Editor: Du Bình

Sáng sớm, Phương Nho rửa mặt, chải đầu xong xuôi liền tới phòng bếp chuẩn bị bữa sáng. Cậu từ trước tới giờ đều có thói quen ngủ sớm dậy sớm rất tốt, một ngày ba bữa rất đúng giờ.

“Sớm tốt lành thưa cậu chủ!” Phương Nho thấy Nguyên Triệt vào phòng khách, cười rộ: “Bữa sáng hôm nay là sandwich cùng với sữa ấm!”

Nguyên Triệt ngồi xuống, lắc đầu: “Tôi không thích uống sữa! Hãy đổi cho tôi nước trái cây hoặc cà phê!”

“Được ạ!” Phương Nho đổi cho hắn một ly nước trái cây.

Nguyên Triệt cắn một ngụm sandwich, mày nhăn lại, sau đó không vui mà đem sandwich ném trở lại đĩa, không nói một lời liền rời bàn ăn.

Phương Nho nhìn về miếng bánh chỉ cắn có một miếng — không uống sữa cũng không ăn rau. Cho dù ở giữa kẹp một miếng rau xà lách cũng không nguyện ý ăn. Phương Nho biết hắn không thích ăn thứ đồ này, vừa rồi chỉ là muốn làm một thí nghiệm một chút để kiểm tra xem hắn kiêng ăn thứ gì. Hiện tại đã có kết quả. Rõ ràng là không chỉ có một chứng bệnh nóng nảy, mà còn ăn thực phẩm đầy mỡ nữa!

Nửa giờ sau, Nguyên Triệt một thân tây trang giày da ra khỏi phòng.

Ở cửa nhà, Phương Nho đưa cho hắn mọt cái túi nhỏ: “Cậu chủ! Bữa sáng nay cậu chưa ăn cái gì, hãy mang cái này theo ạ!”

“Cái gì vậy?” Nguyên Triệt mắt đều không nâng, chỉ thuận miệng hỏi một câu.

“Thịt gà khô cùng với ô mai tự làm!”

Nguyên Triệt dừng một chút, tiếp nhận nó rồi đi khỏi.

Tiễn vị thiếu gia này ra cửa, Phương Nho nhìn chung quanh một vòng, sau đó vào thư phòng.

Bất đồng với phòng khách, thư phòng của Nguyên Triệt thật sạch sẽ. Bên phải là kệ sách màu đen chiếm cứ chình ình một mặt tường. Mặt trên của cuốn sách từ từ trái qua phải, dựa theo thể loại mà sắp xếp chỉnh tề. Bàn làm việc thật to hướng ra cửa sổ, trên mặt chỉ có một máy tính. Bàn làm việc nhỏ hơn phía sau có cái giá nhỏ, bừa bãi phóng một ít văn kiện. Bên trái là một bộ sô pha da cùng bộ bàn trà mộc mạc, cạnh sô pha là tủ đứng trưng cất mấy bình rượu đỏ.

Toàn bộ không gian chỉ là cảm giác đơn giản, nghiêm túc và không có chút ấm áp nào…

Phương Nho rời khỏi phòng, tuy rằng mục tiêu của cậu là chữa trị mới tìm đến, đối với việc xâm phạm nơi riêng tư của người khác lại không hứng thú. Vừa rồi xem xét thư phòng của Nguyên Triệt là do muốn tìm hiểu sâu đặc điểm sinh hoạt cùng thói quen của người này. Thứ hai là làm chút việc quét tước cần có của bảo mẫu, Nhưng hiển nhiên, thái độ đối đãi phòng làm việc của vị thiếu gia này so với phòng khách là hoàn toàn bất đồng. Trong này chỉ cần vỗ vỗ vài cái là đã sạch bóng bụi rồi.

Phương Nho lại đến phòng ngủ của hắn. Không ngoài sở liệu, vẫn là sự trống trơn, phóng đãng. Trừ bỏ giường kingsize có chút khoa trương nếu nhìn tử ngoài vào thì mấy thứ khác đều chẳng có gì. Từ trong ra ngoài đều lạnh như băng, khiến cho chính người bình thường cũng phải buồn đến mắc cả lỗi.

Trở lại phòng của chính mình, Phương Nho mở laptop, bắt đầu một hồ sơ bí mật, ghi lại những gì mình đã quan sát được trong ngày.

Nguyên Triệt đến văn phòng, trước tiên mang văn kiện chỉnh lý ra xem, nhìn đồng hồ, giờ hành chính còn những mười phút. Vì thế hắn liền lấy cà mèn mà Phương Nho giao cho lúc sáng, mở nắp, bên trong liền thấy những món ăn được xếp theo thứ tự gồm thịt gà khô, ít ô mai cùng chocolate.

Chocolate?

Nguyên Triệt không để bụng mà nhướn nhướn mày, gọi thư ký mang một ly café đến, sau đó một bên xem thông tin mới cập nhập trên máy tính, một bên hưởng dụng bữa sáng.

Mấy món này không nằm trong diện chán ghét của hắn, ô mai khai vị khá được, hắn ăn cũng không đến nỗi nào. Trong lúc lơ đãng bỏ một viên chocolate vào miệng, lập tức tan ngay trong miệng, loang ra hương ngọt ngập tràn đầu lưỡi, còn vương chút vị rượu đỏ mềm mại như tơ lụa.

Ân? Động tác của Nguyên Triệt bất chợt ngừng lại, nhìn về mấy viên chocolate, độ ngọt vừa phải, mềm nhưng không dính. Hắn nhịn không được lại ăn thêm một viên, lúc này hương vị liền bất đồng, ở giữa mang loại hạt giòn giòn, còn có vị rất ngọt.

Năm viên chocolate đơn giản nhưng lại mang năm mùi vị khác nhau. Hẳn là người kia là một người rất biết quan tâm đi?

Trên mặt Nguyên Triệt liền lộ ra biểu tình hơi hơi hài lòng.

Bất quá, tâm tình tốt đẹp không duy trì được bao lâu. Tại hội nghị kế tiếp, bởi vì có một vị giám đốc phạm sai lầm mà tất cả mọi người đều như bị ném vào bắc cực bởi hàn khí phát ra từ hắn.

Giờ tan tầm, lái xe nơm nớp lo sợ đưa Nguyên Triệt về nhà. Nguyên Triệt lạnh lùng mở cửa, sau đó “Phanh!” một tiếng đem cửa đóng lại, chân đá rớt giày ra khỏi, cầm lấy cái gạt tàn thuốc lá ném vào tường tạo ra âm thanh vỡ vụn loảng xoảng.

Phương Nho nghe thấy tiếng động, từ trong bếp ló đầu ra nhìn. Phát hiện Nguyên Triết như một trận cuồng phong cuốn lá, phá tung mọi đồ vật trong phòng khách.

Cậu không nghĩ đến việc ngay ngày hôm sau liền được diện kiến bộ mặt khi nổi giận của người kia. Thật giống như một vị gọi là hung thần ác sát, mỗi lần điên lên là lại một lần phá, cái bàn cái chén phải chịu khổ dưới tàn sát; một hồi ngồi xuống một hồi đứng lên, biểu tình phấn khởi, tựa như hoàn toàn không thể kiềm chế được. Khó trách trong nhà không bày thứ gì quá cực phẩm, dưới sự phá hoại của hắn, bất luận cái gì có đắt đỏ đẹp đẽ đến đâu cũng sẽ chết thật thảm!

“Nhìn cái gì?” Ánh mắt chim ưng của Nguyên Triệt thẳng tắp bắn về phía Phương Nho.

Phương Nho liền giơ lên con dao đang cầm trên tay, cúi đầu: “Xin lỗi cậu chủ! Tôi không biết là không thể nhìn! Tôi đi nấu cơm đây ạ! Cậu cứ tiếp tục đi!”

Nói xong, quay đầu vào trong, tiếp tục xào xào nấu nấu.

Nguyên Triệt ngẩn người, cái gì gọi là “Cậu cứ tiếp tục đi!”? Cậu ta cho là đang xem diễn phim sao? Hừ lạnh một tiếng, Nguyên Triệt đem áo khoác cởi ra, vứt lên sa lông, nằm lên sô pha, rút ra một điếu thuốc, châm lửa. Hít vài hơi, lại mãnh liệt hướng đến bàn trà đá một cước, buông cà vạt, vẻ mặt phiền não.

Phương Nho nghe bên ngoài không còn động tĩnh, liền ra khỏi bếp, mở cửa sổ lớn, đem đồ ăn nhẹ ra phòng khách.

Tiếp theo, cậu rót một ly trà sữa, nhẹ nhàng đặt xuống bàn trà cạnh Nguyên Triết rồi tránh ra, lấy dụng cụ dọn dẹp bắt đầu quét tước lại gian phòng.

Nguyên Triệt không để ý cậu, hắn sợ mình sẽ không chế trụ được mà lấy đồ ném người. Nhưng Phương Nho thật thức thời chưa có tới quấy rầy hắn, chính là nhẹ nhàng tự nhiên đi qua.

Bên tai truyền đến âm ly trà được đặt xuống, một mùi thơm ngát thản nhiên truyền vào cánh mũi. Nguyên Triết quay đầu, nhìn thấy chênh chếch trên bàn trà một ly trà sữa, khói bay nhè nhẹ, màu be nhàn nhạt.

Đột nhiên cảm thấy miệng tràn ngập chua xót, cánh tay vừa mới nghiền nát mọi thứ bỗng đưa ra bưng lấy ly trà.

Uống một hơi, tâm tình bĩnh tĩnh hơn một chút, hắn bắt đầu chú đến thân ảnh đang bận rộn đằng xa.

Phương Nho chính là thứ duy nhất khiến Nguyên Triết nhìn chăm chú. Từ bên ngoài từ từ hướng trong co người lại, không chút khẩn trương, động tác không nhanh cũng không chậm. Không giống như đang lau dọn, ngược lại như đang vẽ, điểm, câu, cong, phất,.. nếu có âm nhạc, hắn hoài nghi người này chắc chắn là đang nhảy rồi!

Trải qua một màn bát nháo ban nãy, cậu chẳng những không sợ hãi, lại có thể bảo trì được tâm tình thoải mái tự nhiên, thật sự là có chút bất khả tư nghị.

Phương Nho vẫn luôn ở cạnh Nguyên Triệt, khoảng cách chỉ hơn khoảng một bước. Nguyên Triệt không xuất ra bất luận một biểu tình chán ghét hay cảm xúc tức giận nào. Chỉ là thản nhiên liếc mắt nhìn cậu.

Phương Nho cười cười, mang rác rưởi ra ngoài bỏ đi.

Rồi về phòng đổi bộ quần áo tươm tất hơn, tiếp tục tất bật dọn cơm, xong xuôi mới hô: “Cậu chủ ra ăn cơm!”

Nguyên Triệt đứng dậy đến cạnh bàn, thẳng tắp nhìn chằm chằm Phương Nho, lạnh lùng hỏi: “Cậu không có gì muốn nói sao?”

“A? Cậu chủ muốn tôi nói cái gì ạ?” Phương Nho nhìn lại hắn, cặp mắt lưu ly ánh mắc lộ ra vài phần hoang mang.

“Vừa rồi cậu không thấy bộ dáng của tôi sao?” Nguyên Triệt xị mặt, ngữ khí âm trầm.

“Tôi có thấy!” Phương Nho sờ sờ mũi, hơi cúi thấp đầu, vài sợi tóc theo động tác rủ xuống trán “Kỳ thật trước khi đến đây, Vương tiên sinh đã nói trước với tôi nên tôi đã sớm chuẩn bị tâm lý thưa cậu chủ!”

“Có thật không? Cậu một chút còn không thấy sợ?”

“Ân! Tôi cũng đã luyện qua võ thuật rồi!” Phương Nho ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười thiên sứ (.

Nguyên Triệt bị ánh mắt đơn thuần ấy liếc một cái, chỉ cảm thấy những điều mình muốn nói ra bị nghẹn ứ tại yết hầu, phun ra không được mà nuốt vào chẳng xong. “Tôi cũng đã luyện qua võ thuật rồi!” là có ý gì? Chẳng lẽ là nếu mình đánh nhau với cậu ta thì cậu ta nhất định sẽ không chịu thiệt?

“Có học qua võ thuật? Tốt đấy! Từ nay nếu có cơ hội tôi sẽ thỉnh giáo cậu vài chiêu xem sao?” Nguyên Triệt đem ánh mắt xoi mói mà nhìn cậu từ trên xuống dưới. Cậu cao lắm cũng chỉ tầm 175cm, khung xương tinh tế, trên tay không có chút bắp, bước đi nhẹ nhàng, khí chất thư sinh. Có chỗ nào giống với “luyện qua võ thuật” chứ?

“Ân! Được thôi a~” Phương Nho sảng khoái đáp ứng.

Nguyên Triệt không dám khinh thường. Có lẽ cậu chính là dạng người “thâm tang bất lộ” (1)?

Ăn xong bữa tối, Nguyên Triệt vào phòng làm việc, mở máy tính, phát hiện mình có một thư tín mới. Người gửi là Dylan, chắc là y có kết quả điều tra rồi. Hắn mở thư, nghiêm túc xem.

Phương Nho hai mươi ba tuổi, người thành phố A, cha mẹ mất sớm, tốt nghiệp học viện âm nhạc H, khoa đàn dương cầm.

Nguyên Triệt nhìn một tập tài liệu khác trên bàn, phần tư liệu này với lý lịch lần trước Vương thúc giao cho hắn không có điểm gì quá khác biệt. Chẳng lẽ hắn thực sự quá đa nghỉ?

Khoé miệng Nguyên Triệt lộ ra một tia cười mỉa mai. Cứ coi như là hắn quá đa nghi đi! Hắn không muốn miệt mài theo đuổi cái gì. Chỉ cần người kia thành thật giúp hắn xử lý chuyện nhà thì những thứ khác đều không quan trọng. Ở chung hai ngày, hắn đối với tiểu tử cũng khá vừa lòng, trù nghệ không tồi, tính cách lại ôn thuận không đáng ghét.

Chỉ mong cậu có thể ở lại lâu một chút, hắn thật sự cảm thấy chuyện đổi người lại đến là phiền!

Bên kia, một chàng trai đang ngồi trước máy tính, cả người run rẩy đè thấp giọng: “Ông chủ! Người vạn vạn lần đừng trách tôi! Đại boss phái người đến nã súng vào đỉnh đầu của tôi! Tôi không thể không vì bọn họ mà làm! Kỳ thật, bác sĩ tâm lý có một người bạn bên cạnh cũng không phải rất tốt sao?”

Ngày kế tiếp, Phương Nho bắt đầu bước thí nghiệm lực khống chế của Nguyên Triệt, cũng thuận tiện cải thiện hoàn cảnh sinh hoạt của hắn. Ví dụ như, gia trang một chút sắc thái ấm áp vào căn nhà.

“Phương Nho! Đây là cái gì?” Nguyên Triệt chỉ vào hai cái gối ôm hình con hồ ly, sắc mặt tối tăm hỏi.

“A! Đây là gối ôm của tôi!” Phương Nho ôm lấy cái gối, tựa mặt vào nó, nhu đạo: “Tôi cảm thấy trên ghế sa lông có hai cái gối ôm với tựa sẽ rất thoải mái! Cậu chủ không vui sao?”

Nguyên Triệt nhấp hé miệng, nhìn người kia chôn mặt trên người con hồ ly. Cảm thấy mình có chút ngứa ngáy khó hiểu, miệng cứng ngắc: “Cậu thích thì cứ để đấy!”

“Cảm ơn cậu chủ!”

“Nhưng mà phải đặt ở chỗ tôi không ngồi!”

Phương Nho nghe vậy, nhìn qua trái nhìn qua phải, sau đó hai mắt sáng lên, đem gối ôm hồ ly đặt ở hai bên tay vịn, mỗi bên một cái.

“Cậu chủ xem để thế này được chưa? Chỗ tay vịn cậu hẳn sẽ không ngồi vào phải không?

“…” Nguyên Triệt im lặng nhìn chỗ cậu đặt hồ ly, cảm thấy cả bộ sôpha cách điệu đều bị chúng nó làm hỏng hết cả!

Lại đến bữa sáng…

“Phương Nho! Đây là cái gì?” Nguyên Triệt chỉ vào chén đĩa có một quả trứng trần nước sôi vẽ mặt cười, biểu tình vặn vẹo.

“Bữa sáng với trứng trần và thịt hun khói vui vẻ!” Phương Nho lại mang lên một ly nước trái cây “Perfect!”

Có chỗ nào là Perfect?! Cái khuôn mặt tươi cười kia sao lại vặn vẹo như vậy?

“Đều là món cậu thích! Thỉnh cậu mau hung hăng hưởng thụ đi!”

“…” Cậu xác định là tiếng Trung của mình không có vấn đề chứ?

Giờ nghỉ trưa…

Nguyên Triệt mở hộp đồ ăn Phương Nho giao cho mình ra, thiếu chút nữa là bị hộp bánh quỷ dị làm cho mù mắt. Mỗi miếng bánh quy đều có hình dạng bất đồng: xe đạp, ô tô, ca nô, xe tăng, súng lục, bom, đạn pháo, hoả tiễn… Hắn cảm thấy Phương Nho có được một đại não đủ để chinh phục cả thế giới, nếu kém hơn thì có thể chế tạo được cả bom nguyên tử! Từ từ, nếu mấy cái bánh này mà mang hình con mèo thì nó sẽ chính là bom nguyên tử!

“Phương Nho! Ngày mai cậu mà còn chuẩn bị cái thứ này cho tôi thì tôi sẽ trừ ngay tiền lương của cậu!” Nguyên Triệt rống giận với cái điện thoại.

Phương Nho cúp điện thoại, cậu thấy vui! Hoàn toàn không lấy sự uy hiếp của hắn là cái vấn đề gì đáng lo ngại cả!

Cậu làm mấy cái này không chỉ là muốn cải thiện sinh hoạt của hắn. Mà cũng là muốn tạo một con đường thích hợp để dẫn dắt được tâm tình của hắn!

Nguyên Triệt luôn mang tiềm thức sợ hãi không thể khống chế được. Cho nên không có lúc nào là không tạo cho chính mình áp lực. Chờ đến lúc không thể kiềm được nữa, cảm xúc sẽ như mưa rền phát tiết hết. Sinh hoạt đảo lộn hiển nhiên không đủ chạm đến giới hạn của hắn, chỉ có công việc mới khiến thần kinh hắn bị buộc chặt mà thôi.

——————

(1): ngụ ý rằng là một con người nguy hiểm ngầm ý =)))

Hổng có gối đệm con hồ ly nhưng có gối cáo đỏ =))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play