Mãi đến lúc dùng cơm thì Phương Nho mới gặp được đại thiếu gia Nguyên Trạch. Anh tuổi chừng ba mươi, khuôn mặt tuấn tú, mang kính mắt vàng, khí chất nho nhã, nhìn thế nào cũng không nghĩ là thương nhân mà ngược lại giống nghệ thuật gia hơn. Vợ của anh cũng rất xứng đôi, là Bà hoàng của giới truyền thông, xinh đẹp đoan trang, chuẩn một bộ tiểu thư khuê các, có điều lông mày cô thường câu lên, lộ ra vài phần ngạo khí.
Mọi người nhất nhất ngồi xuống, trên bàn cơm đều yên tĩnh không động, chỉ có tiếng dao nĩa, chén đĩa va chạm vào nhau. Người nhà họ Nguyên cũng đã quen với không khí câu nệ nặng nề, biểu tình bình thản, thong thả dùng bữa.
Tầm mắt cậu vô ý dừng trên người Nguyên Triệt, thấy hắn âm trầm bỏ rau dưa qua một cái đĩa khác, đặt qua cho cậu, ra lệnh: “Em ăn đi!”
Phương Nhi duy trì mỉm cười, chậm rãi lột tôm hùn, sau đó đặt tôm lên trên đĩa rau, điềm nhiên như không trả lại hắn.
Nguyên Triệt dùng đũa đẩy rau ra xa, chỉ ăn thịt tôm. Ăn xong lại thấy trong bát cậu còn thực nhiều tôm trắng trắng nộn nộn ngon mắt.
Phương Nho ăn một đũa rau, lại thêm một đũa tôm, rồi gắp con tôm đã được xử lý vỏ cười với hắn.
Nguyên Triệt hấp hé miệng, thần sắc nghiêm túc, động tác lưu loát mang toàn bộ chỗ rau bị mình ghét bỏ cho vào miệng xử lý sạch. Phương Nho cong mắt cười, hài lòng đem tôm bỏ vào bát hắn, còn tốt bụng chấm thêm một ít tương cho vừa ăn.
Hai người có qua có lại. Còn cả nhà họ Nguyên shock đến nỗi sắp rớt cả cằm rồi! Là người nhà của Nguyên Triệt, bọn họ thế mà không biết hắn thích ăn tôm hùm, thậm chí còn sẵn sàng ăn thực phẩm màu xanh để đổi lấy thịt tôm nữa! Thật sự là do hắn không muốn lột vỏ nên mới ghét có đúng không?
Nguyên Triệt ngẩng đầu quét mắt, mọi người lập tức thu lại biểu tình của mình, tiếp tục vùi đầu ăn cơm nhưng lực chú ý vẫn không tự chủ được mà dừng lại trên hai người bọn họ. Hắn cùng cậu tuy không có những hành động quá thân mật, nhưng sự ăn ý lại gợi cho người ta một cảm giác hài hoà khó hình dung.
Nguyên Triệt chưa từng tiếp nhận sự thân cận của người khác, mà nói đúng hơn là chẳng có ai dám tiếp xúc với hắn. Bàn cơm cứ vậy im lặng cũng do sợ làm sai cái gì khiến hắn nổi quạu. Thời điểm hắn nổi nóng thì không khác gì dã thú, tuy hắn đã dùng hết sức để áp chế, nhưng không thể nào kiềm lại hành động được.
Nguyên Triệt ở trước mặt mọi người tựa hồ có chút thay đổi, biểu tình vẫn lạnh lùng, nhưng ánh mắt đã nhu hoà hơn rất nhiều. Đặc biệt là khi hắn nhìn Phương Nho thì chân mày không tự giác đều dãn ra.
Trong mắt ngài Nguyên hiện lên một tia vui mừng cùng sung sướng, càng hài lòng với Phương Nho hơn. Đúng là ông không tìm sai người!
Ăn xong, anh em Nguyên Trạch, Nguyên Triệt đều vào thư phòng bàn công chuyện, còn Phương Nho được ông Nguyên gọi ra ngoài vườn dùng trà nói chuyện.
Buổi chiều ánh nắng nhẹ nhàng không gay gắt, trong vườn đầy hoa thơm, cây cảnh xinh đẹp hoà vào nhau thành một loại hương thanh mát, dịu nhẹ. Phong cảnh thế này mà thưởng trà thì đúng là hưởng thụ mà!
“Mấy tháng nay Phương tiên sinh đã phải vất vả rồi!” Ngài Nguyên mỉm cười.
“Ngài khách khí rồi!”
“Tình trạng của thằng bé dạo này thế nào?”
Phương Nho nghĩ nghĩ, trả lời ông: “Hiện nay cậu ấy đang hồi phục khá tốt, cảm xúc tương đối ổn định rồi. Tôi thấy so với lúc mới tiếp nhận thì đã khá hơn rất nhiều, chỉ cần không phải chịu kích thích thì căn bản cũng không khác những người bình thường khác!”
“Thật tốt quá!” Ông cao hứng nói: “Nói như vậy thì nó có thể triệt để khỏi bệnh đúng không?”
“Cũng không hẳn.” Phương Nho nhấp ngụm trà, chậm rãi đáp: “Tuy rằng tôi có thể giúp Nguyên Triệt giảm bớt áp lực, nhưng tạm thời không có biện pháp để tiêu trừ bóng ma tâm lý bên trong.”
“Vì sao?”
“Bởi vì tôi không biết cậu ấy đã trải qua biến cố gì. Nếu không tìm ra căn bệnh, thì thầy thuốc chẳng thể nào đưa ra đơn thuốc được!”
Ông Nguyên trầm mặc hồi lâu, thở dàu: “Nếu là tâm bệnh… đại khái cũng chỉ có sự kiện kia…”
Cậu nhìn ông, lẳng lặng chờ.
“Năm nó mười hai tuổi, tôi cùng mẹ nó cãi nhau một trận. Trong cơn tức giận, bà ấy đã mang nó sang Anh, chuyến đi này là vài năm. Nguyên Triệt vẫn luôn ôm hi vọng rằng cha mẹ có thể tái hợp, cố gắng tác hợp đến mấy vẫn không thành công. Vợ tôi là một người phụ nữ quật cường, còn tôi cũng không chịu hạ mình đi xin lỗi, thế nên cứ vậy ly thân không quan tâm, không gặp lại, chỉ mình nó mỗi năm một lần sẽ về nước thăm tôi.”
Ông Nguyên uống một ngụm trà, tiếp tục nói: “Thẳng đến khi năm Nguyên Triệt mười tám tuổi, thời điểm nó chuẩn bị thi Đại học thì tôi nằm viện. Cũng chỉ là bệnh vặt không nguy hiểm đến tính mạng thế mà nó lại cố tình phóng đại lên, khẩn cầu mẹ cho về nước để ‘gặp mặt lần cuối’. Mẹ Nguyên Triệt, Duẫn Thiến đối với tôi vần còn tình yêu và sự thuỷ chung nên vội vội vàng vàng thu dọn hành lý trở về. Ấy thế mà… bi kịch đã xảy ra… trên đường đến bệnh viện hai mẹ con nó xảy ra tai nạn… Nguyên Triệt bị thương nặng, còn Duẫn Thiến… không lâu sau đó thì tử vong…”
Ông cười khổ: “Lời nó nói lại trở thành lời tiên tri. Đúng là ‘gặp mặt lần cuối’… chẳng qua không phải là tôi… mà lại là bà ấy…”
Cậu im lặng lắng nghe, ngón tay nhẹ nhàng ve vuốt miệng ly, không biết đang suy nghĩ gì…
“Sau khi nó hồi phục, tuy rằng không nói ra, nhưng tôi biết, nó luôn vì cái chết của mẹ mà tự trách. Về sau một mình nó trở lại Anh học xong rồi mới về nước.” Ông nhìn gốc đại thụ trong vườn, lại tiếp tục thở dài: “Năng lực của Nguyên Triệt rất xuất chúng, nhưng tính tình quá nóng nảy, điều đó cũng là lý do tôi không để nó tiến vào tổng công ty. Tôi có bốn đứa con, đứa lớn Nguyên Trạch thủ thừa mà tiến thiếu, cũng không có trực giác thương trường sắc bén. Nguyên Tĩnh và Nguyên Khê tuổi còn trẻ, nhưng từ nhỏ đã sống trong nuông chiều, rất dễ đem sản nghiệp của tôi đổ xuống biển. Chỉ còn mình Nguyên Triệt là đủ bản lĩnh và tài năng, tôi thật sự rất mong nó sẽ là người kế nghiệp…”
“Tôi lớn tuổi rồi, càng ngày càng có cảm giác lực bất tòng tâm! Nếu vài năm nay không có Nguyên Triệt giúp xử lý sự vụ thì chắc hẳn thân già này đã sớm ngã trụ rồi… Cho nên Phương Nho à… tôi thỉnh cầu cậu hãy giúp nó…”
Cậu gật đầu, nghiêm túc: “Ngài yên tâm! Tôi sẽ dùng hết khả năng của mình!”
“Trăm sự nhờ cậu!” Ông Nguyên vui mừng cười cười.
Phương Nho lại ngẫm nghĩ một hồi, đột nhiên nói: “Ngài Nguyên… tôi có một thỉnh cầu!”
“Cậu cứ nói đi, đừng ngại!”
“Nếu như Nguyên Triệt hồi phục tương đối rồi thì tôi mong có thể được chấm dứt thời gian thoả thuận sớm hơn một chút?” Hiện nay tình cảm của Nguyên Triệt đang dần vượt quá ngưỡng cậu có thể kiểm soát, chỉ sợ để quá lâu dài thì tiến thoái lưỡng nan.
“Vì sao?”
“Trong quá trình chữa trị cho cậu ấy, tôi phát hiện ra mình còn hổng quá nhiều cho nên muốn xuất ngoại trau dồi kiến thức!” Phương Nho nói lý.
“Không đủ? Tôi thấy cậu đang làm rất tốt!” Ông Nguyên cảm thấy khó hiểu. Nếu Phương Nho nói thế thì mấy bác sĩ trước đó ông tìm đều là đồ bỏ sao?
Cậu cười: “Phạm vi tâm lý học đề cập rất rộng, bản thân tôi mới chỉ nắm được bề nổi, cần phải học tập thêm vài năm nữa!”
“Vậy được thôi!” Ông gật đầu: “Chỉ cần cậu toàn tâm với nó, thì trợ phí không cần lo lắng!”
“Cái này không cần!” Phương Nho vội vàng từ chối, đang định nói thiết thì tiếng nói của Nguyên Triệt đột nhiên truyền đến từ phía sau: “Cha đang cùng Phương Nho nói gì vậy?”
Cậu đứng lên, đón nhận ánh mắt dò hỏi của hắn.
“Sao vậy? Sợ cha khi dễ cậu ấy?” Ông tình tĩnh hỏi: “Con yên tâm! Cha chỉ đang hỏi tình hình của con mấy ngày gần đây thôi!”
“Con ổn! Cha phí công quan tâm rồi!”
Ông Nguyên cả giận: “Cái gì mà ‘phí công’? Cha mẹ quan tâm con cái có gì sai?”
“Cha chiếu cố con nhiều rồi!” Hắn mặt không đổi sắc: “Tài xế của con cũng thường xuyên được uống trà nói chuyện nhỉ?”
Ông Nguyên hừ lạnh, không nói thêm.
“Công ty còn nhiều việc. Con xin phép về trước!”
“Có nhiều công việc đến đâu…” Ông đang định phản bác vài câu nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của hắn thì phải tắt tiếng.
“Cứ thế đi! Con sẽ đến thăm cha sau! Phương Nho! Về thôi!” Hắn hướng cậu vẫy tay rồi xoay người hướng cửa.
Phương Nho xin lỗi ông Nguyên, vội vàng đuổi theo hắn.
Ông Nguyên nằm trên ghế, nheo mắt nhìn hai cái bóng một trước một sau đổ dài dưới ánh mằ trời, trong lòng bỗng nảy ra một cảm giác khó hiểu…
“Cha tôi có làm khó em không?” Sau khi ngồi lên xe, hắn mở miệng hỏi.
“Không có đâu!” Cậu mỉm cười: “Ông ấy đúng là một người dễ mến!”
“Dễ mến?” Hắn liếc mắt: “Trong mắt em thì có người nào là không dễ gần không?”
Cậu lại cười với hắn.
Hắn mất vài giây mới có thể phản ứng lại, hừ lạnh rồi ôm ngực ngồi thẳng.
Cậu nhìn hắn, cười ra tiếng nho nhỏ.
Mãi cho đến lúc xe chạy được mười phút, Phương Nho đột nhiên kêu lên: “A! Có phải tôi quên cái gì không?”
Khoé miệng hắn hơi nhếch lên, thản nhiên đáp: “Còn tưởng là về đến nhà em mới phát hiện ra.”
“Là cái gì??” Cậu nhìn hắn, hiếu kỳ.
“Chó husky của em!”
“A!” Phương Nho giật mình, rồi ngại ngùng nói: “Anh có thể nhờ bác lái xe quay lại được không?”
“Không!” Hắn không biểu tình, bác bỏ.
“Nguyên Triệt” Cậu nài nỉ: “Về nhà tôi sẽ nấu cho anh thật nhiều món ngon! Cho tôi đón Bảo Bảo đi!”
“Không thương lượng!”
Người nào đó đã cương ngạnh cứng đầu, búa dao đều không thể động vào được. Nhưng mà hành vi cường ngạnh của hắn là cái gì? Chính là ngạo kiều còn thích làm bộ làm tịch!
Nếu Phương Nho là người yêu của hắn, thì chỉ cần làm nũng là giải quyết được hết! Nhưng vấn đề ở đây là cậu không phải nên còn lâu mới xảy ra nhé!
Cậu cúi thấp đầu, bả vai rũ xuống, bộ dáng thực cô đơn…
Nguyên Triệt thấy vậy, quả nhiên ngứa tay, tự động đưa lên vỗ vỗ đầu cậu an ủi: “Thôi được rồi… tôi sẽ nói người đưa nó trở về, chúng ta đỡ phải quay lại làm gì cho mất công… Mà nhà tôi đâu có ngược đãi nó…”
“Cảm ơn anh!” Phương Nho lập tức khôi phục tinh thần, lộ ra nụ cười thực sáng lạn.
Hắn nghiêm túc, quay đầu lại, điều chỉnh một tư thế thoải mái rồi tựa vào người cậu, trầm ổn nói: “Đừng động, để cho tôi mượn vai một chút!”
“…”
Bên kia, em husky bị vứt bỏ lại Nguyên gia thì một bên gặm xương, một bên khóc ròng: Không nhân tính đúng là không nhân tính! Làm khảu vị của đại gia đây giảm sút trầm trọng a! Này cụ già kia! Mau mang thêm cho đại gia đây một cái giò heo nữa!
——-
Du Du: chính xác thì Phương Nho hơn Nguyên Triệt 2 tuổi nhé! Nhưng mà đến giờ ẻm vẫn giấu đó!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT