Vũ Sinh nhìn hai chữ cứng cáp kia, không tin duyên phận giữa hắn cùng Hoắc Ngạn thật sự cứ như vậy mà chặt đứt.
Nước mắt chảy xuống hai gò má, mơ hồ nhìn hai chữ kia. Vũ Sinh gượng ép nghĩ rằng chính mình không biết hai chữ này, rằng nhìn không thấy hai chữ này, nhưng hai chữ “Hưu thê” đã được viết thật rõ ràng, thật nổi bật ở phía trên, đau, lại không thể quên được.
Không phải đã nói cả đời không được rời đi y sao? Không phải đã nói chính mình là thuộc về y sao? Không phải……
“Ca ca!” Thanh âm lo lắng của Vũ Tiêu truyền đến. Tên kia sao có thể hưu ca ca chứ!
“Tiêu nhi!” Vũ Sinh miễn cưỡng mỉm cười, ở trước mặt đệ đệ mà chính mình rất khó gặp được. Nam nhân từng bá đạo không cho phép hắn cùng đệ đệ một mình gặp mặt, nay đệ đệ một mình tiến đến thuyết minh chính mình thật sự bị hưu.
“Vũ Sinh phụ thân!”
“Còn có Quân Tưởng a, không cần bảo ta ‘Phụ thân’ nữa, ta đã không phải nữa rồi.” Vũ Sinh bình tĩnh nói.
“Cha hắn thật sự muốn……” Quân Tưởng định nói gì đó nhưng khi nhìn thấy hai chữ trong tay Vũ Sinh liền tự động ngậm miệng.
Vũ Tiêu cũng thấy được tờ giấy trong tay Vũ Sinh, liền đoạt lấy,“Liền hai chữ này mà đem ca ca đuổi ra khỏi nhà sao? Lúc trước không phải y đuổi theo ra thành đem ca ca cướp về sao?!”
Vũ Sinh biểu tình thản nhiên nhìn Vũ Tiêu giống như muốn xé nát tờ giấy kia,“Không cần xé nó, đây là chữ mà lần đầu tiên lão gia viết cho ta.”
“Ca ca, ngươi……” Vũ Tiêu vẻ mặt lo lắng nhìn ca ca chính mình, hắn phản ứng rất không bình thường.
“Ngươi đến nói với cha ngươi thích hắn chưa?” Quân Tưởng nhẹ nhàng kéo góc áo Vũ Tiêu lại, ngăn câu nói kế tiếp của nó.
“Thích?” Vũ Sinh làm như hồi tưởng một chút,“Ân”. Vũ Sinh gật gật đầu, ngày đó dưới sự “hướng dẫn” của lão gia không tự chủ đã nói ra thích, hoàn hảo đã đem tâm ý chính mình nói với y rồi, rời đi không có tiếc nuối.
“Vậy cha còn muốn cho ngươi rời đi?” Quân Tưởng cảm thấy bất khả tư nghị, cha có bao nhiêu để ý người trước mắt bọn họ đều nhìn ra được. Vốn cứ tưởng người trước mắt không chịu thừa nhận tình cảm chính mình mà chọc giận cha, hiện tại xem ra là còn có ẩn tình gì đó a. Có vẻ chuyện phiền toái lần này không đơn giản. Quả nhiên —
“Chẳng biết hắn đang tính cái gì? Đem ca ca ăn sạch sau đó liền vứt bỏ?” Vũ Tiêu oán giận.
Vũ Sinh lắc đầu,“Đi thu thập mọi thứ đi, lần này liên luỵ ngươi theo ta chịu khổ rồi.”
“Là ta không tốt! Ta không có bảo vệ tốt ca ca.” Vũ Tiêu thật sâu tự trách, nếu lúc ấy nó không tự cho là đúng, không nhận định ca ca đi theo Hoắc Ngạn có vẻ hạnh phúc, cũng sẽ không làm cho ca ca thương tâm như vậy.
“Đừng như vậy, này không liên quan chuyện của ngươi.” Không đợi Vũ Sinh ra tiếng an ủi, Quân Tưởng vỗ vỗ vai Vũ Tiêu lên tiếng khuyên giải trước.
“Đều là của ngươi sai!” Quân Tưởng có chút không hiểu, này cùng nó có quan hệ gì đâu?
“Ai bảo ngươi có người cha xấu xa chứ!” Quân Tưởng thật sự dở khóc dở cười, cha là nó cố ý lựa chọn sao?! Nhưng không đợi nó giải thích Vũ Tiêu đã bỏ chạy ra ngoài.
Quân Tưởng định đuổi theo, nhưng người trước mắt này cũng không thể mặc kệ.“Ta nghĩ cha nhất định không phải thật sự muốn viết hưu thư, ta đi cầu cha……”
“Không cần!” Vũ Sinh ngăn lại Quân Tưởng,“Không cần đi tìm lão gia. Ta nên thu thập mọi thứ, ngươi trở về đi.”
Quân Tưởng nhìn Vũ Sinh sửng sốt một chút, nó chưa bao giờ nhìn thấy biểu tình đầy cự tuyệt đến như thế của một người luôn ôn nhu trước mắt. Chuyện của người lớn quả nhiên khó hiểu, Quân Tưởng chỉ cầu nguyện một nửa khác của nó không cần khó hiểu như vậy.
Nghe được Quân Tưởng rời đi, Vũ Sinh dừng lại động tác thu thập. Tại sao Quân Tưởng có thể nhận định lão gia không phải thật sự muốn hưu hắn chứ? Lão gia đối hắn hảo chỉ là vì tham luyến thân thể hắn, lâu như vậy cũng nên chán. Chỉ trách hắn chưa từng quý trọng sự ôn nhu hiếm thấy của nam nhân kia, quả nhiên phải đợi mất đi mới biết quý trọng, mới khiến cho hắn đau như vậy, là để trừng phạt hắn chưa từng biết trân trọng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT