Ta nguỵ trang kiên cường, ta bắt buộc chính mình cao ngạo, bởi vì ta muốn ở lại chỗ này. Ta nói với chính mình không thể yếu đuối, không thể suy sụp, nhưng mà ta thất bại.
Đó là sau khi Hoắc đại lão gia tìm về chủ mẫu trốn đi. Người làm thế thân như ta không có tác dụng, một ánh mắt của Hoắc đại lão gia thôi ta sẽ bị đuổi về nam phong quán.
Không, ta không muốn trở lại nơi địa ngục trần gian kia! Tuyệt đối không!
Vì thế, tử lộ thành con đường duy nhất ta có thể đi. Sau khi Trác tổng quản bị người kêu đi, vào thời điểm mọi người chưa chuẩn bị, ta liền lao về phía núi giả trong hoa viên.
Máu nhiễm đỏ mắt ta, ta cảm giác chính mình biến lạnh một chút. Sau khi chết có thể nhìn thấy Cận sao? Đây là chuyện duy nhất làm ta cảm thấy hạnh phúc.
Khi ta lần nữa mở mắt ra, ta biết, ta không có tư cách nhận được hạnh phúc, một chút ít thôi cũng không khả năng.
Quả thật là số mệnh rất tiện, ngay cả diêm vương cũng không muốn tiếp, cho nên chết cũng không thành. Ta tự giễu mỉm cười.
“Ngươi còn sống, là vì có nhân sâm ngàn năm giữ mạng, cùng danh y kinh thành hội chẩn. Ngươi không được nghĩ loạn thất bát tao.” Một thanh âm lạnh như băng từ bên giường truyền đến.
Là gã? Là Trác tổng quản, người chăm sóc ta chu đáo lại chưa bao giờ cho ta một tia hoà nhã! Sao gã lại cứu ta?
Nam nhân này giống như hiểu biết mỗi một ý tưởng của ta, không cần ta mở miệng hỏi, gã đã có thể giải thích nghi hoặc của ta.“Người muốn cứu ngươi là Vũ Sinh, không phải ta.” Trác tổng quản vừa nói vừa mềm nhẹ nâng ta dậy, uy ta uống nước.
Động tác nuốt vào này đều làm ta cảm thấy cố hết sức, sống không lâu đi? Như vậy —
“Ta chết, liền ném tới bãi tha ma……”
Người giống như ta chắc không có người nào nguyện ý lo lắng? Ta nói như vậy là đúng với kỳ vọng của bọn họ đi? Ta mỉm cười nhắm mắt.
Trước khi mất đi ý thức ta đột nhiên nghĩ đến, nếu bọn họ thật sự không thèm để ý đến sống chết của ta, thì vì sao lại muốn cứu ta? Vũ Sinh? Là nam chủ mẫu kia? Ta sẽ nhớ rõ ……
Trong mộng, Cận ôn nhu vuốt ve tóc của ta, thấp giọng nói chuyện với ta, hảo hạnh phúc a. Nếu mở mắt sẽ phải tiếp đãi khách nhân tàn bạo, chịu đựng người khác khinh bỉ, như vậy khiến cho ta vẫn ngủ đi.
Nhưng mà bên tai luôn luôn có một thanh âm ôn nhu bảo ta tỉnh lại. Liền ngay cả Cận cũng bị ảnh hưởng, bảo ta không cần trốn tránh nữa, mau mau tỉnh lại. Thật phiền a! Không được quấy rầy ta cùng Cận!
Khi thanh âm như cuồng phong gào rít giận dữ vang lên trong đầu ta, ta tìm mọi cách không muốn mở mắt ra. Cái người mảnh khảnh kia cúi đầu nói hắn muốn đem hạnh phúc cho ta.
“Vì…… Khụ khụ……” Yết hầu tựa như bị xé rách, từng thanh âm đều làm cho ta đau đớn không chịu nổi.
Người bên giường cuống quít uy ta uống nước, chờ sau khi yết hầu không còn đau đớn như lúc nãy –“Vì sao muốn đem hạnh phúc cho ta?”
“Bởi vì một người không vui, so với hai người không vui sẽ tốt hơn.”
Tên tự cho là đúng,“Ta với ngươi rất quen thuộc sao? Sao ngươi lại muốn đem hạnh phúc của ngươi cho ta? Khụ khụ!”
Một tên ngu ngốc đang ở trong phúc mà không biết phúc thế nhưng muốn đem hạnh phúc của hắn cho ta? Uỷ khuất nhiều năm qua như nước tràn ra, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì hắn có thể nhận được mỗi người sủng ái, mà ta cũng chỉ có thể bị người khác khinh thường, bị người xa lánh? Bỏ ra bàn tay đang giúp ta thuận khí,“Khụ khụ, tên thiên chân kia, ngươi thật sự được bảo hộ quá tốt! Khụ khụ……” Hắn đại khái còn không biết thế gian còn có người xấu đi.
Đột nhiên người nọ chuyển hướng chạy ra ngoài. Đúng rồi, đi thôi, người như ta không đáng bất luận kẻ nào trong các ngươi đối tốt với ta! Nghĩ như vậy nước mắt ta lại chảy xuống.
Ta hảo nhớ Cận, hảo nhớ có người có thể ôm ta, nói với ta:“Không có việc gì, hết thảy cực khổ đều trôi qua……”
Cận, Cận, ta đau quá, so với mang roi đánh ở trên người càng đau, vì sao lúc trước không mang theo ta đi? Cận, Cận…… Ta đem thân mình thu thành một đoàn để chống lại đau đớn kia, nhưng nỗi đau tựa như sinh ra từ trong xương cốt, làm như thế nào cũng không thể xua tan……
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT