Dương Tuệ Lan đẩy cửa bước vào thì nàng nhìn thấy trượng phu đang nhìn Hoa Phong chăm chú, sắc mặt bớt đi mấy phần khó coi nhưng vẫn khá âm trầm, liếc thấy thê tử hắn liền hỏi

-Hôm qua đến giờ nó vẫn chưa tỉnh sao?

-Nó mới vừa tỉnh chắc lại ngủ rồi.

Nàng đạm mạc trả lời

-Ừm

Hoa Vô Kỵ khẽ gật đầu cơ mặt giản ra thêm một chút dường như bớt đi vài phần lo lắng, dù sao Hoa Phong cũng là nhi tử của hắn không thương làm sao được.

-Phụ thân, mẫu thân

Hoa Phong từ lúc hai người nói chuyện thì đã tỉnh, nhưng khó khăn lắm mới nói được bởi vì hắn còn rất đau.

-Tỉnh là tốt ráng nghỉ ngơi cho khỏe, đừng lại gây thêm chuyện.

Hoa Vô Kỵ khẽ nói, hắn không muốn mất mặt thêm.

-Chàng thật quá đáng! nhi tử vừa tỉnh không hỏi thăm còn tỏ ra khó chịu

-Mất mặt lắm đúng không, đem nó vứt đi là xong chuyện mà

-Chàng có biết nó xém chút mât mạng không. Hừ!

Dương Tuệ Lan vẻ mặt tức giận nói liền một hồi không cho trượng phu cơ hội phản bác.

-Nàng!

Hoa Vô Kỵ có chútchẳng biết làm sao liền bỏ ra ngoài, mặc dù hắn là gia chủ một gia tộc lớn sát phạt quyết đoán nhưng đối mặt với thê tử thì luôn chịu thiệt.

-Phong nhi nằm nghỉ để mẫu thân đi nấu cháo.

Nói rồi nàng cũng bỏ ra ngoài, Hoa Phong một mình trong phòng suy nghĩ làm sao để tập võ khiến cho phụ thân không mất mặt mẫu thân không còn lo lắng, suy nghĩ mãi chẳng những không tìm ra cách mà càng làm đầu hắn thêm rối, hắn không suy nghĩ nữa mà cố gắng lục lọi hết trí nhớ còn sót lại của thân thể. Nằm một hồi thì Dương Tuệ Lan lại trở về trên tay nàng còn bưng chén cháo thơm phức chỉ ngửi thôi Hoa Phong đã thấy bụng cồn cào vì hắn chưa ăn gì từ hôm qua tới giờ. Dương Tuệ Lan ngồi xuống lấy muỗng múc cháo vừa thổi vừa đút cho Hoa Phong vừa ăn vừa cảm giác được sự ấm áp và lại nghĩ đến mẹ mình hắn lại chuẩn bị rớm lệ

-Hài tử sao lại khóc chẳng phải có mẫu thân đây sao

-Ngoan ăn hết cho mau khỏi bệnh còn đi học nữa.

Thấy nhi tử ướt mắt Dương Tuệ Lan vội vàng an ủi.

-Hài nhi bất hiếu để mẫu thân phải lo lắng sau này hài nhi sẽ tốt.

Hoa Phong lí nhí nói

-Hài tử ngốc chuyện đó tính sau giờ lo dưỡng thương cho tốt.

Nàng vuốt tóc Hoa Phong âu yếm nói. Thật ra trong phủ rất nhiều nha hoàn nhưng nàng không muốn ai chăm sóc nhi tử của mình vì chẳng ai có thể chăm sóc tốt hơn nàng cả. Phu nhân nước đã chuẩn bị xong. Ngoài cửa có tiếng nha hoàn gọi Dương Tuệ Lan đặt chén cháo xuống và nói với Hoa Phong

- Giờ đi tắm.

Nàng bế Hoa Phong đi ra khỏi phòng động tác nhẹ nhàng làm hắn thập phần dễ chịu mà không đau chút nào. Mở cửa phòng mùi dược thảo đập vào mặt làm cho Hoa Phong vô cùng khoan khoái “thật thích a” hắn nghĩ thầm, trước mắt hắn là một thùng nước đang bốc lên hơi nước bên trong toàn là thảo dược trị thương, đây là chuẩn bị cho hắn. Dương Tuệ Lan khẽ đặt Hoa Phong vào thùng nước pha đầy thảo dược, hắn cảm giác được nước ấm áp thật dễ chịu tiếp theo sau là một cảm giác vô cùng sung sướng khi thảo dược ngấm vào cơ thể len lỏi qua từng thớ thịt để trị thương thì Hoa Phong gần như là muốn rên lên vì sướng hắn nghĩ” bọn chích xì ke cùng lắm đến vậy thôi“. Nhìn nhi tử một hồi Dương Tuệ Lan mới lui ra khỏi phòng bước đi nhẹ nhàng không làm kinh động đến Hoa Phong đang “ say thuốc” nàng phân phó nha hoàn vài câu xong cũng rời đi.

Ngày qua ngày Dương Tuệ Lan lại ở bến chăm sóc nhi tử dần dần Hoa Phong cũng đã có thể xuống giường đi lại. Khi ánh nắng chiếu từng tia ấm áp len lỏi qua từng phiến lá cành cây chiếu lên ô cửa sổ rọi thẳng vào mặt Hoa Phong thì hắn mới giật mình tỉnh dậy hôm qua hắn đã khỏe mẫu thân nói hôm nay hắn phải đi học. Học là khái niệm gì chẳng lẽ ở một nơi lấy võ đạo làm đầu cần phải học sao, vì trí nhớ truyền lại còn thiếu sót cho nên hắn không biết học là học cái gì, có phải giống như ở trái đất không đi học chữ học đạo lý không, mà thế giới này võ đạo là hết thảy nắm đấm là luật pháp thì ai lại giảng đạo lý chứ. Hắn vô cùng khó hiểu và không thể hiểu được cũng chẳng cần suy nghĩ sẽ biết sao

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play