Dịch giả: KenSeki

Khoảng thời gian cỡ nửa nén hương trước...

Thôi Bác Văn cảm thấy rất buồn bực, vốn ban đầu hắn đã nhìn thấy họa thủy sẽ đến từ hướng đông, nên cô ý lừa Đinh Xuân Thu để đi hướng khác, đang lúc vui vẻ xem náo nhiệt, ai mà ngờ được Mộc Uyển Thanh ở đâu lại chui ra, sớm biết như thế, hắn cam đoan là sẽ chuồn chuồn cách đây một canh giờ trước, chứ còn ở chỗ này làm gì cho đón sóng gió..

Thấy Mộc Uyển Thanh đã đánh đến trước mặt, không thể không đánh trả, mà đánh lại thì hắn lại sợ làm Mộc Uyển Thanh bị thương, đến lúc đó làm giai nhân tức giận, thì lỗi của hắn càng lớn.

Mộc Uyển Thanh thì lại không có áp lực gì cả, dù sao hiện tại nàng đang muốn phát tiết hết những buồn bực trong lòng, còn việc có bị Thôi Bác Văn làm bị thương hay không thì nàng chẳng thèm quan tâm.

Thôi Bác Văn vô cùng buồn bực nói: “Mộc cô nương, đừng tới nha! Ngươi không phải đối thủ của ta.”

Đà tấn công của Mộc Uyển Thanh hơi chậm lại một chút, nhưng vẫn tiếp tục hướng về phía Thôi Bác Văn, khóe mắt hơi đỏ, giọng nức nở nói: “Họ Thôi kia, cả ngày ngươi chỉ biết gọi ta là Mộc cô nương này, Mộc cô nương nọ, ngươi không biết tên của ta hay sao, ta biết võ công của ngươi siêu việt, thế thì ngươi giết ta đi!”

Vừa dứt lời, Mộc Uyển Thanh cũng thôi không đánh tới nữa, mà lao cả người về phía Thôi Bác Văn, chính là có ý, ‘người đánh ta đi, có giỏi ngươi giết ta đi.’

Thôi Bác Văn luống cuống, sao mà hắn không hiểu ý đồ của Mộc Uyển Thanh cơ chứ, hắn rất rõ ràng là đằng khác, suốt đoạn đường vừa rồi là Mộc Uyển Thanh đuổi theo hắn, nhìn thấy dáng vẻ muốn quyên sinh này, thì cũng đủ hiểu vị trí của hắn trong lòng nàng như thế nào.

Thôi Bác Văn thở dài trong lòng một cái, vừa định dang tay ôm Mộc Uyển Thanh vào lòng.

Thì đột nhiên trước mắt có một bóng người màu tím xuất hiện rồi đụng phải Mộc Uyển Thanh.

Toàn thân Mộc Uyển Thanh run run, ‘tên phụ bạc này… thế mà còn muốn ôm ta’, tuy nghĩ thế nhưng vẫn giãy giụa nói: “"Thả ta ra, ngươi là dê xồm, đồ vô sỉ..."

Thế nhưng sau giây lát, nàng liền phát hiện ra có điểm không đúng, người này rõ ràng không phải Thôi Bác Văn, ngẩng đầu nhìn thì lại là một thiếu nữ khoảng mười sáu tuổi đang ôm mình.

Ở phía sau thiếu nữ, Thôi Bác Văn đứng ngây người nhìn…

“Ngươi là ai?”

Khuôn mặt Mộc Uyển Thanh hơi hồng lên, nàng không ngờ lại đụng phải lồng ngực của một người con gái.

“Còn ngươi là ai! Vì sao lại quấy rầy Thôi ca ca của ta!”

Nói xong còn quay đầu lại, hai mắt đẫm lệ, giọng đầy ủy khuất nói: "Thôi ca ca! ~ ca ca không thích người ta sao ~ nàng ta là ai ~ ô ô "

Người này chính là A Tử, Thôi Bác Văn cảm thấy trong đầu có một vạn câu “F**k Your Mother” đang ào ào muốn lao ra…

‘Con bà ngươi, ta thích ngươi lúc nào!?’

Nếu ngươi cứ sinh sự như thế này, ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được vết nhơ này, Thôi Bác Văn cảm thấy thế giới này cũng có quả báo… vừa rồi hắn cũng lừa Đinh Xuân Thu y hệt như vậy, quả thực không khác là bao, hơn nữa, trường hợp này còn nhìn như là bỏ vợ theo bồ nhí, cả người Thôi Văn Bác bỗng thấy không được khỏe chút nào.

Mộc Uyển Thanh cũng sửng sốt, cố gắng đè nén lửa giận ngùn ngụt trong lòng, tên Thôi Bác Văn này, thảo nào không muốn lấy nàng, thảo nào không nhớ nàng là ai, thì ra là đã có niềm vui mới rồi?

Lập tức sắc mặt trở nên lạnh giá, nói: “Thôi Bác Văn, ngươi đúng là loại đàn ông bạc nghĩa phụ tình, ta giết ngươi.”

A Tử quay người lại che chắn trước người Thôi Bác Văn, giống y một con gà mái bảo vệ đàn con, vẻ mặt hung hang, nhìn Mộc Uyển Thanh, nói: “Không cho phép ngươi nói Thôi ca ca như thế, nếu không ta sẽ không để yên cho ngươi …”

Tiêu rồi! Thôi Bác Văn cảm thấy tia hi vọng mong manh cuối cùng cũng hoàn toàn tan biến trong không khí cùng với lời nói của A Tử.

“Ngươi… Tốt! Tốt! Tốt! Các ngươi đã có tình cảm mặn nồng như thế, vậy thì cùng chết đi!”

Dứt lời! Mộc Uyển Thanh vung song chưởng lên, hướng phía đầu A Tử đánh tới…

Thôi Bác Văn kinh hãi kêu lên, công phu mèo cào của A Tử làm sao có thể đỡ được người biết Lăng Ba Vi Bộ như Mộc Uyển Thanh, mà nhìn vẻ tức giận của Mộc Uyển Thanh thì chắc chắn nàng sẽ không nương tay đâu.

Lập tức nhảy lên một cái, chắn trước mặt A Tử, mang theo nàng trốn ra ngoài hơn mười trượng.

Sau đó quay đầu lại, vẻ mặt lúng túng, nói với Mộc Uyển Thanh đang bừng bừng lửa giận: “Uyển Nhi! Nghe ta giải thích đã… không phải như ngươi nghĩ đâu, ta với A Tử thực sự không có gì đâu…”

“A Tử… đã gọi A Tử thân mật như vậy, còn nói là không có gì, ngươi là đồ dê xồm, ta sẽ không để những lời nói của ngươi lừa bịp đâu, chịu chết đi.”

Mộc Uyển Thanh thấy vô cùng tủi thân, ‘Tên đàn ông phụ bạc này, lúc này mới gọi mình là Uyển Nhi, nhưng mà còn gọi con bé kia là A Tử, còn thân mật hơn một chút, lại còn sợ nó bị thương nữa’, Mộc Uyển Thanh càng nghĩ càng giận.

Đã thế còn giải thích cái gì mà hai người không có quan hệ, Mộc Uyển Thanh mà bị lừa mới là lạ.

“Không cho ngươi đánh Thôi ca ca của ta.”

A Tử lại xông tới, chắn trước người Thôi Bác Văn.

“Ta xin ngươi đó, tiểu tổ tông, ngươi bớt phiền phức một chút được không?”

Thôi Bác Văn thấy hành động của A Tử không khác gì đổ thêm dầu vào lửa, vốn chỉ cần hai ba câu là giải thích rõ ràng được, thì lại A Tử nhảy vào làm loạn, càng tô càng đen.”

“A…” A Tử ủ rũ cúi đầu, nhìn rất ủy khuất lùi lại một bên.

Động tác nhanh gọn vô cùng…

Đến ngay cả Thôi Bác Văn cũng bất ngờ, sao lại lui nhanh như thế, nhưng dù A Tử đã lui lại, nhưng hắn vẫn cảm giác như bị lừa!!!

Hơn nữa sát khí từ phia đối diện càng thêm nồng đậm…

Thật ra, thời gian vừa rồi A Tử đã có cảm giác thích Thôi Bác Văn rồi, ngay cả Đinh Xuân Thu mà còn bị Thôi Bác Văn chơi đùa thê thảm như thế, tất nhiên nàng sẽ có cảm tình với Thôi Bác Văn, chỉ có điều tình cảm này cũng chỉ là chút thiện cảm mà thôi.

Nhưng chưa bao giờ lộ ra, chỉ có điều là thi thoảng khẽ đi sát Thôi Bác Văn mà thôi, nhưng bây giờ lại đột nhiên xuất hiện Mộc Uyển Thanh, là cho nàng có cảm giác như bị giành mất đồ vật yêu thích, là sao mà nàng không đứng ngồi không yên cho được.

Chớp mắt một cái, chợt lóe lên một ý, vừa rồi là do nàng cố ý đùa giỡn thôi…

Mặc dù nàng chỉ là làm bộ như hồ đồ bát nháo, nhưng Mộc Uyển Thanh lại không nghĩ như vậy, Mộc Uyển Thanh quả thực đã hiểu lầm, trong suy nghĩ của nàng thì Thôi Bác Văn chỉ là mồm năm miệng mười hết lần này đến lần khác không muốn lấy nàng, mà nhiệm vụ sư môn không thể không làm, do đó nàng muốn xử lý dứt điểm việc này.

Thôi Bác Văn thầy thật đau đầu, việc này đã rối đến như thế rồi, hắn không biết làm sao để dọn dẹp tàn cuộc cho tốt…

‘Việc giải thích thì có lẽ đã không có tác dụng rồi, hay là bỏ trốn…’

‘Không thể, ta trốn không nổi …’

Nghĩ thế, sắc mặt hắn nghiêm lại, nói với Mộc Uyển Thanh: “Ta không cần biết trong lòng ngươi nghĩ gì. Việc này hoàn toàn là hiểu lầm, ta cũng chỉ mới quen A Tử thôi, do đó ngươi hoàn toàn là hiểu làm thôi, có điều ta giải thích cũng chẳng có tác dụng gì, ta cho người một chút thời gian bình tĩnh lại đi.”

Nói xong, chân hắn như bôi mỡ, định lập tức thi kế “tẩu vi thượng sách..”

“Thôi Bác Văn, ngươi dám chạy, ta lập tức tự sát ngay…”

Mộc Uyển Thanh cũng phát hiện ra là Thôi Bác Văn đang muốn chuồn, lập tức không nhiều lời, lấy ra ám tiễn tự dí vào người, tỏ ý ‘ngươi mà đi, ta chết ngay cho ngươi xem’

‘Ngươi định làm gì…’ Lúc này Thôi Bác Văn thực sự là bất đắc dĩ, nhưng đúng vào lúc này, âm thanh của Tiểu Y lại vang lên trong đầu.

“Chủ nhân! Ta có việc muốn tìm ngươi.”

Thôi Bác Văn nhíu mày, nghĩ thầm: “Gấp lắm không? Ta đang bận không thể qua được, nếu không vội thì cứ đợi một chút!”

Thôi Bác Văn đang trầm tư suy nghĩ xem nên dọn dẹp cái cục diện rối rắm này như thế nào…

“Có việc rất gấp, có khả năng ảnh hưởng đến rất nhiều mặt!”

Thôi Bác Văn sửng sốt! Rốt cuộc là có chuyện gì mà khiến Tiểu Y gấp gáp như vậy, ngay cả giọng nói cũng thay đổi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play