Người bên ngoài lưới phòng hộ thấy vậy, ai nấy đều ngạc nhiên.

Mấy đóa hoa tựa hồ có chất lỏng ăn mòn (như kiểu tạt axit đánh ghen), tính ăn mòn cực mạnh, nhưng cũng chỉ làm xói đất một góc mà thôi, trên cơ bản đám thực vật vây quanh Triệu Lăng Vũ chẳng hề hấn gì. Micaren đột nhiên ném cái này càng làm mọi người khó hiểu, lại càng không hiểu sao hắn lại thu lại làm gì…

Người ngoài ai cũng cho rằng đây là Micaren tự làm, bởi thế Micaren chấn kinh, sau đó nhanh chóng kéo lưới bảo hộ mình.

Dị năng hắn xói mòn thì thôi, còn bị người khác khống chế thực vật của chính mình!

Triệu Lăng Vũ đúng là vẫn không thể hấp thu năng lượng dị năng giả thực vật mà trở thành dị năng giả hệ thực vật được, vậy chuyện khi nãy là sao? Micaren cứng cả người, chỉ có thể cầu nguyện lưới phòng hộ cá nhân của mình còn dùng tốt, nhưng đột nhiên “ba” một tiếng, không hiểu sao liền bị phá nát…

“Oanh” một tiếng vang thật lớn, Micaren trừng lớn ánh mắt nhìn nơi mình đứng nổ tung thành từng mảnh nhỏ. Sau đó giống như phản ứng dây chuyền, thực vật vây quanh Triệu Lăng Vũ cũng nổ tung, lộ ra bên trong, Triệu Lăng Vũ không hề bị tổn hại một cọng lông, chỉ có quần áo hơi hở hang, “sẹc xi” một tí (dịch đúng nguyên

tác, tuy nhiên bằng ngôn từ văn thơ lai láng của mình, nó trở thành câu văn bất hủ như vầy).

Những thực vật bị nổ tung tan tác rơi rải rác, Triệu Lăng Vũ đứng ở giữa, ánh mắt lóe lên. Dị năng Micaren đúng là do hắn hấp thu, nhưng không dung hợp, mà ngưng tụ trước mặt thôi.

Hắn biết Micaren dưới tình thế cấp bách, thế nào cũng sử dụng thủ đoạn, bởi vậy liền hạ quyết tâm muốn dùng năng lượng Micaren để công kích chính hắn, lấy bỉ đạo trị bỉ nhân…

Kết quả, Micaren lại tự mình làm nổ tung, hắn cũng lấy năng lượng thu được nổ tung đám thực vật vây quanh…

Đây gọi là chuyện gì nhỉ?

Nhất thời, Triệu Lăng Vũ không biết phải nói đây là cảm giác gì nưa.

Bên ngoài nhìn trận đấu trong này mà mờ mịt theo. Micaren đang hùng hổ, thực lực mạnh kinh người, chớp mắt bị tạc chết?

Nếu là bị Triệu Lăng Vũ tạc chết thì không nói, nhưng đây là hắn tự mình ném mấy khối bom ngụy trang, sau đó lại tự sát luôn…

Hay lúc ném bom xong lương tâm trỗi dậy, cho nên đem bom thu về? (><) Hoặc là ném xong nghĩ là bom thối không nổ, cho nên thu lại muốn kiểm tra xem? (–|||) Không thể nào! Chỉ có nhân vật phản diện trong phim mà phải bất tử mới làm, Micaren sao lại hành động dại dột vậy được? (các bạn trẻ có lẽ đang nghĩ tới mèo Tom trong “Tom & Jerry” chăng?) Nhưng… Bom là Micaren ném, cũng là hắn tự dùng thực vật dưới chân thu hồi mà… (cái rễ bạn Nhậm Sinh dùng ấy mà) Kinh ngạc qua đi, những người có mặt lại nhìn Triệu Lăng Vũ. Micaren đã hưởng “trọn gói” thành phẩm của mình, chỗ hắn giờ chỉ còn là hố đen thui, bom này nhỏ thì nhỏ chớ uy lực không hề nhỏ, lan ra tận ngoài lưới phòng hộ, mà chung quanh Triệu Lăng Vũ cũng phải chịu sức ảnh hưởng không kém, thực vật đều nát thành tro… “Triệu Lăng Vũ, trận đấu này ngoài dị năng ra, không được phép sử dụng vũ khí, ngươi lại dám giấu bom?” Đột nhiên có người lớn tiếng nói, trực tiếp đem tội danh đổ hết lên đầu Triệu Lăng Vũ. Vừa rồi tất cả mọi người đều nhìn thấy là Micaren dùng bom, nhưng hắn đã chết, không còn ai để truy cứu nữa… “Ta không hề dùng bom.” Triệu Lăng Vũ đáp, túi càn khôn trên người hắn cũng có trang bị vài thứ, nhưng vừa rồi thật sự không dùng một món nào. “Chẳng lẽ ngươi còn có dị năng đặc biệt tạo nổ mạnh?” Người kia tiếp tục chất vấn. Đúng lúc này, Raymond đứng dậy khỏi chỗ ngồi tới gần lưới phòng hộ, vươn tay đẩy nhẹ lưới phòng hộ lung lay sắp đổ một cái… Phòng hộ liền tiêu tán. “Tan nhà nát cửa rồi…” Kinns ngồi bên cạnh Raymond cười, sau đó cảm nhận được năng lượng từ trong lưới phòng hộ tản ra, vẻ mặt trở nên quái dị: “Làm sao có thể…” Không còn phòng hộ, bọn họ cũng cảm giác được năng lượng bên người Triệu Lăng Vũ biến mất, không phải bom, mà là dị năng… Dĩ nhiên là của Micaren rồi. Mới vài phút trước còn có người nọ cho rằng Triệu Lăng Vũ dùng bom, giờ đều im bặt. “Micaren dùng dị năng để vào trong thực vật năng lượng lớn để giết Triệu Lăng Vũ? Nguyên nhân rốt cuộc là gì…” Vì cái gì hắn đã liều cả mạng sống, mà Triệu Lăng Vũ lại không một chút thương tổn như vậy? “Ngươi có phải dùng thủ đoạn xấu xa gì không?” Lại có người nhìn Triệu Lăng Vũ. “Vừa rồi có chuyện gì xảy ra, mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, về phần thủ đoạn xấu xa… Vị này trước đó công kích ta có dùng nhiều độc vật, nói không chừng bị phản tác dụng hại thân.” Triệu Lăng Vũ mặt không đổi sắc giải thích. Cho nên, Micaren thực sự là tự mình hại mình? Người ở đây đều đã phẳng hết cả não rồi, chỉ biết Triệu Lăng Vũ cũng không dễ chọc, dù Micaren không phải do hắn giết, nhưng chịu công kích thế mà không mất cọng lông, đủ cho thấy hắn kinh người cỡ nào. “Cho người máy dọn dẹp một chút, chuẩn bị bắt đầu hôn lễ luôn.” Raymond nói, bất mãn nhìn hoa viên đen thui cùng các loại thực vật héo rũ. (nói thật là có người dọn cỏ anh nên vui mới phải, đằng nào lúc trước cũng như rừng rậm Amazon) “Raymond Nguyên soái, lúc dọn dẹp cần chú ý, thực vật đều có độc cả.” Triệu Lăng Vũ nhắc nhở, dị năng của Micaren không biết là biến dị thành giống gì, giống như song hệ dị năng, cuối cùng biến đổi cả thực vật… “Đa tạ.” Raymond gật đầu, Khải Tư cũng đã quen thuộc mà tìm một cái mũ giáp và đôi găng tay chuyên dụng đeo lên, sau đó bắt đầu thu thập tư liệu. Con người này đúng thật là cuồng nghiên cứu, Crow ngao ngán nghĩ. Micaren cứ vậy mà chết đi, chết bất đắc kỳ tử, mà không ai còn nhắc tới cái chết của hắn nữa, hôn lễ chính thức bắt đầu. (đối với nhân vật phụ mà nói, 2 phân cảnh là quá ưu ái cho Micaren rồi, ý kiến lên phường) Khúc quân hành vang lên, ánh mắt Triệu Lăng Vũ lại lạc ở đám cỏ chung quanh, ánh mắt chậm rãi quét qua các loại thực vật, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì. Vừa rồi hắn cảm giác có chút linh lực dao động, quan trọng hơn là, hắn thấy như có Nhậm Sinh ở bên. Cảm giác mơ hồ, nhưng hắn vẫn nghĩ là thật sự. Trên nền đất, Nhậm Sinh ôm một cái cây tiệt rễ, hung hăng hấp thu chất dinh dưỡng xung quanh. Vừa rồi cậu đã bị một phen hoảng sợ, may mà không bị thương! Lúc này hôn lễ đang cử hành ở nửa còn lại của hoa viên (–|||)… Cậu có nên đi xem không nhỉ? Tìm được khí tức Triệu Lăng Vũ rồi, Nhậm Sinh trộm tìm hiểu hai phiến lá nọ, biến nhỏ thêm chỉ còn bằng móng tay út. Triệu Lăng Vũ cúi đầu nhìn thực vật dưới chân, khóe miệng co rút, vị trí hoạt động khiến hắn đưa chân đùa nghịch dễ dàng hơn. Nhậm Sinh ngẩng đầu “nhìn” liếc mắt một cái, bĩu môi: “Lưu manh!” Oán thầm vài câu xong, Nhậm Sinh lại an phận. Triệu Lăng Vũ thật thông minh, hiện tại che trước mặt cậu, tuyệt đối là phát hiện ra cậu rồi… Tuy không biết mình làm sai việc gì, nhưng theo bản năng cậu cũng cảm thấy mình phải cẩn thận hơn một chút. Quấn lấy rễ cây lúc nãy giúp mình giết Micaren xong, Nhậm Sinh cẩn thận vươn một cái tua, sau đó khoét giầy Triệu Lăng Vũ, bắt đầu quấn lấy uốn éo. Lúc trước cậu có đọc sách thấy có viết, mọi động tác dù là nhỏ nhất cũng có thể giúp gia tăng sự thân mật giữa hai vợ chồng! Triệu Lăng Vũ nhúc nhích, khóe miệng nhịn không được co rút, tốn không ít công sức mới tập trung vào hôn lễ được. Hôn lễ Nhược Á và liên bang cũng tương tự nhau, không khác là mấy. Hôn lễ truyền thống của Nhược Á có một bộ nghi thức lộn xộn, tổng cộng 3 ngày (ta nói, dài bằng đám tang thì phải, thêm câu “7749 ngày sau sinh quý tử chắc ta chết), ngày đầu tiên thay quần áo mới tuyên thệ, ngày hôm sau và ngày thứ 3 thì làm nghi thức ở từng nhà hai bên… Nhưng mà nghi thức như vậy, dân số Nhược Á ngày càng ít, người ta cũng chẳng thiết dùng tới nữa. Bây giờ đa số người trẻ đều làm thủ tục ngắn gọn, sau đó mở tiệc chiêu đãi bạn bè người thân, tuyên thệ, chuyện sau đó thì giống hệt nhân loại liên bang (bạn hỏi là chuyện gì á, dĩ nhiên là vận động trước khi ngủ rồi). Raymond và Kinns đăng kí kết hôn tự động, nhập dữ liệu, thiết lập ràng buộc. Cổ tay người Nhược Á ai cũng có máy đa năng, dữ liệu thông tin mở ra, chia làm 3 cấp: sơ cấp, trung cấp và cao cấp. Đại bộ phận là bạn tốt tương đương sơ cấp, người nhà và tình nhân là trung cấp, còn hôn lễ diễn ra rồi, quan hệ với người yêu sẽ trở thành cao cấp. Về phần dữ liệu có mở ra hoàn toàn hay không, người nguyện ý làm như vậy ít người lại càng thiếu. Hai người đăng ký hoàn tất, nhiều người muốn xem bọn họ mở ra cấp bậc gì, làm người ta kinh ngạc là, hai người này lại bỏ qua bước này, thậm chí xong thủ tục, Raymond liền xoay người muốn đi, Kinns cũng không ngăn cản. Không phải tình cảm lắm sao? Phản ứng của Raymond là thế nào vậy? Cho nên nói Nguyên soái kết hôn hoàn toàn là vì hài tử? Nghi thức quá mức ngắn gọn khiến mọi người lại được phen choáng váng, giống y như cái lúc Micaren mới chết vậy (ý mấy người là đám cưới như đám ma sao?). “Raymond, ngươi định cứ thế bỏ đi sao?” Trung tướng Jones tư thế oai hùng hiên ngang đột nhiên nói. “Còn có chuyện gì nữa?” Raymond đứng lại. “Ngươi nếu cùng người ta kết hôn, nên tin tưởng tuyệt đối bạn đời của mình, tỷ như mở ra quyền hạn cá nhân.” Nàng tuy thích Raymond, nhưng hắn không thích nàng, nàng cũng chẳng có cảm xúc gì trái ngược, thậm chí giờ còn thay Kinns mà bất bình. “Đã mở rồi.” Raymond nói “Hoàn toàn mở ra.” Jones đầu tiên là tròn mắt kinh ngạc, sau đó lập tức hưởng ứng: “Quả nhiên không uổng công ta coi trọng ngươi! Về sau ta cũng phải tìm cho mình một người vì ta mà trao quyền hạn tuyệt đối!” Trung tướng đại nhân, người nguyện ý trao quyền hạn tuyệt đối dễ kiếm vậy sao? Rất nhiều người yên lặng thắp nến cầu nguyện cho Jones ngây thơ, đồng thời ánh nhìn sang Kinns đã hoàn toàn thay đổi. Trước không thèm để Kinns vào mắt, thậm chí thấy hắn không xứng đáng với Nguyên soái, nhưng thấy được sự tín nhiệm của Nguyên soái đối với hắn xong, sẽ không thể khinh thường người này được nữa. Crow phi thường hâm mộ: ” Khải Tư, ngươi xem, bọn họ còn chưa kết hôn đã trao quyền hạn tuyệt đối.” “Ờ.” Khải Tư liếc mắt nhìn Crow một cái, điểm điểm vài nút trên máy đeo tay. “Khải Tư hướng ngươi hoàn toàn mở ra quyền hạn cá nhân, đồng ý hay không?” “Khải Tư mời ngươi mở ra quyền hạn cá nhân cho hắn, đồng ý hay không?” Crow bị kinh sợ. Hắn chẳng qua là cảm thấy Khải Tư và mình thỉnh thoảng có chút không giống như đang yêu, cho nên ồn ào một tí thôi, không ngờ lại nháo thành ra thế này. Vội vàng đồng ý hai cái, Crow đang muốn cùng Khải Tư tâm sự tình cảm mãnh liệt mênh mông trong thế giới nội tâm của mình, Khải Tư lại không do dự đi đến khu ăn cơm. Một bụng ý tưởng không biết bày tỏ cùng ai, Crow cực kỳ buồn bực, chỉ có thể nhìn Triệu Lăng Vũ định ưỡn ẹo một tẹo: “Khải Tư vì ta mà trao ta quyền hạn tuyệt đối kìa, ta khẳng định hắn đã sớm thầm mến ta, cho nên mới nguyện ý đem mọi bí mật triệt để bại lộ trước mặt ta, thậm chí cho ta quyền chi phối tài sản, người thương như vậy, ngươi hẳn là hâm mộ muốn chết đi?” “Nhậm Sinh toàn bộ đều là của ta, đã sớm trao quyền hạn tuyệt đối cho ta rồi.” Triệu Lăng Vũ đáp, hắn lúc trước còn lo lắng Nhậm Sinh đến Nhược Á sẽ gặp phiền toái, hai người kia đã ràng buộc tối thượng rồi, này còn giảng giải cái gì là trao quyền tuyệt đối. Nhậm Sinh chẳng quan tâm ai nghĩ gì làm gì, hắn cũng biết, ở liên bang Nhậm Sinh lúc nào cũng mang theo thiết bị theo dõi… Khoan đã… Triệu Lăng Vũ nhìn xuống chân mình, hơi có chút đắc ý. Bản thân đắc ý chính là để người khác để ý thấy: “Khải Tư ngoài nghiên cứu cũng chỉ có nghiên cứu, kết quả thực nghiệm cũng lưu trong máy liên lạc, hoàn toàn không sợ bị rò rỉ ra ngoài, ngươi thì khác, rõ ràng mấy ngày trước còn có hồng nhan tri kỉ đến tìm, ngươi không sợ hắn phát hiện cái gì sao?” Crow mặt biến sắc, lập tức chạy tới chỗ Khải Tư, Triệu Lăng Vũ lại cúi đầu nhìn “cỏ nhỏ” dưới chân. Cỏ nhỏ bị Triệu Lăng Vũ nhìn chằm chằm đang đón gió phấp phới, thoạt nhìn chẳng khác gì đám cỏ xung quanh. “Ngươi mạnh thật, ngoài dự đoán.” Chapman đến phủ Nguyên soái để tìm Triệu Lăng Vũ nói chuyện giờ đã thỏa nguyện. Ánh mắt sắc bén đánh giá, khi thấy Micaren và Triệu Lăng Vũ giao đấu, chỉ biết Triệu Lăng Vũ so với bọn họ cũng đã nguy hiểm. “Đa tạ khích lệ.” “Ta chỉ nói thật mà thôi. Mặt khác, còn có việc muốn chúc mừng ngươi, Nhược Á đã quyết định thiết lập quan hệ ngoại giao với nhân loại liên bang, ta đề nghị để hai bên giao lưu hỗ trợ hai bên cùng phát triển.” Chapman mặt tươi cười, nhưng lại khiến Triệu Lăng Vũ trong lòng cả kinh. Với tình hình hiện tại, hỗ trợ là tất nhiên, nhưng nơi này chân tay cũng đụng chạm nhiều thứ… Chapman đi ra ngoài, mới bước được nửa đường, hắn đột nhiên kéo bạn gái xinh đẹp, rất khí thế rời di. Chapman nhìn thê tử, sắc mặt hơi khó coi: “Ngươi xảy ra chuyện gì?” “Ta làm sao biết? Tiệc cưới chết tiệt này làm lộ thiên, còn lo bị cỏ bám…” Adela bất mãn nhắc. Chapman hận không thể ném văng người vợ ngu dốt làm hắn mất mặt mũi bao lần này, dĩ nhiên chỉ là trong tâm tưởng, cuối cùng lạnh mặt cùng vợ lên phi hành khí… Triệu Lăng Vũ lại cúi đầu, lúc này cọng cỏ kia không còn nữa, hắn dừng một chút, đi tới vị trí bên cạnh. datarvO =================

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play