Giang Tiêu Nhiên đi đến nơi thường tập luyện, quả nhiên tìm được Cố Dư Lâm.
Anh ấy đang luyện thanh.
- Có tiến bộ đó!
Chờ anh luyện xong, Giang Tiêu Nhiên nhỏ giọng nói:
- So với ban đầu đã tốt hơn rất nhiều.
Anh cười, có ý riêng:
- Nhờ có cô giáo tốt.
- Đó là đương nhiên.
Cô dừng một chút, hỏi tiếp:
- Khi nào đấu bán kết?
- Một tháng sau.
Một tháng, Giang Tiêu Nhiên yên lặng tính toán, một tháng này trọng tâm nên đặt ở thành tích học tập của anh ấy, dù sao thì giọng anh ấy đã tốt hơn rồi nên luyện tiếp không phải là vấn đề lớn, việc quan trọng cấp bách trước mắt là trận kiểm tra kia.
Cố Dư Lâm đang ở một bên xem nhìn bản nhạc, Giang Tiêu Nhiên thì đang nỗ lực tìm cách nói với anh ấy tình hình trước mắt.
- Được rồi, tại sao bạn cũng nộp bài trước giờ?
- Mình?
Anh nhíu mày:
- Mình luôn qua nửa thời gian là nộp bài thi.
- …
- Tại sao?
Cô lắc đầu:
- Bạn không muốn làm thì sẽ không làm sao? Dù sao đã thi được vào Đức Cao, thành tích của bạn cũng không kém được! Hơn nữa bạn còn có tài năng như vậy mà…
- Đúng vậy!
Anh ấy lời ít mà ý nhiều.
Không muốn làm, thì sẽ không làm.
... Mẹ kiếp, cuộc kháng chiến này thật dài nha!
Giang Tiêu Nhiên hoàn toàn rơi vào thế giới riêng của mình, hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm trần nhà, thẫn thờ mà dựa vào ghế salon.
Tính cách của Cố Dư Lâm thì cô quá hiểu, nếu là chuyện anh ấy không muốn làm, cô ép anh ấy làm thì chỉ cho kết quả trái ngược. Nếu như lúc này nói với anh ấy: “Thành tích của bạn không tốt sau này sẽ thiệt thòi”. Chắc chắn anh ấy ngay cả nghe cũng không thèm nghe. Thực ra đời trước khi học cao trung, cô cũng không thích học tập, sau năm lớp 11 bị ba mắng một trận mới hoàn toàn tỉnh ngộ, cho nên loại chuyện học tập này, người khác ép buộc là vô dụng, phải do chính bản thân chủ động nguyện ý học tập.
Vấn đề chính là ở chỗ, làm sao để anh ấy tích cực học tập đây?
Học tập không giống âm nhạc, là lĩnh vực anh yêu thích, cô chỉ có thể nói ít lại. Vừa nói đến đề tài này, cô rõ ràng cảm giác được anh ấy không muốn nói tiếp.
Nếu không, hay là đi hỏi thăm Lý Gia Viên một chút?
Lấy số điện thoại của Lý Gia Viên từ Triệu Gia Ánh, cô chuẩn bị các loại thời cơ chín muồi hỏi cậu ta.
Cô thuận miệng hỏi Triệu Gia Ánh:
- Hai bạn phát triển thế nào rồi?
Triệu Gia Ánh vui vẻ nói:
- Cuối tuần đã đi hẹn hò rồi!
- Nhanh như vậy! Làm sao bạn làm được?!
Triệu Gia Ánh liếc cô một cái:
- Bạn cho rằng ai cũng giống như bạn à, ở chung lâu như vậy, là tay còn chưa nắm! Đừng nói bạn là bạn mình đó, thể diện của mình đều vì bạn mà mất hết!
Cô lập tức phản bác:
- Tay, có nắm tay đó!
Chính là thời điểm đặc biệt… vì leo tường phải nắm tay.
Vẻ mặt Triệu Gia Ánh mất hứng, khoát khoát tay:
- Việc ngây thơ như thế mình không có hứng thú nghe, khi nào phát triển thành chuyện tình yêu thì nói cho mình nghe! Cũng biết khi đó mình còn sống không?
Lý Gia Viên ôm bài thi vào lớp, tuyên bố người nào ở lại lớp cũ, người nào phản công thành công.
Sau khi nói xong, cậu ta phát bài thi cho những ai còn ở ban 10, ngồi phía sau Cố Dư Lâm mà nói:
- Nếu không phải vì nghỉ học nằm viện thì lần này tao đã tăng hạng rồi!
Cố Dư Lâm trả lời:
- Mày thi kém nếu không phải do cảm ho nóng sốt thì gãy xương, lý do này tao nghe quen rồi.
- … Nhưng so với việc mày ổn định ở mức điểm 233 vẫn tốt hơn nha! Điểm này may mắn hả?
Lý Gia Viên phát bài cho Cố Dư Lâm, rồi tiến đến trước mặt anh ấy:
- Mày thật hài hước!
Cố Dư Lâm đột nhiên nghĩ đến gì đó, đưa tay hướng tới xấp bài Lý Gia Viên đang cầm:
- Đưa tao xem!
- Bài mày ở đây mà!
- Tao muốn xem toàn bộ.
Lý Gia Viên lập tức khẩn trương:
- Nếu mày dám xé bài thi của tao, ông đây không để yên cho mày đâu!
- Tao xem của người khác. - Cố Dư Lâm mặc kệ cậu ta.
Lý Gia Viên vẫn còn nói không ngừng:
- Tao nghĩ tới một chuyện thật khủng bố, trong lớp này có hơn một nửa số nữ sinh là cố ý thi tới lớp chúng ta để gặp mày… Mỗi ngày đi học, tao đều phải nhìn thấy một đống ánh mắt rửa tội, thật là đáng sợ… Sao mày có thể bình tĩnh như vậy?
Cố Dư Lâm tự tay lấy bài thi, mở ra tìm kiếm, nói như việc không quan trọng:
- Quen rồi.
Lý Gia Viên: Ai có thể đem tên này lôi ra ngoài đánh chết cho ta?!
Cố Dư Lâm tìm kiếm, sau khi nhìn thấy một cái tên, lộ ra một nụ cười.
Lý Gia Viên:
- Cười gì vậy? Thấy bài thi của ai?
Cậu ta chuyển góc nhìn, thấy rõ bài thi đó:
- Ha ha ha ha ha ha, còn có người kiểm tra cùng điểm với mày ư? 233! Tình nhân à! Để ông đây xem là người nào kì lạ …
Đột nhiên dừng lại.
- Giang Tiêu Nhiên?
Cố Dư Lâm sắp xếp lại bài thi:
- Xem xong rồi, đem đi đi.
Lý Gia Viên chưa thỏa mãn:
- Chờ đã, hai người đã xảy ra chuyện gì? Kiểm tra cũng hẹn nhau cùng một điểm? Không phải vì tập luyện mà làm lỡ chuyện của để học sinh ban 6 tương lai rộng mở chứ?
- Không phải, là cô ấy hỏi tao.
Cố Dư Lâm đặt bút ở giữa hai ngón ta, bắt đầu xoay bút:
- Trước khi kiểm tra, cô ấy hỏi tao, lần này đại khái có thể bao nhiêu điểm?
- Mày trả lời sao?
- 233.
- Như vậy…
- Không sai chút nào.
Càng ngày càng có ý tứ.
Lúc này Giang Tiêu Nhiên đang sung sướng dọn sách vở.
Triệu Gia Ánh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
- Nhìn bạn xem, trước đây 450 điểm hận không thể khóc rống lên, bây giờ rớt xuống 233 điểm mà còn cười đến cao hứng như thế…
Cô chọc chọc Triệu Gia Ánh:
- Đây gọi là có chí lớn đó!
- Mình không biết.
Triệu Gia Ánh nói tiếp:
- Bạn khổ tâm như thế, nếu không thể bắt được Cố Dư Lâm thì đừng gặp mình nữa.
- Đã rõ! Bài tập thầy nhấn mạnh thì nhớ ghi lại giúp mình.
Cô ôm cặp sách, hướng đến ban 10.
Con đường này thật dài nha.
Lúc đến ban 10, tiếng chuông vừa đánh xong, nhưng lớp học vẫn loạn một đống, chủ nhiệm lớp đang la khàn cả giọng.
Ở trước cửa lớp có một nhóm người mới đến ban 10, Giang Tiêu Nhiên đứng ở dưới cùng.
Nữ sinh trước mặt nhỏ giọng trò chuyện.
- Lần này cạnh tranh thật kịch liệt! Lần trước môn Anh văn mình không làm, kiểm tra hơn 300 điểm mà lại ở ban 9 rồi!
- Đó là do bạn không chịu nhìn xem có bao nhiêu người cạnh tranh. Tất cả mọi người đều mong thi vào lớp này, sau đó vạn nhất có thể được Cố Dư Lâm xem trọng.
- Không biết người nào tốt số như vậy, có thể được cậu ấy nhìn trúng… Mình không có ý muốn khác, chỉ mong ngồi cạnh cậu ấy là được rồi, trời ạ, lớn lên thật đẹp quá đi…
Giang Tiêu Nhiên ngẩng đầu, liếc mắt nhìn một hàng dài, có 20 nữ sinh, đến 21 người đều vì Cố Dư Lâm mà tới.
Cô gái trước mặt đang yên lặng cầu nguyện:
- Cầu cho mình ngồi cạnh cậu ấy, lạy trời, lạy trời…
Giống như cảnh tượng lễ gia nhập một tà giáo khổng lồ vậy.
Trong lòng cô có chút chua xót, nhưng vẫn đặc biệt kiêu ngạo, kiêu ngạo xong, còn có chút hưng phấn.
Chỗ ngồi cạnh Cố Dư Lâm vẫn trống, mọi người đều muốn ngồi chỗ đó, nhưng mấy nữ sinh kia lại thẹn thùng, chỉ yêu cầu ngồi ở mấy chỗ xung quanh anh ấy, thầy giáo có chấp nhận vài yêu cầu, cũng có bác bỏ vài cái.
Thật muốn trực tiếp ngồi cạnh Cố Dư Lâm.
Ngón tay một cô gái chỉ một cái, chỉ vào chỗ trống bên cạnh Cố Dư Lâm:
- Thầy giáo, em muốn ngồi chỗ đó!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cố đại thần thật biết tạo sóng gió.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT