Ngay khi Vũ Sinh cùng Quân Tưởng mỗi ngày đến Mai Viên học tập, Hoắc Ngạn đã mua đầy đủ những thứ mà trong hoàng cung cần.

“Ngươi gần đây đang làm cái gì?” Hoắc Ngạn khó được thanh nhàn, gọi lại Vũ Sinh vừa tiến vào đưa thức ăn khuya cho y. Y gần nhất bề bộn nhiều việc, không lo lắng đến Vũ Sinh, y muốn biết hết thảy hành động, tâm tư của người trước mắt, bởi vì hắn là người của y.

Vũ Sinh nghĩ đến chính mình làm sai sự nào đó, thấp giọng nói,“Thật xin lỗi, lần sau ta sẽ không như vậy nữa.”

“Sẽ không cái gì?” Hoắc Ngạn nhíu mày, người trước mắt này sẽ không đem nói chuyện phiếm trở thành chỉ trích đi?

Nhìn thấy Hoắc Ngạn nhíu mày, Vũ Sinh lại nghĩ là y đang tức giận,“Thật xin lỗi.” Sau đó cúi đầu không nói.

Hoắc Ngạn đi đến trước mặt Vũ Sinh, nâng cằm hắn lên,“Ta chỉ là đang cùng ngươi nói chuyện phiếm, ngươi sợ cái gì? Sợ ta?”

Vũ Sinh không dám ăn ngay nói thật, cũng không dám ở trước mặt Hoắc Ngạn nói dối, chỉ phải cắn môi dưới không nói lời nào.

Nhìn thấy hàm răng tuyết trắng đem đôi môi hồng anh cắn chặt đến lợi hại, Hoắc Ngạn cảm thấy một trận phiền táo, cúi đầu đem môi chính mình phủ lên.

Đầu lưỡi linh hoạt tách ra hàm răng, không chuẩn chúng nó tiếp tục khi dễ môi dưới đáng thương. Đôi môi kia cùng môi dưới mềm mại nhẹ nhàng hàm duyện.

Nhìn thấy môi anh đào không chỉ khôi phục nhan sắc, hơn nữa càng thêm đỏ tươi, Hoắc Ngạn mới nói:“Về sau không cho phép ngươi khi dễ nó.”

Vũ Sinh hồng thấu hai má, khẽ gật đầu. Y làm sao có thể nói ra lời như vậy? Hảo tu nhân a!

Nhìn thấy Vũ Sinh gật đầu, Hoắc Ngạn thoáng ôn nhu hỏi:“Ta gần đây không có thời gian cùng ngươi, ngươi đều làm cái gì?”

Hoắc Ngạn là một thương nhân thành công, tự nhiên hiểu được muốn đánh bại đối thủ đầu tiên phải làm cho hắn mất đi cảnh giác, bởi vậy một bên ôn nhu hỏi đồng thời một tay khẽ vuốt ve thuỳ tai cùng cổ Vũ Sinh.

Bị hành động của Hoắc Ngạn biến thành mặt đỏ tim đập, Vũ Sinh thẹn thùng nhỏ giọng nói:“Ta đang học xem trướng.”

“Xem trướng?” Hắn vì cái gì muốn học cái này? Hoắc Ngạn bất động thanh sắc tiếp tục nói:“Đây là chuyện tốt a, vì cái gì không nói?”

“Bởi vì ta học không được tốt……” Vũ Sinh cảm thấy mặt mình nóng quá, nóng đến nỗi có thể thiêu đốt cả căn phòng.

“Không sao, từ từ sẽ được, việc này không thể gấp, trước kia ngươi không tiếp xúc qua tự nhiên học sẽ chậm thôi. Lâu, thì tốt rồi.” Hoắc Ngạn không biết vì cái gì chính mình nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng của người trước mắt, những lời cổ vũ liền thốt ra.

“Ân, cám ơn.” Vũ Sinh gật đầu nói cảm tạ.

“Cảm ơn cái gì?” Hoắc Ngạn đem gương mặt gần sát vào Vũ Sinh, y không thể khắc chế ý niệm muốn thân cận Vũ Sinh ở trong đầu chính mình. Mặt đỏ thành như vậy nhất định thật nhiệt đi, y một mình mấy năm nay đã lạnh đủ rồi, khiến cho bé này cấp chính mình một ít ấm áp vậy.

“Cám ơn ngươi cổ vũ ta.” Y vì cái gì phải tiến gần như vậy? Vũ Sinh thoáng di động cổ, tránh né hơi thở Hoắc Ngạn phả trên mặt hắn.

“Vậy ngươi nói cho ta biết vì cái gì muốn học cái này?” Nhìn thấy hành động tránh né của Vũ Sinh, Hoắc Ngạn càng đem môi chính mình dán vào bên tai Vũ Sinh nhẹ giọng nói. Nói xong còn nhẹ nhàng hút vành tai Vũ Sinh.

“Đừng……” Vũ Sinh chấn kinh giãy giụa.

Thân thủ đem người khoá vào trong ngực, thấp giọng mệnh lệnh,“Không chuẩn trốn ta!”

Nghe vậy, Vũ Sinh chỉ phải cứng ngắc thân mình, mặc cho Hoắc Ngạn ôm chặt.

Phát hiện người trong lòng cứng đờ, Hoắc Ngạn khinh hống,“Thả lỏng chút, đừng sợ, ta là phu quân của ngươi, sẽ không thương tổn ngươi.” Sau đó ôn nhu hôn hôn lên đôi môi đỏ mọng.

Vũ Sinh chưa bao giờ cảm thụ qua nụ hôn như vậy, Hoắc Ngạn từ trước thân hắn chỉ có bá đạo giữ lấy, chưa bao giờ mềm nhẹ qua như thế. Bởi vậy, Vũ Sinh “thiếu kinh nghiệm” chậm rãi chìm đắm trong nụ hôn này, nhuyễn thân mình.

Cảm nhận được người này biến hoá, Hoắc Ngạn hơi kéo xuống vai áo của người trong lòng, làm cho môi mình càng lưu lại nhiều dấu vết nơi cổ thanh mảnh kia.

Cố gắng khai thác ranh giới, đồng thời Hoắc Ngạn còn không quên hỏi:“Nói cho ta biết, vì cái gì muốn học xem trướng, ân?”

Sớm hồn phi thiên ngoại Vũ Sinh đứt quãng trả lời,“Bởi vì…… Ta……cả đời, chiếu cố ngươi…… Bọn nhỏ…… mạnh khoẻ…… hoàn thành…… trách nhiệm.”

Ý của Vũ Sinh vốn là: Bởi vì ta chỉ có thể ở nơi này cả đời, chiếu cố hết thảy các hài tử của ngươi mạnh khoẻ, xem như hoàn thành trách nhiệm chưa tròn đối với đệ đệ.

Nhưng lời này đến tai Hoắc Ngạn lại thành: Bởi vì ta muốn ở trong này cả đời, chiếu cố ngươi cùng bọn nhỏ mạnh khoẻ, hoàn thành trách nhiệm thê tử.

Nghĩ như thế nên nội tâm Hoắc Ngạn một trận ấm áp chảy qua, muốn hảo hảo yêu thương người trong lòng.

Nhưng vào lúc này —

“Lão gia, người thu trướng được phái đi Giang Nam đã trở lại, ngài muốn gặp không?” Phó dịch ngoài cửa bẩm báo.

Hoắc Ngạn buông ra Vũ Sinh, thay hắn chỉnh sửa lại quần áo,“Ngươi đi về trước đi, đêm nay ta sẽ trở về phòng.”

Vũ Sinh mơ mơ màng màng khi trở lại Trúc Hiên mới hiểu lời vừa nãy của Hoắc Ngạn là có ý gì —

Y muốn về phòng qua đêm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play