“Ân ~” Ta khó nhịn vặn vẹo thân mình, ý đồ càng gần sát nhiều hơn thân thể đang ôm lấy ta, làm cho ta thoải mái.

Ta ở nam phong quán nhiều năm, các loại xuân dược cũng nếm qua không ít. Nhất là thân là cửu vọng nô, vì để chống chọi với loại hình cụ này, quán chủ đã cho chúng ta nếm thử một số dược, lâu dần dược tính cũng liền yếu đi không ít, như vậy xuân dược làm cho ta mất thần trí cơ hồ đã không có.

Ta nắm chặt nắm tay, trong lòng bàn tay truyền đến đau đớn làm cho ta khôi phục một ít thần trí, là miếng bùa kia!

“Rất khó chịu sao? Nhẫn nại một chút, chúng ta lập tức trở về.” Cảm giác thân thể được ôm chặt, ta hơi hơi mở to mắt.

“Ta, ta chỉ là muốn giúp Vũ Sinh……” Ta giải thích, ta không muốn gã cho rằng là ta cố ý làm bẩn Vũ Sinh,“Không phải, cố ý, dơ hắn.”

“Hư, đừng nói!” Gã vẫn là đang trách ta sao? Cho dù ta là hảo ý, gã cũng không chịu tha thứ ta sao?

“Ta, không phải, cố ý ……” Dòng lệ nong nóng trào ra hốc mắt.

“Ta biết, ta biết, đừng khóc……” Nhẹ giọng khuyên giải an ủi không làm nước mắt ta ngưng rơi, Trác Anh chỉ có thể mặc ta khóc cho đến khi trở về.“Ngoan, đừng khóc, uống nước……”

Cổ họng chua sót làm cho ta nghĩ đến trọc vật của tên hoà thượng kia còn trong miệng ta,“Phốc ~” Ta hộc ra nước trong miệng.

“Ta hảo bẩn, hảo bẩn……” Ta không ngừng dùng nước trà súc miệng, Trác Anh ở bên cạnh có chút không biết làm sao, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ lưng của ta.

“Nước! Ta muốn rửa, muốn tẩy……” Ta buông ấm trà muốn đi tìm nước.

“Ngươi muốn đi đâu? Ngươi chờ ở trong này, ta đi tìm nước cho ngươi.” Nghe được “nước” ta không ngừng gật đầu.

Mất đi nơi thoải mái để dựa vào, nhiệt độ trong thân thể đem ta hoà tan. Ta càng dùng sức nắm chặt tay, làm cho các góc của bùa bình an càng đâm sâu vào trong lòng bàn tay, nhờ đau đớn bảo trì thanh tỉnh.

“…… Còn có thể rửa sao? Không bằng ném để quên đi, miễn cho làm người khác cũng bẩn theo……” Là thanh âm một tiểu nha đầu ngoài phòng.

Là đang nói ta sao? Đúng vậy, thân thể tràn đầy ô bẩn này sao có thể rửa sạch sẽ! Đã đánh mất? Đúng vậy! Sẽ không còn ai bị ta làm ô nhiễm nữa, ta đã làm dơ Vũ Sinh, thế là quá đủ rồi!

Không muốn rơi vào kết cục bị người đuổi đi, ta nghiêng ngả lảo đảo đứng dậy đi ra phía ngoài. Thần trí đã không rõ ta mơ mơ màng màng thế nhưng đi đến chuồng ngựa.

Không còn chịu được tình dục dâng tràn trong thân thể, ta trốn vào góc chuồng.

Thân thể kêu gào cần được an ủi, “Không thể.” Ta cắn cánh tay chính mình, ta không thể làm loại chuyện hạ lưu này nữa! Cố gắng đem thân thể rụt lại thật nhỏ, ta đem mặt chôn vào giữa hai chân.

“Nhịn xuống! Nơi này chỉ có súc sinh, chẳng lẽ ngươi muốn cùng chúng nó làm bạn sao? Ngươi còn ngại chính mình không đủ bẩn sao? Không thể, không thể……” Ta một lần lại một lần răn dạy chính mình. Nhưng dục vọng trong thân thể không phải dựa vào mấy câu nói này là có thể bình ổn, cho nên khi tên mã phu tiến vào chuồng, ta chồm tới…….

Tiềng ồn ào trong chuồng đưa mọi người chạy tới, ta đã bất chấp cảm giác hổ thẹn, ta chỉ muốn được thoả mãn! Đột nhiên một cánh tay xuyên qua thắt lưng ta, đem ta tách khỏi tên mã phu kia, sau đó ta bị người khiêng lên vai.

Sau một trận thiên toàn địa chuyển, ta bị đặt xuống giường.“Ngươi muốn có thể tìm ta, vì sao lại đi câu dẫn người khác?”

Là ai? Ta vặn vẹo tay chân bị ngăn chặn, muốn ôm người có thể thỏa mãn ta,“Buông, ân ~, buông……”

“Không buông, ngươi là của ta, muốn chỉ có thể tìm ta!”

“Ôm ta! Cầu ngươi, ta thật là khó chịu……” Ta khóc cầu xin. Ta không biết người này sao lại dài dòng như vậy, ta muốn chính là được lấp đầy mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play