- A?

Cô bối rối một lúc, bấy giờ mới phản ứng kịp, lắp bắp nói:

- Hy vọng anh, tìm đường chết, tìm đường chết…

Ôi trời, cô đang nói gì thế?

Cố Dư Lâm bị cô chọc cười:

- Hy vọng tôi… tìm đường chết?

Cô nhanh chóng lắc đầu, rốt cục nhớ được:

- Hy vọng anh tìm đường chết mà tránh!

Cô thở dài một hơi.

- À, được.

Đáy mắt anh ánh lên ý cười:

- Tôi biết rồi.

Giống như một lời hứa hẹn trịnh trọng.

Cô cắn môi lui ra ngoài.

Hai chân vẫn còn run, tay cũng run rẩy, thậm chí còn có cảm giác mọi thứ trước mắt đều quay cuồng, cô gái đứng trước tới hỏi:

- Thế nào, thế nào?

Hiện tại anh ấy đang kích động đến muốn chửi bậy đấy!

Người đàn ông này chính là một vị thần tiên đó!

Ngày đó, các cô ngồi rất lâu, nhưng không cảm thấy mệt mỏi. Nhìn thấy Cố Dư Lâm, không hiểu sao Giang Tiêu Nhiên lại có cảm giác có một sức mạnh, sức mạnh đó ở ngay sau lưng cô, trong bóng tối, thúc đẩy cô trở nên tốt hơn.

Sau đó, ngoại trừ cố gắng xứng đáng là một người hâm mộ chân chính, việc học của Giang Tiêu Nhiên cũng có tiến bộ. Lúc rảnh rỗi, cô còn cắt ghép các đoạn video nhỏ, tạo thành đoạn clip ngắn, còn học theo điệu múa và bài hát của anh ấy, chỉ hy vọng có nhiều người biết đến tên anh ấy, cùng nghe anh ấy hát.

Cảnh trong mơ cũng không dừng lại.

Tình cảnh trước mắt nhanh chóng xuất hiện, vừa thật vừa giả, đang xen lẫn lộn, cảnh trong mơ không ngừng thâm nhập - về chuyện sau này cô càng thích anh ấy, đi đón ở sân bay, trọng sinh, rồi vào học cùng trường vì muốn tẩy xóa lịch sử đen tối của anh ấy.

Cho đến khi tẩy xóa tất cả, cô lại đột nhiên té xỉu, lại trở về cuộc sống ban đầu.

Cố Dư Lâm nhìn cô như chưa từng gặp, anh không biết cô, cô chỉ lẫn trong hàng ngàn người hâm mộ khác.

Những lịch sử đen tối trước kia cô tẩy xóa, bây giờ thật sự chưa từng tồn tại.

Cô muốn giải thích, nhưng không có bằng chứng, người khác chỉ vào mũi cô, nói cô hư vinh.

Cô gấp gáp, nói rằng mình thật sự đã từng gặp qua Cố Dư Lâm thời niên thiếu. Lại như mất tiếng, chỉ có thể há to miệng, không phát ra âm tiết nào.

Quá hốt hoảng, tim cô đập rộn lên, cứ như thế tỉnh lại. Cô liền bóp bắp đùi mình, thật may mắn, còn đau.

Tất cả chỉ là mơ thôi.

Cô lại vội vàng quay đầu nhìn, Cố Dư Lâm đang xem sổ bài hát.

Lúc này cô mới thở dài một hơi, cả người đều mềm nhũn, gục đầu xuống bàn, còn có thể nghe được tiếng nhịp tim đập.

Cố Dư Lâm nghiêng đầu hỏi cô:

- Thấy ác mộng sao?

Lúc nghỉ trưa đèn đều tắt, ánh mắt trời cũng bị rèm cửa sổ che mất hơn phân nửa, phòng học vừa yên tĩnh vừa u tối, giọng nói của anh lại đặc biệt làm người khác yên tâm hơn. Cô lau trán một cái, chưa tỉnh hoàn toàn nói:

- Ừm.

- Mơ hoàn toàn ngược với hiện thực.

Anh mấp máy môi, nói nhẹ nhàng:

- Đừng sợ!

Một lần nữa, cô nằm gối trên cánh tay, trong lúc giật mình cảm thấy hình như sau giờ nghỉ trưa, quan hệ giữa bọn họ đã nhích lại gần thêm một chút mơ hồ, nhưng cũng không quá rõ ràng.

Giống như bọn họ đã cùng nhau đi qua bao ngày đêm, vượt qua nhiều cơn ác mộng, cô thậm chí còn cảm nhận được sự dịu dàng, dỗ dành của anh.

Trong nơi tăm tối, bụi trần lắng xuống.

Chỉ cần ở cùng với anh ấy, đáng sợ thế nào cũng không cảm nhận được. Chỉ khi mất đi anh mà không được báo trước mới là điều đáng sợ nhất!

Cô nhanh chóng tỉnh táo, lấy cây bút máy trong hộp bút ra, bắt đầu viết đề bài.

- Biết làm rồi… tìm cách chứng minh…

Bài số học chứng minh như thế, nhưng việc cô đã từng gặp anh, làm sao chứng minh đây?

Cô vội vàng xé trang giấy làm đôi, đưa tới trong lúc Cố Dư Lâm đang nhắm mắt nghỉ ngơi:

- Bạn giúp mình… ký tên nha??

Anh nhíu mày, nghe cô nói tiếp:

- Nếu như về sau bạn nổi tiếng, mình có thể khoe khoang với người khác một chút nha.

- Đến lúc đó tìm mình xin chữ ký cũng không muộn mà.

- Ngộ nhỡ lúc đó mình không liên lạc được với bạn thì sao? Sau khi bạn nổi tiếng chắc chắn sẽ rất bận rộn nha…

- Ừm.

Anh gật đầu, ký tên rõ nét, giống như hợp đồng có đóng dấu trên giấy trắng mực đen:

- Vậy bạn hãy cố gắng ở cạnh mình đến lúc đó đi! Như vậy, sẽ không thể không liên lạc được với mình.

Một lúc sau, cô mới tìm được giọng nói của mình:

- Mình khi đó chắc chắn vẫn còn ở cạnh nha, chỉ là…

Nói đến đây, việc không chắc chắn ở tương lai làm cô hoang mang, ra sức lắc đầu:

- Quên đi, không nói điều này nữa.

- Không chỉ ký tên, tặng mình vở bài tập của bạn cũng được, loại càng nhiều chữ càng tốt ấy.

Anh quay bút, thanh thản mở miệng: 

- Mình không có vở bài tập.

- ….

Rạng sáng thứ hai đầu tuần, Giang Tiêu Nhiên chưa tới lớp, Cố Dư Lâm nhìn cái bàn trống rỗng bên cạnh, suy nghĩ một lát, đứng dậy, đi tới căn tin.

Anh cũng không rõ tại sao mình lại muốn đi mua nước, cũng không biết tại sao lúc người bán hỏi “Mua mấy chai?”, anh lại trả lời “Chỉ cần một chai”.

Lúc cầm chai nước đi về phòng học, trong lòng cảm thấy rất phức tạp, nhưng cũng rất kỳ diệu.

Ngồi vào chỗ, anh thấy trên bàn Giang Tiêu Nhiên quả thật có một chai sữa tươi, còn dán tờ giấy ghi chữ rất xấu.

Anh mỉm cười, đem chai sữa đi ngoài, cho chó con uống, lúc chuẩn bị ra ngoài còn thuận tiện đem chai nước vừa mua đặt trên bàn Giang Tiêu Nhiên.

Khi anh quay về lớp, Giang Tiêu Nhiên đã đến rồi.

Cô nhìn thấy chai nước kia, giống như thấy dịch bệnh, nhìn thoáng qua anh ấy, lập tức quyết định… ném nhanh chai nước đó đi.

Hôm qua rõ ràng lúc anh nhìn thấy chai nước liền không vui vẻ, vì không thể để anh hiểu lầm gì, cô nên thẳng thắn giải quyết nhanh chóng.

Vì vậy, lúc cô cầm chai nước lên, nghe anh nhàn nhạt hỏi:

- Không uống?

Giọng cô cực kỳ kiên định, cao hơn vài đề-xi-ben, nắm chặt tay rất giống một tráng sĩ quyết tâm ra trận:        

- Ừ, không uống! Sẽ ném ngay đây!



Anh lại nói:

- Không suy nghĩ một chút à?

Giang Tiêu Nhiên thầm nghĩ, anh ấy đang thăm dò mình sao? Lúc này mình càng phải quả quyết hơn, loại bỏ hoàn toàn nghi ngờ!

Vì vậy cô trực tiếp ném chai nước vào thùng rác phía sau, nói cực kỳ kiên quyết:

- Không cần suy nghĩ, không uống!

Lại bổ sung:

- Mình ghét nhất là uống cái này!

Nói xong còn nhìn anh mà cười, có mùi vị muốn giành công:

- Thế nào, mình ném thật chuẩn đúng không?

- …

Cố Dư Lâm cảm thấy chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung cảm giác của anh ngay giờ khắc này.

Ah, Ah.

Câu trả lời kia cứ nghẹn ở cổ họng, không thể nói ra miệng.

Trước giờ anh chưa từng làm việc này, thật vất vả mới có một lần tâm huyết dâng trào mà làm, bây giờ, quả nhiên phải chịu cảm giác chua xót này.

Giang Tiêu Nhiên thật là một người con gái đặc biệt.

Cô gái đặc biệt kia thấy anh không nói lời nào, bản thân cũng không nói chuyện, thấy được áp suất thấp trên người anh, thời điểm tan học nhỏ giọng hỏi Lý Gia Viên:

- Cậu ấy bị sao vậy?        

Lý Gia Viên: 

- Có lẽ, mỗi tháng đều có vài ngày như vậy đó!

Trong nháy mắt cô hiểu rõ:

- Mình hiểu, mình hiểu.

Chỉ là không biết vì sao sau khi cô nói xong câu đó, xung quanh dường như càng thêm u ám?

Liên tục ngồi cùng bàn Cố Dư Lâm mấy ngày, Giang Tiêu Nhiên đã thăm dò được thói quen hàng ngày của anh ấy, không khác biệt với mọi người lắm. Bữa sáng không biết ăn gì thì liền không ăn. Buổi trưa không thích ngủ trưa, chỉ thích xem sách về âm nhạc, hoặc ngồi vùi trên ghế nghe nhạc, viết nhạc, viết lời.

Giang Tiêu Nhiên biết anh ấy sẽ có bệnh đau dạ dày, đoán là từ thói quen như vậy mà thành. Vì vậy, buổi sáng cô sẽ thường mua hai phần, anh không ăn, sẽ ép buộc anh ăn.

Bọn họ thường có rất nhiều trao đổi.

- Bạn ăn bánh mì nướng này đi, mình viết giúp bạn một bài tập.

- Mình không cần làm bài tập.

- Nhưng không thể lãng phí thức ăn.

- Vậy bạn giúp mình sửa lời bài hát đi! Câu này mình không biết nên viết gì, bạn nghĩ ra thì mình ăn.

Giang Tiêu Nhiên xem qua lời bài hát anh nói.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: 

# Đối mặt với việc nam chính buồn bực, tâm trạng của tôi không có chút gợn sóng nào, thậm chí còn có chút buồn cười #

Tôi có thể là mẹ ruột giả rồi.

Tôi cảm thấy ý nghĩa của việc theo đuổi thần tượng chính là mong muốn bản thân trở nên tốt hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play