóng.

Cách Đức không để ý tình trạng thân thể mình nữa, uống xong liền bắt tay vào công việc.

Không hiểu sao hôm nay dị năng của hắn dùng đặc biệt mau lẹ, ít lâu sau, lại mệt mỏi, bụng có chút ẩn ẩn đau.

Tên Phương Thành Quân kia làm xong hắn lại quên tắm rửa, giờ đương nhiên bị đau bụng rồi. Cách Đức cắn răng cầm một bình Uẩn dưỡng dược tề nữa uống, dễ chịu hơn một chút.

Hai ngày tiếp theo, Cách Đức vẫn dễ bị mệt, thậm chí nhiệt độ cơ thể còn tăng.

Hắn không biết bản thân bị làm sao nữa, tìm thấy thuốc kiểm tra thì không phát hiện ra bệnh gì, cuối cùng chỉ còn biết đổ lỗi tại tâm lý.

Hít sâu một hơi, Cách Đức lại tiếp tục công tác.

Tại một tinh cầu xa xôi khác, một đám người bộ dáng tương tự nhân loại, chỉ là màu mắt sáng hơn đang ngồi quanh chiếc bàn, mà trên đó là một lọ dược tề cùng một bản báo cáo.

“Kevin đưa dược

tề tới, viện nghiên cứu đã có kết quả, bên trong có loại vật chất thần kỳ, có thể chữa trị tế bào trên cơ thể.”

“Hiệu quả an thai cũng có, chúng ta tìm được hai đối tượng là vợ chồng, đều có dấu hiệu tự bài xích phôi thai, nhưng uống dược xong lại hết, đáng tiếc dược tề quá ít, nên không hoàn toàn chữa khỏi, chỉ e phải đem hài tử đi chăm sóc đặc biệt may ra mới sống sót được.”

“Hiện tại, chúng ta còn một lọ dược tề… Đối với nhân loại liên bang, các ngươi có ý tưởng gì không?”

“Không phải là một nền văn minh cấp thấp thôi sao? Bắt người tới là được.” Có người nói, nhìn có vẻ thờ ơ, nhưng ánh mắt dừng trên bình dược kia lại như lửa nóng.

“Bắt người tới? Nếu hắn không phối hợp thì làm gì được?”

“Ta thấy cơ thể Nhậm Sinh cũng có chút cổ quái, tốt nhất đem hắn ra nghiên cứu luôn.”

“Nghiên cứu? Chỉ e đợi các người nghiên cứu xong, đế quốc cũng đã diệt vong luôn rồi.”

“Ta cảm thấy hẳn là nên sử dụng chính sách dụ dỗ, chúng ta đều mạnh hơn nhân loại liên bang, thậm chí dị năng giả của họ cũng là gen của chúng ta, hoàn toàn có thể ép bọn họ đến nơi này với lý do học tập.”

“Kia liệu Triệu Lăng Vũ và Nhậm Sinh có đến không? Triệu Lăng Vũ mất dị năng bỗng nhiên khôi phục, Nhậm Sinh

một lần sinh đến 4 hài tử…”

“Bọn họ dù trên người có điểm cổ quái, có lẽ chủ yếu do có Uẩn dưỡng dược tề?”

Một đám người tranh luận hăng say, cuối cùng quyết định – không sử dụng vũ lực.

Ngay từ đầu khi nghe nói Triệu Lăng Vũ có điểm cổ quái, Nhậm Sinh còn có thể sinh hạ một lần 4 dị năng giả, bọn họ còn định bắt hai người kia đem đi nghiên cứu một chút, nhưng vì Uẩn dưỡng dược tề, bọn họ lại thôi.

Những người đó có thể nghiên cứu Uẩn dưỡng dược tề, bỏ mặc những thứ khác được sao? Dân cư đế quốc càng ngày càng ít, trước kia đem gen cho nhân loại là muốn xem nhân loại có phương pháp giải quyết hay không, hiện tại rốt cục có hy vọng, dĩ nhiên bọn họ không thể phá hỏng mọi thứ.

Hôn sự Dương Diệp đã trôi qua một tháng, chiến hạm quân đoàn số 1 đều đã thăng cấp xong.

Uống thêm một lọ Uẩn dưỡng dược tề, Cách Đức cuối cùng dễ chịu hơn một chút, sau đó phát hiện 20 lọ Uẩn dưỡng dược tề hình như cũng bị mình uống hết mất rồi…

Có chút khó chịu trong lòng nhưng vẫn uống? Mỗi lần uống lại nghĩ một lọ mua được bao nhiêu kim chúc, thực đau lòng, mà không uống thì cả người liền khó chịu…

Hít sâu một hơi, Cách Đức vừa cân nhắc xem có nên đi viện kiểm tra thêm lần nữa không, vừa cùng kiến trúc sư quân đoàn nghiên cứu xem làm thế nào tạo phòng hộ cho động cơ. Bỗng nhiên lại thấy Phương Thành Quân cùng Triệu Lăng Vũ đang đi về hướng này. Nhìn thấy hắn, Phương Thành Quân tươi cười.

Cái tên tùy tiện nơi nơi động dục kia! Cách Đức xoay người bước đi.

Nhưng Triệu Lăng Vũ lại gọi hắn lại: “Cách Đức bá bá, ta có việc tìm ngươi.”

“Làm gì?”

“Là về chuyện đan dược.”

Đan dược? Là nói Dựng tử đan? Hắn không phải ăn rồi sao? Cách Đức có chút khó hiểu, nhưng vẫn đi theo Triệu Lăng Vũ tới văn phòng.

Triệu Lăng Vũ lấy ra hai viên Dựng tử đan, nhưng không đưa ngay: “Cho các ngươi, nhưng nghe ta nói công dụng trước đã.”

“Không phải ăn sao?” Cách Đức khó hiểu hỏi.

“Quả thật để ăn, nhưng không phải cho các ngươi ăn, mà là cho bạn lữ các ngươi ăn, nếu thích nữ nhân thì cho các nàng uống, có thể mang thai.”

Cách Đức nháy mắt đen mặt, trước kia hăn cướp hai viên đan còn đắc ý, giờ xem ra… đúng là ngu ngốc, lại đi ăn thứ cho nữ nhân!

“Kỳ thật loại Dựng tử đan này không chỉ nữ nhân, mà cả nam nhân ăn cũng có thể mang thai được.” Triệu Lăng Vũ lại nói.

P

=================

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play