Khi tỉnh lại đã là ánh bình minh đầy trời, đã qua bao lâu không nếm lại cảm giác toàn thân đau nhức thế này?

“Tỉnh? Có làm sao không thoải mái hay không?” Một đôi bàn tay ấm áp ôm lấy thắt lưng đau đến chết lặng của ta.

“Ân?” Ta mở đôi mắt buồn ngủ mông lung, trước mắt là một vòm ngực trần trụi.“Chúng ta……” Vừa mở miệng ta liền cảm thấy mặt nóng bừng lên. Chưa bao giờ trải qua tình huống sau khi tỉnh lại còn nằm trong lòng khách, ta không biết lúc này ngoại trừ thẹn thùng ra ta còn nên làm cái gì.

“Ngươi……” Trác Anh chưa nói xong đã bị tiếng đập cửa cắt ngang,“Ai?” Chỉ một chữ là có thể nghe được lúc này gã đang bất mãn.

“Ta!” Ngoài cửa là một giọng nam trầm thấp.

“Chờ một chút.” Nam nhân tâm không cam lòng không nguyện đứng dậy mặc quần áo, sau đó đi mở cửa. Hai người sau một trận nói nhỏ, chỉ nghe Trác Anh nói,“Ngươi ở chỗ này chờ!” Sau đó gã liền vào cửa, nghiêm mặt hỏi:“Hoắc Ngạn muốn gặp ngươi, ngươi muốn gặp hắn không?”

“Hoắc đại lão gia?” Y gặp ta làm gì? Chẳng lẽ là bởi vì ngày hôm qua……“Chờ ta mặc quần áo!” Ta cuống quít đứng dậy mặc quần áo.

“Chậm một chút, không cần phải gấp gáp, cứ để cho hắn chờ đi.” Trên mặt Trác Anh chỉ là chưa viết “Ta mất hứng”. Đây là thái độ mà hạ nhân đối chủ nhân nên có sao? Luống cuống tay chân ta bất chấp thân thể mềm nhũn vô lực.

Sau thời gian một chén trà nhỏ, dưới sự trợ giúp của gã, rốt cuộc ta cũng ăn mặc chỉnh tề. Thì ra Hoắc lão gia tới là để hỏi ngày hôm qua ở trong miếu đã xảy ra chuyện gì.

Ta cẩn thận đem sự tình nói một lần,“…… Sau đó các ngươi đã tới rồi.”

“Không sai biệt lắm đi? Luyến tiếc Vũ Sinh lại đem đến tai họa cho Cửu nhi của ta!” Ta vừa dứt lời, Trác Anh liền hạ lệnh trục khách.

Người này sao lại giống như tiểu hài tử đến vậy! Biểu tình giận dỗi này của gã làm cho lòng ta ấm áp, gã đang che chở, bênh vực ta!

“Cái kia…… Ta, ta đói bụng……” Ta ngượng ngùng mở miệng. Ta tìm cớ để Trác Anh tạm rời đi, bởi vì có chút việc ta muốn một mình cùng Hoắc đại lão gia nói.

Như ta mong muốn, gã lập tức đi lấy thức ăn cho ta, hiện tại —

“Hoắc đại lão gia, ta, ta có một yêu cầu quá đáng.” Ta cố lấy dũng khí mở miệng.

“Ngươi nói!” Nhìn ra được nam nhân trước mắt đã tận lực biểu hiện hiền hoà, nhưng mà y vẫn làm cho ta sợ hãi.

Ta hít sâu một hơi,“Có thể cầu ngươi đem khế bán thân cho ta không? Ý của ta là, số tiền ngươi đã chuộc thân cho ta, ta sẽ trả lại ngươi, ta……” Ta nói năng lộn xộn giải thích. Ta từng nghĩ người mua ta là ai đều không sao cả, nhưng hiện tại ta muốn tự do, muốn đi tìm hạnh phúc thuộc về ta.

“Trác Anh không đưa cho ngươi?” Hoắc Ngạn nghi hoặc hỏi.

“Ta là ngài mua về!”

“Ân?”

“Mặc dù ngài đã đem ta thưởng cho Trác tổng quản, nhưng ngài vẫn là chủ nhân, Trác tổng quản là hạ nhân……”

“Chờ một chút!” Hoắc Ngạn cắt lời ta,“Từ lúc ngươi tìm cái chết ta đã bảo Trác Anh đem khế bán thân đưa cho ngươi! Còn có, Trác Anh ở Hoắc gia không phải hạ nhân!”

“Ngươi đã đem khế bán thân cho ta?” Hiện tại người nghi hoặc đổi lại là ta. Chuyện này là sao? Sau khi ta tỉnh lại, Trác Anh cầm khế bán thân của ta nói là chủ nhân của ta, mà khi đó Hoắc lão gia đã đồng ý đem khế bán thân trả lại cho ta ……

Trong lúc ta ngẩn người, Hoắc lão gia yên lặng rời đi.

“Cửu nhi? Tỉnh hẳn chưa! Không phải đói bụng sao? Ta mang đến cho ngươi bát canh ngân nhĩ.” Ta nhìn vẻ mặt vui cười của nam nhân, ngơ ngác uống xong bát canh gã đưa đến.

“Vì sao?” Sau khi uống hết bát canh, ta hạ quyết tâm hỏi rõ.

“Cái gì vì sao?” Nam nhân tươi cười không giảm, nhẹ nhàng giúp ta lau khoé miệng.

“Ngươi muốn từ nơi ta nhận được cái gì?”

Ý cười trên mặt nam nhân càng sâu sắc,“Ta nghĩ ngày hôm qua đã từ trên người ngươi chiếm được.”

Ngày hôm qua? Một ngày vui thích? Cáp, ta thế nhưng còn tưởng rằng……

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play