Buổi chiều ba giờ ngày mười hai hàng tháng, Lâm Gia Duệ sẽ sắp xếp đến phòng khám của bác sĩ tâm lí trung tâm thành phố.

Trên cửa sổ phòng chẩn liệu để bình hoa tươi, âm nhạc du dương, Lâm Gia Duệ nằm trên bệ cửa sổ thoải mái. nhắm đôi mắt, tự bản thân miêu tả giấc mơ: “… sau đó, con cá mập ấy há to cái miệng đỏ au như máu, lộ ra hàm răng sắc nhọn, còn tôi muốn tìm chiếc chìa khóa được giấu trong hàm răng của nó.”

“Rồi sao?” bác sĩ tâm lí Từ Viễn vừa nghe vừa gật đầu, thỉnh thoảng vẽ lên giấy một ít chữ hỏi: “Anh tìm được chìa khóa không?”

“Tìm được, dùng cánh tay của tôi để trao đổi.”

“Anh mở chiếc cửa ấy ra không?”

“Ừm, có mở.”

“Bên trong có gì?”

“Có…” Lâm Gia Duệ nhắm mắt, hít thật sâu: “Một giọt nước mắt.”

“Nước mắt?”

“Đúng, giọt nước mắt ấy rơi vào lòng bàn tay tôi rồi biến mất luôn.”

“Giấc mơ khá thú vị. Xác thực mà nói, mỗi một giấc mơ của anh đều rất kì lạ, nếu dựng thành phim, chắc sẽ thu hút lắm.”

“Ừ, nếu có dịp.”

“Nhưng trừ lần đó, Lâm tiên sinh, anh không muốn nói sao? Ví dụ như cuộc sống của anh, sự nghiệp của anh, tình cảm của anh… Tôi hi vọng có thể giúp được nhiều cho anh.”

Lâm Gia Duệ ngáp một cái: “Anh đã giúp tôi nhiều rồi, người ta bỏ tiền ra đến bác sĩ tâm lí, có người vui vẻ kể lại bí mật của mình, có người oán giận phiền não, còn tôi, chỉ muốn kể lại những giấc mơ đêm trước của mình, không thể sao?”

“Đương nhiên có thể, giấc mơ cũng là một phần phản ánh từ cuộc sống thực.” Từ Viễn như có suy nghĩ, chuyển động bút, đột nhiên hỏi: “Lâm tiên sinh, anh bao lâu rồi không khóc?”

Lâm Gia Duệ nhắm chặt hai mắt, cỏ vẻ như đang đắm chìm trong giấc mộng ảo của mình, mãi sau mới thản nhiên nói: “Đời người có thể rơi được bao nhiêu nước mắt? Từ năm mười tám tuổi tôi đã không khóc, rồi hai tám tuổi không khóc, đương nhiên tương lai cũng sẽ không khóc.”

“Việc gì đáng thể hiện ra ngoài thì nên bộc lộ, nếu như gặp áp lực, đối với anh không có lợi.”

“Bác sĩ Từ, thời gian khám bệnh của chúng ta hình như qua lâu rồi thì phải? Tôi không muốn tốn thêm tiền khám ngoài giờ đâu. Ngày mười hai tháng sau tôi sẽ quay lại uống trà.” Lâm Gia Duệ duỗi người, chậm rãi ngồi trở lại sopha, T-shirt cùng đôi giày thể thao càng khiến tuổi tác trên gương mặt búp bê của cậu nhạt nhòa.

Từ Viễn không biện pháp đành than thở: “Hi vọng lần sau anh trở lại đây có thể thoải mái nói ra chuyện xưa.”

Lâm Gia Duệ nghe mà không nói, phất phất tay, đi đến cửa bỗng dừng chân, quay đầu: “Đúng rồi, tôi đã từng nói qua với anh chưa nhỉ? Người chú bị trục xuất khỏi gia môn của tôi, mới đây từ nước ngoài trở về, hơn nữa toàn quyền chấp chính tập đoàn Lâm thị.”

Lâm Gia Duệ mỗi lần tới khám bệnh cũng chỉ kể về những giấc mơ khó hiểu của cậu ta, rất ít khi nhắc tới ai đó hay sự việc nào khác, bởi vậy Từ Viễn hiểu, người chú này tuyệt không đơn giản, vội hỏi: “Ồ? Quan hệ giữa hai người hẳn không tồi nhỉ?”

“Người ấy chỉ lớn hơn tôi mấy tuổi, chúng tôi có thể nói là cùng nhau lớn lên. Nhưng sau này phát sinh một chuyện, tôi nhớ rõ chú ấy nói chú ấy hận từng người trong Lâm gia.”

Hào môn thế gia chính là như vậy, vì tranh đoạt tài sản, cha con anh em cũng có thể trở mặt thành thù.

Từ Viễn biết bối cảnh của Lâm Gia Duệ, bởi vì hiểu nên mới gật đầu, hỏi tiếp: “Vậy anh ta là người thế nào?”

“Chú ấy?” Lâm Gia Duệ nhíu mày, ánh mắt như xuyên qua trùng trùng điệp điệp thời gian, nhưng rồi rất nhanh thanh tỉnh, nhẹ tênh nói: “Ừm, công phu trên giường của chú ấy không tệ.”

“Hả?”

Từ Viễn kinh ngạc.

Mà Lâm Gia Duệ đã xách balo lên chậm rãi bước ra khỏi cửa.

Cậu bình thường bước chân ra cửa sẽ có xe đón đưa, nhưng chỉ có ngày đi khám này, bất luận là trời mưa, đều đi bộ tới. Một phần do không muốn nhiều người biết bí mật này của mình, một phần là muốn đi dạo ngẩn người. Nhưng suy nghĩ của cậu thay đổi quá nhanh, trong não hiện lên một hồi tinh cầu đại chiến, lại một hồi biến thành khung cảnh cổ trang, đang định tĩnh tâm sắp xếp kịch bản phim mới thì có một chiếc xe ô tô màu đen dừng trước mặt.

Nam nhân ngồi trong xe đeo một cái kính lớn, tướng mạo anh tuấn, ai không biết tưởng đâu là ngôi sao nào đó, khóe miệng hơi cong nụ cười, hạ cửa kính xe nói: “Lên xe.”

Câu nói đơn giản mang tính ra lệnh, thái độ rất bá đạo.

Lâm Gia Duệ không nghĩ nhiều, ngồi vào xe.

“Tôi vừa từ Lâm gia đi, đang định ăn cơm, cùng nhau ăn đi.” Lâm Dịch dẫm ga, không đợi Lâm Gia Duệ đồng ý liền lái xe, “Ra khỏi cửa sao không lái xe?”

“Không có bằng lái. Ra cửa hoặc có người đón đưa hoặc dựa vào hai chân mà đi, dù sao tôi cũng không có hứng đi xe.”

“Từ nhỏ đã tùy hứng.”

Lâm Dịch cười thành tiếng, một tay nắm vô lăng, tay kia rút điếu thuốc đưa lên miệng, rồi ném chiếc bật lửa cho Lâm Gia Duệ.

Lâm Gia Duệ thành thạo châm lửa giúp hắn.

Lâm Dịch liếc nhìn cậu hỏi: “Nghe nói cậu hiện đang làm đạo diễn? Sao lại chạy đi làm nghề này? Tôi nhớ trước kia cậu nói muốn học y.”

“Con người luôn thay đổi.” Ánh mắt Lâm Gia Duệ không chớp, “Hơn nữa tôi làm đạo diễn, so với ai đó làm lưu manh thì tốt hơn.”

Lâm Dịch cười ha ha, sau đó tiếp tục han huyên cùng Lâm Gia Duệ, cuối cùng dừng xe trước cửa một khách sạn. Chỗ ngồi đã sớm đặt, bàn xoay ở tầng trên cùng, từ cửa sổ nhìn ra có thể thấy được toàn bộ cảnh đêm đẹp nhất thành phố.

Lâm Gia Duệ im lặng thưởng thức cảnh đẹp động lòng, nhịn không được hỏi: “Chú định cùng ai ăn ở đây à?”

“Một mình tôi.”

“Lâm phu nhân không cùng chú về nước sao?”

“Lâm phu nhân nào?”

Lâm Gia Duệ nhìn không ra có phải hắn giả vờ hay không, nghĩ ngợi, vẫn nên giải thích: “Người phụ nữ kết hôn với chú ấy?”

“À,” Lâm Dịch lúc này mới bừng tỉnh, thấp giọng: “Không có người này.”

Lâm Gia Duệ liếc mắt nhìn vị trí chiếc nhẫn trên tay trái hắn: “Ly hôn?”

“Căn bản là vì lợi ích. Trên đời này cái gì có thể lợi dụng được thì cố mà lợi dụng, xong việc rồi thì…”

“Đương nhiên một cước đá bay.”

Lâm Gia Duệ thay hắn nói nốt.

Lâm Dịch cười cười, không phản bác. Mười năm không gặp, tính tình của hắn một chút cũng không thay đổi, cho dù thất bại cũng phải rõ ràng.

Nếu là Lâm Gia Duệ mười tám tuổi, có thể sẽ mắng hắn khốn kiếp, lớn tiếng chất vấn hắn, người bị lợi dụng kia giờ phải làm sao? Mà Lâm Gia Duệ hai mươi tám tuổi, chỉ nhẽ nhếch khóe miệng, cúi đầu nhìn đồ ăn.

Đợi cho rượu vang được mang lên, Lâm Gia Duệ nâng li chạm với Lâm Dịch: “Chúc mừng chú trở thành chủ tịch mới của tập đoàn Lâm thị.”

Lâm Dịch nhấp chút rượu: “Đây là thứ tôi nên được.”

Hắn trở về Lâm gia, vì báo thù mà trở nên tuyệt vọng khiến hắn trở thành kẻ điên cuồng, ngay cả hôn nhân của mình cũng đem ra đánh cược, còn có gì hắn không làm được đây?

Lâm Gia Duệ đoán trong đó hẳn còn có khúc mắc, nhưng vẫn nghi hoặc: “Chú làm thế nào lấy được cổ phần công ty?”

“Anh cả cậu vui vẻ đánh bạc, anh ba cậu vui vẻ mạo hiểm, chị hai cậu…” Lâm Dịch rót cho mình một li rượu, cười nói: “Cậu đại khái không biết nhỉ? Cô ta ở bên ngoài nuôi trai bao.”

Lâm Gia Duệ nhíu mày, nhưng tuyệt không kinh ngạc: “Mỗi người đều có điểm yếu, mà chú vừa vặn nắm được nhược điểm của bọn họ.”

“Ừ, tiếp đến chỉ còn cậu.”

“Tôi? Tôi không mê đánh bạc, không mê mạo hiểm, càng không nuôi trai… Tôi rất ngạc nhiên, chú nắm được điểm yếu gì của tôi?”

Lâm Dịch đặt li rượu xuống, cười như không cười nhìn Lâm Gia Duệ một lúc, sau mới sát bên tai cậu, nhẹ nhàng phun ra một từ: “…Tôi.”

Toàn thân Lâm Gia Duệ cứng nhắc.

Trong đầu hiện lên cảnh nhiều năm về trước, hắn như nào cũng không thể ngờ, nhiều năm trôi qua, người đàn ông trước mắt này vẫn ảnh hưởng lớn đến mình như thế. Cậu nắm chặt tay mới trấn tĩnh lại, cười lạnh: “Chú, có phải chú tự mình đa tình quá không?”

Lâm Dịch như sớm dự đoán được cậu sẽ phản ứng như vậy, không chút hoang mang ngồi trở lại chỗ, đổi chủ đề: “Tôi vẫn chưa chuyển về nhà chính của Lâm gia, cậu đoán tôi mấy ngày nay ở đâu?”

Không đợi Lâm Gia Duệ đoán, ngón tay hắn gõ mặt bàn, tự đáp: “Ở khách sạn này.”

Nói xong, lấy từ trong túi áo ra thẻ phòng, chậm đẩy tới trước mặt Lâm Gia Duệ.

Lời mời thật sự quá rõ ràng.

Lâm Gia Duệ mở lớn mắt nhìn thẻ phòng.

Lâm Dịch giống như an ủi động vật nhỏ, sờ đầu cậu, dỗ: “Cậu suy nghĩ kĩ một chút đi, không cần gấp, thời gian tôi chờ là một điếu thuốc.”

Rồi lấy bật lửa ra châm, không để ý người khác, tư thế hắn nhả khói thật tiêu sái, nuốt vào nhả ra, dáng vẻ vô cùng thỏa mãn, mị lực. Khi làn khói mờ mịt dần tản đi, hắn thuận tay di đầu thuốc, không nói gì xoay người bước đi.

Lâm Gia Duệ không ngẩng đầu nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Dịch, bởi vì cậu biết hắn tuyệt đối không quay đầu. Nói chỉ chờ thời gian một điếu thuốc, một giây một phút cũng không muốn cho nhiều hơn.

Không phải đã sớm rõ tính cách của người đàn ông này sao?

Lâm Gia Duệ cười khổ, cuối cùng đưa tay cầm thẻ phòng trên bàn.

Đúng vậy, cậu thừa nhận.

Lâm Dịch chính là điểm yếu của cậu.

Lâm Gia Duệ bước theo Lâm Dịch vào thang máy, hai người không nói một câu, chỉ nhìn bảng điều khiển nhảy từng số một. Khi bảng chỉ màu hồng hiện số mười, Lâm Gia Duệ đột nhiên nói: “Thù lao tính ra sao? Tính theo ngày hay theo số lần? Trên danh nghĩa cổ phần trong tập đoàn Lâm thị của tôi là…”

Nói được một nửa, phần còn lại bị môi Lâm Dịch chặn mất.

Nụ hôn vương mùi khói thuốc quen thuộc mà xa lạ.

Lâm Gia Duệ nhắm mắt, mặc Lâm Dịch bá đạo nắm lấy hô hấp của mình trong tay, nụ hôn kết thúc, nghe thấy hắn cười nhẹ bên tai: “Tôi nói đùa thôi, cậu tưởng thật à? Tiểu Duệ, tôi rất nhớ em.”

Mấy lời cuối cùng như đôi tay vô hình, lập tức bóp chặt lấy tim Lâm Gia Duệ. Cậu chậm mở hai mắt, đưa tay ấn nút thang máy, cửa thang máy vừa mở lập tức đóng lại, rồi vít cổ Lâm Dịch xuống, chủ động hôn.

Nụ hôn thứ hai nồng nhiệt và triền miên hơn.

Đầu óc Lâm Gia Duệ mơ hồ, không nhớ sau đó ra khỏi thang máy thế nào, chỉ biết cuối cùng cũng vào được trong phòng. Cậu dường như trở lại một trong những giấc mơ của mình —— tựa như cậu đã từng miêu tả với bác sĩ tâm lí vậy, cậu ở trong làn nước biển lạnh giá ấy tìm chiếc chìa khóa bị giấu kín, cá mập hung ác lao tới, cắn xé cậu thành từng mảnh.

Cậu giãy dụa trong làn sóng ấy, thân thể đau đớn không ngừng run rẩy, nhưng lại có một cỗ lực mạnh mẽ, một lần lại một lần đưa cậu đến với khoái cảm điên cuồng.

Cậu hốt hoảng mở cánh cửa lớn ấy, bên trong là khoảng không còn có một giọt nước mắt trong suốt.

Lâm Gia Duệ cẩn thận vươn tay ra.

Nhưng giọt lệ này vừa chạm vào tay cậu liên biến mất tăm.

Lâm Gia Duệ ngạc nhiên từ trong giấc mơ tỉnh lại thì trời đã sáng. Giường khách sạn khá lớn, Lâm Dịch đang đứng ở đầu bên kia chiếc giường, soi gương chỉnh trang lại cổ áo.

Trên người Lâm Gia Duệ truyền tới một trận mỏi đau, vất vả lắm mới ngồi dậy được, nhìn người đàn ông trong gương hỏi: “Sớm thế đã đi rồi à?”

“Ừ, buổi sáng có cuộc họp ban giám đốc Lâm thị, em cũng đi cùng chứ?”

“Không cần.” Lâm Gia Duệ xua tay, lập tức nói: “Tôi không hứng thú với chuyện công ty, cho dù chú có phá nát Lâm thị, tôi cũng không quan tâm.”

Lâm Dịch cười ha ha, tiến lại hôn lên má cậu.

Lâm Gia Duệ thuận tay sửa lại tây trang cho hắn, lấy ra một tấm danh thiếp trên người hắn, liếc mắt một cái rồi trả lại: “Tôi tưởng chú đổi tên rồi.”

“Đổi rồi.” Lâm Dịch vẫn cười nhưng ánh mắt thêm chút hung ác: “Trong lòng từng thề trước khi đạt được mục đích, tôi sẽ không bỏ cái họ “Lâm” này.”

Lâm Gia Duệ hiểu.

Đôi mắt của hắn chưa từng thay đổi.

Hắn… vì báo thù mà đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play