Nhìn theo thân ảnh hai người biến mất ở trong bóng đêm, Cửu đỡ lấy thân thể lung lay sắp đổ của Vũ Sinh,“Làm gì phải giả vờ mạnh mẽ? Ngươi chỉ thích hợp được người khác bảo hộ thôi.”
Sau chuyện xảy ra ở Quan Âm miếu, Vũ Sinh biết hắn là nhược điểm của Hoắc Ngạn, một nhược điểm có thể trí mạng, nhưng mà,“Ta cũng có người phải bảo vệ.”
Cho tới nay hắn đều được bảo hộ rất hảo, liền ngay cả đệ đệ không đến mười tuổi đều muốn đem việc bảo hộ hắn trở thành trách nhiệm của nó, hiện tại hắn muốn bảo hộ người mà hắn thương.
Hắn ly khai, nhược điểm duy nhất của Hoắc Ngạn liền an toàn, hắn ly khai, chuyện Quan Âm miếu sẽ không tái diễn nữa……
Vũ Sinh nói với chính mình: Bị Hoắc Ngạn hưu cũng tốt, như vậy hắn sẽ không trở thành trói buộc. Chỉ có một mình hắn rời đi cũng tốt, Hoắc Ngạn đáng giá có một hảo nữ nhân. Cái gì cũng tốt, thế nhưng tim hắn lại đau quá.
Vũ Sinh si ngốc nhìn nam nhân trước khi rời đi đã nói câu kia. Vì cái gì phải nói như vậy? Là y còn muốn chính mình sao? Giống như lại được lãm nhập vào trong ôm ấp ấm áp kia, nhưng qua đêm nay thôi, vòm ngực kia sẽ không thuộc về hắn nữa, cương quyết đẩy ra ấm áp thì làm sao có thể tìm về?
“Chúng ta đều là những người si ngốc!” Cửu có chút bất đắc dĩ nói.
Lúc này hai người si mê đối tượng cũng không mấy thoải mái.
“Hắn thế nhưng đuổi ta rời đi!” Khi đến lòng tràn đầy chờ mong nay khẩn trương thành đầy ngập lửa giận. Chỉ có ba ngày! Người kia liền ôm người khác ngủ!
“Ngươi còn có cái gì bất mãn? Ít nhất Vũ Sinh còn chịu nói chuyện với ngươi! Còn Cửu nhi thì ngay cả con mắt đều không nhìn ta liếc một cái!” Cửu nhi của gã, thân thể thuộc về gã, sao có thể cho nam nhân khác bế đi?
Nếu người nào quen biết hai người ở đây, chắc chắn cằm sẽ rớt xuống đất khi nhìn thấy trường hợp khác thường này, bởi vì “Người gian ác”,“Lãnh phán quan” tung hoành thương trường thế nhưng lại nói ra những lời đầy trẻ con như vậy.
Bởi vì thời gian hồi phủ sớm hơn ngoài ý muốn nên Hoắc Ngạn cùng Trác Anh vừa mới vào cửa liền phải vượt qua một tin tức ngoài ý muốn khác — Ngộ Duyên bỏ trốn.
“Sao lại thế này?” Hoắc Ngạn hồi phủ, trước mặt người khác lấy lại sắc mặt trầm ổn.
“Chúng ta mấy ngày nay ở trong thành dò hỏi rất nhiều chùa miếu, biết được ‘Ngộ’ là bối phận cực cao. Hoà thượng được pháp danh “Ngộ” không phải lão thì không thể xưng, hầu hết đều già hoặc đã chết.” Trác Anh phái ra tâm phúc trả lời.
“Sau đó thì sao? Các ngươi làm sao biết Ngộ Duyên bỏ chạy?” Trác Anh trực tiếp hỏi trọng điểm.
“Nguyệt lão miếu tháng trước đến một vị cao tăng tuổi trẻ có pháp danh bắt đầu là chữ “Ngộ”, bọn họ vẫn coi đây là niềm kiêu ngạo.”
“Tên ‘cao tăng’ kia chính là Ngộ Duyên?” Hoắc Ngạn chờ không kịp liền nhanh chóng hỏi.
“Đúng, sao lại trùng hợp như vậy?” Hoắc Ngạn cùng Trác Anh lo lắng nhìn nhau.
“Đi tìm một hoạ sĩ đem bộ dáng Ngộ Duyên vẽ ra, phát đến tất cả những nơi thuộc sản nghiệp Hoắc gia, có tin tức lập tức báo lại. Nhanh đi!” Hoắc Ngạn nhanh chóng phân phó.
Người ngoài lĩnh mệnh rời đi, Trác Anh lo lắng hỏi:“Có thể là Ngộ Duyên sợ hãi ngươi trả thù, cho nên mới lập tức chạy thoát? Dù sao hắn ở trong này cũng đã hai mươi mấy năm, sợ hãi danh hào của ngươi cũng không kỳ quái.”
“Hy vọng như thế.” Hoắc Ngạn sợ hãi “Ngộ Duyên” chỉ là một ngòi dẫn, sau lưng người này còn có âm mưu lớn hơn nữa, mà âm mưu này là nhằm vào y. Sợ hãi? Từ sau khi cha mẹ qua đời vốn không có cảm xúc giờ đã trở lại, bởi vì y lại có người để ý? Y sợ hãi là vì Vũ Sinh, y sợ Vũ Sinh lại bị thương tổn.
“Chỉ mong, chỉ mong hắn chỉ là vì Vân Nương báo thù……” Hoắc Ngạn tự mình lẩm nhẩm, đột nhiên,“Mau, nhanh đi Phật Lân biệt uyển đem Vũ Sinh bọn họ đón trở về. Nơi đó đã không còn an toàn nữa.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT