Nhưng y chỉ đứng đó im lặng cười cười, cũng đã đủ làm kẻ khác tâm động.
Mộ Diệp cảm thấy tim mình đập bịch bịch. Ngoại trừ người trước mắt này, xung quanh dường như không có bất luận cái gì tồn tại. Mà thân thể hắn càng không nghe sai sử, kìm lòng không đậu, cũng không quản sống chết đi tới bên cạnh Lâu Sâm.
Lâu Sâm chỉ cần nhấc một tay là thuận thế đưa hắn ôm vào trong lòng.
Hai người thân thể đều ấm áр.
Bốn phía vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở nhẹ nhàng bên tai. Dường như muốn xác nhận người trong lòng chân thật tồn tại, Mộ Diệp nhịn không được lấy hai tay ôm thật chặt y. Có thể là quá cố sức làm thân thể hắn cũng run nhè nhẹ, nhẹ giọng nói: “Lâu Sâm… Lâu Sâm…. Lâu Sâm…”
“Ừ, ta ở chỗ này.” Lâu Sâm lấy tay nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, tiến đến môi hôn thật sâu, mỉm cười thanh âm trầm thấp nói: “Đệ vừa nói cái gì? Cái gì béo hơn một vòng?”
Mộ Diệp chợt hiểu ra bật cười.
Mộ Diệp ôm Lâu Sâm đứng một hồi lâu, tinh thần dần tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn kỹ khuôn mặt Lâu Sâm. Y đương nhiên chưa từng béo qua, thậm chí so với trước hao gầy đi không ít, sắc mặt như một người bệnh tái nhợt.
Mộ Diệp nheo mắt, vội hỏi: “Thế nào đột nhiên biến thành hình người? Liễu Duệ không phải nói…”
“Liễu Duệ nói bắt đầu tu luyện phải cần mất đến mấy trăm năm, nhưng cũng phụ thuộc vào tài năng tố chất thân thể.” Lâu Sâm khi nhắc tới Liễu Duệ, ngữ khí liền có vẻ hờn giận, lầm bầm nói: “Nhưng ta cũng không phải là người bình thường?”
Không biết có phải Mộ Diệp lỗi giác hay không mà thấy người nào đó sau khi có được thất tình lục dục trở nên... Có chút tính trẻ con? Đương nhiên, Mộ Diệp biết rõ lúc này y đang hờn dỗi, nên thuận miệng tán dương vài câu, lôi kéo Lâu Sâm đến bên cạnh bàn ngồi xuống, hỏi: “Huynh hôm nay thân thể đã hủy, phải dùng pháp lực hóa ra hình người, có quá miễn cưỡng hay không?”
“Không có việc gì” Sâm lấy tay mơn trớn khuôn mặt Mộ Diệp, ôn nhu nói: “Ta chỉ muốn chạm vào đệ. ”
Lúc này ánh trăng tỏa sáng vô cùng đẹp mắt.
Nhưng mặc dù là phong nguyệt vô biên, cũng không bằng đáy mắt kiều diễm phong tình của Lâu Sâm.
Mộ Diệp cảm thấy trong lòng một trận mềm mại, thật vất vả mới trấn định tinh thần, chậm rãi cầm tay của người nọ, nói: “Huynh sau này không còn là Thiên đế... xoay chuyển trời đất nữa?”
Lâu Sâm giống như tiếc hận thở dài một hơi, nói: “Tranh đoạt đế vị tất cả tiết mục đều đã ra diễn xong, thiên giới còn có cái gì chơi đùa nữa đâu? Chẳng thà cùng đệ ở tại chỗ này, coi trộm một chút thú vị của nhân gian tốt hơn.”
“Nhưng đệ biết được với tính tình thực sự của huynh, nếu để huynh thiên trường địa cửu sống với một người, sợ rằng rất nhanh sẽ chán ghét.”
“Mộ…” Lâu Sâm trên mặt hơi biến sắc.
Mộ Diệp chỉ cười cười, ngả thân về phía trước, ở trên môi của Lâu Sâm hôn một cái rồi nói: “Thế nào? Bị đệ nói trúng rồi? Nhưng huynh không còn là Lâu Sâm trước kia, đệ cũng chẳng còn là Mộ Diệp lúc trước.”
Cả hai người cùng trải qua ái hận tình thù, nhưng bọn họ từ trước tính tình đã bất đồng. Lâu Sâm lúc trước là một người rất phong lưu đa tình, mà Mộ Diệp... cũng tuyệt đối cùng y chiến đấu tới cùng.. Nhưng dường như tâm thất lạc đã tìm lại được, nên y chỉ có thể yêu một mình Mộ Diệp mà thôi.
Câu nói đó Lâu Sâm cũng không dự định nói ra, chỉ lấy cánh tay ôm chặt Mộ Diệp, lần thứ hai kéo người yêu vào trong lòng, cẩn trọng hôn lên. Lâu Sâm hôn môi đến triền miên, rồi dùng tay phải tham tiến vào trong vạt áo của Mộ Diệp. Mộ Diệp cố làm mình tỉnh táo lại, giãy dụa nói: “Chờ một chút, thân thể của huynh...”
Lâu Sâm ghé vào lỗ tai hắn xuy một hơi thở, hạ giọng nói: “Kỳ thực ngoại trừ biện pháp của họ Liễu nói, ta cũng có học cấp tốc một phương pháp, có thể giúp cho ta mau chóng khôi phục pháp lực.”
“Biện pháp gì?”
“Hay...” Lâu Sâm tiếng nói trở nên vừa thấp vừa trầm, mỗi chữ mỗi câu đều tựa như mê hoặc nhân tâm: “Song tu thuật.”
Mộ Diệp không khỏi mặt đỏ tía tai.
Lâu Sâm nhanh chóng đưa hắn áp ngã xuống trên bàn, ngón tay thành thạo cởi vạt áo của hắn ra, cúi đầu hôn hắn, nói: “Đệ cũng không nguyện thấy ta có hình dạng xuẩn ngốc như vậy, đúng hay không?”
Mộ Diệp miễn cưỡng “Ừ” một tiếng, nghĩ thầm: “Một đoàn quang cầu dáng vẻ tròn trịa cũng khả ái lắm.”
“Vậy nghe ta nói, không nên lộn xộn.” Đang lúc nói chuyện, Lâu Sâm lấy tay sờ dọc theo thắt lưng Mộ Diệp trượt xuống phía dưới.
Mộ Diệp lúc này muốn động cũng không có khí lực. Lâu Sâm vẫn hôn khắp người hắn, từng nụ hôn rơi xuống khiến toàn thân Mộ Diệp đều nóng như thiêu đốt, đôi mắt đen phủ một tầng sương mỏng ướt át mơ màng nhắm lại, rồi rất nhanh lại lần nữa mở ra, nhưng lại không dám nhìn về phía Lâu Sâm.
Lâu Sâm chỉ nhìn hắn mỉm cười, ngón tay thon dài chậm rãi mơn trớn đôi môi của Mộ Diệp, vẫn dùng một loại nhãn thần mê hoặc nhìn hắn, nói: “Đệ, hãy liếm nó cho ta đi.”
Mộ Diệp cúi đầu rên rỉ một tiếng, nhất thời động tình càng thêm lợi hại, không tự chủ được cắn ngón tay Lâu Sâm.
Lâu Sâm thoả mãn cười cười, dùng đầu gối mở rộng hai chân của Mộ Diệp ra, lấy thân mình đè lên cố sức ngăn chặn thân thể hắn.
Mộ Diệp nghe rõ tiếng tim mình đập, rốt cục lần thứ hai nhắm hai mắt lại, cảm giác Lâu Sâm rút ngón tay trong miệng mình ra ngoài, nhẹ nhàng nói: “Mộ, ta...”
Còn chưa nói xong, Mộ Diệp cảm thấy trên người mình trọng lượng dường như tiêu thất không còn nữa.
Hắn giật mình trợn mắt nhìn, nhất thời kinh ngạc không thôi.
Trong phòng đã không thấy tăm hơi hình bóng của Lâu Sâm, chỉ còn một đoàn quang cầu phập phềnh ở giữa không trung, hình dạng giống như đang thở hổn hển. Lâu Sâm tu thuật chưa thành công, đã tiêu hao hết pháp lực.
“Cáp… Haha”
Mộ Diệp sửa sang lại quần áo mất trật tự, tuy rằng kiệt lực nhẫn nại, vẫn nhịn không được cười ha hả.
Quang cầu càng thêm tức giận, ở trong không trung nhảy loạn rồi nủng nịu tiến vào trong lòng hắn.
Mộ Diệp cổ tay vừa xoay lại, quang cầu liền bay vào lòng bàn tay. Sau đó Mộ Diệp vẫn ôm nó cười một hồi. Tuy rằng khôi phục hình người còn xa không thể hẹn trước nhưng thỉnh thoảng nhìn thấy cái dạng này của Lâu Sâm, cũng cảm thấy vui vẻ.
Nghĩ xong, Mộ Điệp lấy tay vuốt ve quang cầu đang nằm trong tay mình, cong môi cười nói: “Ai nha, quả nhiên sau khi biến hóa lại béo lên nha.”
“…”
HOÀN…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT